Cơ thể Tần Hải Tuấn vẫn cứ run lẩy bẩy, bị Lưu Trưng nâng lên, không chút nhẹ nhàng thả vào bồn tắm.
"Anh muốn làm gì?"
Lưu Trưng nhìn thiếu niên hoảng sợ đang vô cùng hoảng sợ, ngón tay tái nhợt của đối phương sít sao nắm chặt lấy thành bồn, cậu cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, muốn rời đi bồn tắm và Lưu Trưng.
Đáng tiếc Lưu Trưng không cho cậu cơ hội.
Một tiếng xé rách vang lên, quần áo Tần Hải Tuấn bị Lưu Trưng thô lỗ kéo ra, áo ngủ bị kéo trên tay anh khuy áo bay tứ tung, trở thành một miếng vải rách.
"Lưu Trưng! Dừng tay!" Tần Hải Tuấn lớn tiếng kêu, muốn ngăn anh lại, nhưng vẫn không thể ngăn được số mệnh bị Lưu Trưng lột s@ch.
Đưa tay kéo qu@n lót của chàng trai xuống, ném mạnh vào một góc, Lưu Trưng cầm lấy vòi hoa sen, tháo đầu xuống, chỉ còn lại một cái ống nước.
Dưới ánh mắt vừa sợ vừa giận của Tần Hải Tuấn, hơi nước nóng bắt đầu phà lên người cậu.
"Đừng!" Thiếu niên bên trong bồn tắm liều mạng giãy dụa, Lưu Trưng vươn tay đè đầu cậu lại, để cậu không thể động đậy.
Ống nước trong tay Lưu Trưng bốc nước nóng lên, bắn khắp mặt Tần Hải Tuấn, bắn đến mức đôi mắt Tần Hải Tuấn đỏ chót, vô cùng thê thảm.
"Khụ khụ khục, khụ khụ khụ khục..." Nước bắn đến làm chàng trai bị sặc, ho cực kì thê thảm, Lưu Trưng một tay đè bả vai của chàng trai lại, một tay di chuyển ống nước, ngón tay chặn nửa miệng ống khiến dòng nước chảy mạnh hơn.
Cột nước ở khoảng cách gần bắn lên da thịt của Tần Hải Tuấn, vừa nóng vừa đau, khiến cậu liều mạng né tránh.
Tay kia của Lưu Trưng dần dần giữ không nổi Tần Hải Tuấn cựa quậy, làm Tần Hải Tuấn nhân cơ hội tránh thoát, cậu nhìn thấy hi vọng thoát khỏi bồn tắm, đột nhiên cả người trượt xuống, suýt chút nữa ngã sấp dưới chân Lưu Trưng.
"Em chạy à!" Mặt sắc Lưu Trưng hung ác, lập tức kéo dài ống nước, tiếp tục bắn nước nóng lên người Tần Hải Tuấn.
Đến lúc Tần Hải Tuấn thật sự muốn chạy, Lưu Trưng ném ống nước, nhanh chân đi tới chặn thân thể tr@n trụi của thiếu niên lại, lập tức mang về bồn tắm.
"A!" Tần Hải Tuấn bị thả xuống, miệng của cậu vừa mở ra, sau đó là một dòng nước vào khiến cậu ho khan.
Lần sặc này mạnh đến nỗi khiến tim phổi Tần Hải Tuấn đều đau, nước mắt nước mũi đồng thời chảy ra.
Đặc biệt Lưu Trưng ống nước trong tay, càng ngày càng hung ác bắn lên cơ thể cậu.
"Khụ khụ khục, khụ khụ khục...!Lưu Trưng! Khụ khục...!Đừng...!Đừng...!ô..." Thiếu niên mệt lả người, không thèm giãy dụa nữa, cả người giống như một con cá chết ngồi trong bồn tắm khóc nước mắt giàn giụa.
Lưu Trưng sợ cậu sặc nước, đưa tay nâng cằm của cậu lên, bản thân cũng bước vào trong bồn tắm hình tròn rộng lớn.
Nước nóng khiến làn da chàng trai đỏ lên.
Tần Hải Tuấn gào khóc nói: "Đừng đối với em như vậy, làm ơn đi Lưu Trưng, khụ khụ khụ...!Em khó chịu lắm..."
Trả lời câu chính là nụ cười lạnh của Lưu Trưng, cậu không biết rằng trong lòng Lưu Trưng cũng rất khó chịu.
Trơ mắt nhìn chàng trai ngờ nghệch không biết gì, cố ý chà đạp bản thân, cố ý chịu khổ, trong lòng Lưu Trưng rất bực bội.
Anh nói: "Khó chịu, ban nãy em cố ý giẫm đạp bản thân mình thì sao không thấy? Thứ này không phải là em muốn hả?"
Đến lúc ngã bệnh, thì ngon rồi, không ai dám chậm trễ đúng không?
Lưu Trưng cũng không biết đối với kiểu suy nghĩ ngu ngốc này nên khóc hay là cười cười thì mới tốt đây, hiện tại anh không khóc nổi cũng không cười nổi, chỉ muốn hung hăng dạy dỗ thằng nhóc đầu óc ngu xuẩn bị úng nước này!
"Em biết sai rồi, em sẽ không như vậy nữa!" Tần Hải Tuấn nhắm đôi mắt sưng đau nói, cậu lắc lắc đầu vẩy hết nước trên mặt, cả người vô cùng khó chịu mà hô hấp dồn dập, nhìn thấy tâm trạng đang rất kích động!
"Vậy em nói tôi nghe, tại sao lại làm như vậy, nói!" Lưu Trưng bóp chặt lấy bờ vai cậu, ra tay không chút thương xót.
Cột nước giội lên cơ thể, hơi nóng che lấp cả người, Tần Hải Tuấn lại quật cường ngậm miệng, không chịu nói bất cứ điều gì.
"Cái em gọi là nhận sai, chính là thái độ này? Tần Hải Tuấn, có phải tôi đối với em tốt quá! Nên em cảm thấy tôi đang thiếu đời nợ em có đúng không?"
Tần Hải Tuấn khóc thút thít, nước mắt nóng hổi tràn ra từ khóe mắt, nước mắt mang theo tính kiềm khiến đuôi mắt đau đớn.
Biết rõ Lưu Trưng đang chờ cậu tỏ thái độ chịu thua, nhưng cậu vẫn không chịu nói một lời nào, cực kỳ bướng bỉnh.
"Đồ rác rưởi." Lưu Trưng buông cậu ra, ném ống nước, người này anh không quản được, cũng con mẹ nó không muốn quản nữa!
"Anh mới đúng là rác rưởi!" Chàng trai tức giận gào thét, khiến bóng dáng Lưu Trưng dừng lại, anh quay đầu nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn của Tần Hải Tuấn, anh nghe thấy Tần Hải Tuấn khàn giọng la lên, giống như một trận lũ bất ngờ tuôn trào: "Anh cho rằng bản thân rất tốt rất lợi hại đúng không! Anh mới là một đứa rác rưởi được viết in hoa! Một người vừa rác rưởi vừa thối tha! Tôi ghét anh ghét anh ghét anh!"
Gân xanh trên trán Lưu Trưng giật giật, phun ra một hơi: "Còn gì nữa không, em nói tiếp đi, nói tôi nghe thử đến cùng là rác rưởi cỡ nào, xấu xa cỡ nào."
Hình ảnh thân thể cao lớn, từng bước từng bước tiến lại gần, Tần Hải Tuấn theo phản xạ lui về phía sau, nhưng cậu phát hiện mình đang ở trong bồn tắm, không còn đường để lui.
Cậu quật cường trừng mắt với Lưu Trưng, cắn răng nói: "Anh chính là rác rưởi! Tính tình thối hệt như phân! Vui vẻ thì tốt với tôi, không vui thì không thèm để ý đến tôi nữa! Tự cho rằng đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi đâu có lạ gì cái kiểu đối xử này, tôi không cần một người đụng một chút là khiến tôi đau lòng!"
"Tôi khiến em đau lòng?" Lưu Trưng vuốt ngực mình, ánh mắt đen kịt nói: "Vậy em có nghĩ tới hay không, rằng em cũng khiến tôi đau lòng? Tần Hải Tuấn, làm người không nên như vậy, những lúc tôi mệt mỏi em ngoại trừ làm tôi ngột ngạt, em còn có thể làm được gì nữa? Em ngay cả cho tôi một câu trả lời cũng không chịu, ổn không?"
Tần Hải Tuấn không khống chế được chính mình, nước mắt cuồn cuộn không ngừng lăn xuống, trong lòng thiếu niên có hơi xúc động nhưng vẫn kiên cường không chịu thua: "Anh gạt tôi, anh vốn dĩ không thật sự tốt với tôi, cũng không thích tôi, Anh ghét bỏ tôi!"
"Tôi lừa em thế nào?" Giọng điệu Lưu Trưng nhẹ nhàng, anh phảng phất như nghe thấy đáy lòng mình đang tự giễu.
"Lưu Trưng anh có dám thừa nhận không, rằng có lúc ánh mắt anh nhìn tôi, hệt như đang nhìn một đứa ngu vậy, cả con mắt đều là chán ghét!" Tần Hải Tuấn nhớ lại những điều này, nắm tay nằm trong nước hung hăng bóp chặt, cậu cảm thấy bản thân cứ như bị xé rách vậy, toàn thân đều đau đớn, thế nhưng không bằng đoạn tình cảm không rõ ràng này tổn thương càng đau hơn!
Bước chân về phía trước của Lưu Trưng dừng lại, lần này anh thật sự cười nhạo, che đôi mắt của mình lại vô cùng bất lực: "Em nói đúng, tôi thật sự rất chán ghét em."
Cho nên hà tất gì phải đi tra tấn bản thân, bọn họ vốn nên là trời nam đất bắc, không ai quản ai mới đúng.
"Lưu Trưng!" Nhìn thấy bóng dáng Lưu Trưng quay người bỏ đi, Tần Hải Tuấn ngồi trong bồn tắm, một tiếng oà lên khóc.
Là thật sự gào khóc, cực kỳ đau lòng như muốn chết.
Chàng trai nghe thấy người luôn thích mình nói ra câu chán ghét kia, trong khoảnh khắc đó cậu cảm giác như sắp vỡ tan ra.
Tần Hải Tuấn gân cổ lên khóc thét: "Lưu Trưng khốn nạn! Tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được —— "
Sau một lúc gào khóc, trong phòng yên tĩnh lại, chỉ lại âm thanh nức nở của Tần Hải Tuấn, thật sự chỉ còn lại một mình cậu.
Trước sự thật này, không phải người nào cũng có thể chấp nhận nổi.
Không ngờ người đàn ông kia lại bước vào lần nữa, trong tay một cái cầm khăn tắm lớn, Tần Hải Tuấn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, ôm chặt lấy, cực kỳ khẩn trương không buông tay.
"Lưu Trưng..." Một tiếng yếu ớt kêu lên từ cuống họng hệt như một con chim non bị thương cuối cùng cũng gặp được mẹ.
"Anh cũng có sự kiên trì của anh..." Nhìn chàng trai như vậy, Lưu Trưng yếu ớt nói một câu, biểu cảm kiên quyết dứt khoát.
Anh quấn cậu nhóc bên trong khăn tắm, sau đó ôm ra ngoài.
Tần Hải Tuấn nằm nhoài Lưu Trưng trên đùi, thời điểm cái mông bị bạch bạch đánh đau, cậu khóc bù lu bù loa, lại không dám giãy dụa.
"Đánh em, bởi vì trí nhớ em không dài, không biết cảm ơn.
Lạnh nhạt với em, bởi vì em ngu muội vô tri, đầu óc không biết trước sau.
Nếu còn có lần sau, anh vẫn sẽ làm như vậy với em." Lưu Trưng đánh xong nhưng thiếu niên vẫn khóc thét, sau đó lật ngược cậu lại, bóp lấy cằm cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt đã sưng tấy hỏi: "Biết lỗi chưa?"
Người này toàn thân chật vật, không có một chỗ nào nguyên vẹn, không phải Lưu Trưng không đau lòng, nhưng anh không thể bỏ mặc không quản, không thể cứ tiếp tục dung túng được.
"Ừm..." Tần Hải Tuấn nghẹn ngào gật đầu, sau đó lên tiếng.
Giờ phút này cậu không còn bất kỳ ý nghĩ bướng bỉnh nào nữa, chỉ muốn được Lưu Trưng ôm mà thôi, ôm vào lồng ngực rộng lớn rồi được an ủi một chút.
"Tốt lắm, tôi chỉ chán ghét khi em làm sai.
Em ngoan, tôi sẽ luôn yêu em."
"Ừm...!ừ..." Tần Hải Tuấn gật đầu lia lịa giống như đang sợ chậm trễ.
Cậu rơi nước mắt trên cổ Lưu Trưng, khiến cổ anh ươn ướt.
"Nếu đã chấp nhận, tôi lập tức tha thứ cho em, để em thêm một cơ hội." Lưu Trưng nói, nâng gương mặt thiếu niên, cho cậu một hôn vừa nhẹ nhàng lại tinh tế, trấn an tâm trạng của người này.
"Ừm..." Sau khi kết thúc, Tần Hải Tuấn lần nữa ôm lấy cổ Lưu Trưng, khóc đến nỗi đất trời tối tăm.
Cậu không muốn khóc, thế nhưng cảm xúc kích động quá mức, nên không thể khống chế được.
Nếm thử qua người này sẽ biết rõ, một khi đã khóc, thì không dễ dàng gì ngăn lại.
Lưu Trưng ôm lấy chàng trai đang khóc thút thít, bàn tay đặt trên lưng cậu an ủi, không tiếng động bầu bạn chờ cậu khóc xong.
Lúc này ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu tối, gió thu thổi phơ phất.
Lúc hai người trong phòng bình tĩnh lại, cảm thấy vừa mệt vừa đói.
Đặc biệt là Tần Hải Tuấn, hoa mắt chóng mặt, cả người không còn sức.
Lưu Trưng sợ Tần Hải Tuấn lại bị cảm mạo, vội vàng nhét cậu vào trong mền, đi tới lấy thuốc cảm và nước để pha thuốc cho cậu.
Sau khi Tần Hải Tuấn uống xong, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hơn 9 giờ tối, Lưu Trưng đánh thức Tần Hải Tuấn từ trong giấc mộng, lại phát hiện dáng vẻ rất mệt mỏi của cậu, cả đôi mắt cũng không mở ra nổi.
"Ăn một chút gì đi." Cháo trắng ấm nóng đưa lên miệng, Tần Hải Tuấn mơ mơ màng màng nuốt xuống.
Lưu Trưng sắp xếp thật tốt cho cậu sau đó mới đi tắm rồi đi ngủ.
Tối hôm đó cực kỳ lo lắng, sợ Tần Hải Tuấn lại phát bệnh, Lưu Trưng thỉnh thoảng tỉnh lại sờ sờ trán cậu, gần như không ngủ nổi.
Đợi đến khoảng trời hừng đông, kiểm tra thêm lần cuối cùng Tần Hải Tuấn không có chuyện gì, lo lắng cả buổi tối cuối cùng Lưu Trưng không chịu được nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
Ngay cả Tần Hải Tuấn tỉnh lại tìm đồ ăn, Lưu Trưng cũng không biết.
Chàng trai trầm mặc, nhìn gương mặt người đàn ông ngủ say bên cạnh, cậu đưa ngón tay lén lút đụng vào kia quen thuộc đường viền, ấm áp mà bóng loáng xúc cảm làm người cảm giác an tâm.
"Lưu Trưng, dậy ăn sáng."
Trong lúc mơ màng nghe thấy giọng nói khàn khàn mang tính biểu trưng của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng lập tức tỉnh dậy, đối diện với đôi mắt vẫn còn sưng đỏ đối của phương, anh nói: "Có sao không?"
Cổ họng Tần Hải Tuấn ồ ồ trả lời anh: "Không có sao."
"Vậy thì tốt." Lưu Trưng thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt lại đầu tóc xốc xếch, khởi động nửa thân trên.
Ánh mắt anh chạm đến bữa sáng trên tủ đầu giường, kinh ngạc nói: "Em dậy sớm lắm sao?"
"Không được bao lâu." Tần Hải Tuấn nhìn anh, giục anh đi rửa mặt, sẳn tiện đề nghị nói: "Chiều nay trở về đi."
Lưu Trưng lập tức từ chối: "Vậy không được, em còn chưa khỏe."
Tần Hải Tuấn hơi há miệng, biểu cảm có chút tự trách: "Anh còn phải đi học." Cậu không muốn làm chậm trễ việc học của Lưu Trưng.
"Không sao đâu nghỉ hai ngày cũng được, quyết định vậy đi." Lưu Trưng nói, đứng dậy mang dép tiến vào phòng tắm.
Sau khi anh đi ra, nhìn thấy chàng trai ngồi trên giường, đầu tiên là cúi người nhấc cằm chàng trai, kiểm tra thấy khóe miệng cậu vẫn chưa chuyển biến tốt.
Thấy sắc tím vẫn còn, liền đưa ngón tay cái lên sờ sờ: "Tiểu Tuấn, nhanh khỏe một chút." Giọng anh ấm áp nói.
Tâm tình Tần Hải Tuấn cứ như được ngâm trong suối nước nóng, được một lúc liền ấm áp.
"Hôm qua thật sự xin lỗi, mặc kệ xuất phát từ mục đích nào đánh em, anh đều phải xin lỗi em." Lưu Trưng sờ sờ đỉnh đầu Tần Hải Tuấn, sau đó đi ăn bữa sáng.
Lúc đang ăn, trên lưng đột nhiên nhiều hơn một người.
Là Tần Hải Tuấn khom lưng kề lên lưng anh, hai cánh tay từ phía sau ôm lấy anh.
Khiến Lưu Trưng cười cười, cho dù Tần Hải Tuấn không nói gì, nhưng hành động nồng đậm ý muốn làm nũng này, đã bóp nát hết những chuyện buồn bực.
_____________________
*Đúng là cùng một người có khác không đứa nào vừa đứa nào:-).
Danh Sách Chương: