Chỉ liếc mắt, Dư Tùng Vận đã nhận ra hai tên này có thù oán.
Gã mỉm cười.
Có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, nếu bọn chúng đã xích mích, tội gì hắn không tận dụng.
"Không biết nên xưng hô các hạ thế nào?" - Dư Tùng Vận lặng lẽ truyền âm
" Xương Trạch "
" Nếu không ngại, chúng ta liền hợp tác.
Các hạ giúp ta chiến thắng tên kiếm tu, bức Phàm Nhân liền quy cho các hạ" - Dư Tùng Vận đưa ra lời đề nghị.
"Hắc hắc..
giúp ngươi thì có thể, nhưng ta thấy hứng thú với tấm Sơn Hà Đồ của ngươi hơn.
Đưa nó cho ta, bức Phàm Nhân kia ngươi có thể cầm"
Dư Tùng Vận nhíu mày.
Đến lúc này hắn cũng cảm thấy có điểm không thích hợp.
Chẳng lẽ Sơn Hà Đồ có che giấu thứ gì quý giá mà phụ thân hắn không phát hiện ra ? Chỉ là năm đó phụ thân đã thử qua nhiều cách, đều không thấy có gì đặc biệt.
Nghĩ đến đây, hắn thầm có chút hối hận.
Thế nhưng bản thân là người khởi xướng, giờ có muốn lui cũng không được.
Đây là vấn đề mặt mũi.
"Sơn Hà Đồ là của ta, không ai có thể lấy" – Dư Tùng Vận trả lời dứt khoát.
"Đáng tiếc.
Nếu đã vậy liền dùng thực lực nói chuyện đi”
Không thuyết phục được hắn, Dư Tùng Vận liền xoay qua ba người Âu Dương Huyền.
"Âu Dương Huyền, ngươi chút nữa kiềm tỏa tên kiếm tu, còn hai người Lâm, Viêm phá rối gã Xương Trạch.
Sau khi xong việc, ngoài trừ bức Phàm Nhân, ta sẽ đưa thêm các ngươi 1.000 Kim Tệ"
Nếu thắng, Dư Tùng Vận sẽ có được cả ba bức tranh, chỉ riêng bức Tam Thần Kiếm đã có giá vượt xa 2 vạn Kim Tệ, dù phải bỏ thêm 3.000 Kim Tệ thì hắn vẫn rất có lời.
Lâm Vũ Phong và Viên Bắc Nhất nghe vậy không khỏi động dung.
Bức Phàm Nhân có giá 2 vạn Kim Tệ, cộng thêm tiền của Dư Tùng Vận là 2 vạn 3.
Dù có phải chia ba, mỗi người vẫn được gần 8 ngàn đút túi.
8.000 Kim Tệ không phải con số nhỏ, cần biết dù là công tử của tam đại gia tộc mỗi tháng cũng chỉ được phát 600 Kim Tệ.
So với việc phải vắt sức ra thi đấu, chẳng bằng tham gia quấy rối hai tên kia, như vậy khả năng kiếm được tiền sẽ cao hơn.
Nghĩ đến đây, hai gã liền đồng ý, chỉ có Âu Dương Huyền lắc đầu.
"Thứ lỗi, ta không có ý định tham gia cùng các ngươi"
"Tại sao ? " - Dư Tùng Vận khó hiểu.
"Không có gì, chỉ là ta không có thói quen làm tay chân của người khác"
Thứ Âu Dương Huyền muốn là bức Tam Thần Kiếm, nhưng hắn cũng biết vật giá trị như vậy không đời nào Dư Tùng Vận chịu nhả ra.
Nếu đã vậy, còn chẳng bằng mình tự thân vận động.
Hơn nữa giữa một bên là một gã kiếm tu không rõ lai lịch, cùng một bên là thiếu chủ Linh Hư Thành, hắn nguyện ý đắc tội tên đứng sau.
Dù sao quan hệ giữa phủ thành chủ và tam đại gia tộc vẫn luôn dựa trên lợi ích.
Bọn họ sẽ không vì một vụ cá cược của lũ tiểu bối mà đi cắt đứt quan hệ.
Còn tên kiếm tu kia, có trời mới biết hắn từ đâu ra.
Ngộ nhỡ lại là đệ tử trọng yếu của thế gia nào đó, vậy chẳng phải hắn chọc vô tổ kiến lửa sao ?
Dư Tùng Vận lạnh lùng nhìn Âu Dương Huyền:
"Âu gia song kiêu, một tên đã bị phế, một tên thì đủ ngạo mạn.
Hy vọng tương lai ngươi vẫn có thể uy phong như vậy"
Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu, sáu tấm kim bài lơ lửng trước mặt sáu người.
Cứ viết lên một chữ, kim bài sẽ sáng lên một số, tối đa là hai mươi tám đơn vị.
Âu Dương Huyền nhắm mắt lại.
Hắn mới luyện thần thức được một ngày, chưa thể thu phát tự nhiên, chỉ đành đóng lấy ngũ quan, lẩm nhẩm khẩu quyết trong Tàng Thư Các.
"Đóng lấy ngũ quan, tập trung vào vật trước mặt, cảm nhận sự tồn tại của nó, chạm vào nó một cách vô hình"
Ngay lập tức những tiếng ồn xung quanh liền biến mất, chỉ còn hắn và tấm bia trước mặt.
Một luồng thần thức tỏa ra hướng đến tấm kim loại đầu tiên.
Thế nhưng vừa đến gần, Âu Dương Huyền liền cảm thấy thần thức bị vặn xoắn lại, sau đó đột nhiên tan rã.
Thử dùng thần thức cảm nhận xung quanh, hắn liền nhận ra phía trước mỗi tấm kim loại đều có một vòng xoáy đang không ngừng chuyển động.
Hơn thế nữa, tâm của vòng xoáy cũng không đứng yên mà di chuyển liên tục.
Sáu mươi tư tấm thì có sáu mươi tư vòng xoáy.
Thậm chí càng xuống dưới, tốc độ chuyển động lẫn bề dày của chúng lại càng nhanh.
Âu Dương Huyền nhận ra vấn đề.
Vòng xoáy này giống như một lớp bảo vệ, muốn vượt qua nó chỉ có hai cách.
Cách thứ nhất là dùng thần thức cưỡng ép đâm xuyên qua vòng xoáy.
Cách này đơn giản nhưng yêu cầu về cường độ thần thức lại rất cao.
Cách thứ hai, là cố gắng nắm bắt sự chuyển động của vòng xoáy, sau đó đưa thần thức vào chính giữa tâm của nó, bởi tác động ở nơi này là gần như bằng không.
Hai cách này, cách đầu kiểm tra cường độ thần thức, cách sau lại kiểm tra tính linh hoạt.
Nhưng dù là cách nào thì cũng không hề đơn giản.
Trong khi Âu Dương Huyền còn đang mải nghiên cứu, gã kiếm tu bên cạnh đã dùng ngón tay vẽ vài nét lên tấm kim bài.
Mặt kim bài phát sáng hiện lên số 1, chứng tỏ gã đã tìm được chữ đầu tiên.
"Nhanh như vậy ?" - Lâm Vũ Phong kinh ngạc, hắn nhận nhiệm vụ kìm hãm tên kiếm tu, nhưng còn chưa làm được gì thì gã đã xong một chữ rồi.
Một bên khác, tấm kim bài của Xương Trạch cũng hiện lên số 1.
Rõ ràng thần thức của hai gã Hóa Hải Đệ Lục Giai vẫn là mạnh nhất trong số sáu người.
===============
Phía bên ngoài sân khấu, gã cận vệ tên Lập Thành đột nhiên mở miệng:
"Đại sư, không biết khả năng chiến thắng của thiếu chủ là bao nhiêu ?
"Khó nói.
Có điều ở cảnh giới Hóa Hải, chênh lệch thần thức mỗi cấp là không nhiều.
Tiểu tử Tùng Vận lại còn có bảo vật đặc chế, muốn giành chiến thắng cũng không phải không thể".
Chưa hết nửa nén nhang, số chữ của gã kiếm tu đã tăng lên hai.
Đang lúc muốn tìm chữ tiếp theo, một luồng thần thức xộc thẳng vào đầu khiến gã nhíu mày.
Ngoảnh đầu lại thấy Lâm Vũ Phong, gã nở nụ cười khinh bỉ.
"Gà đất chó sảnh"
Thần thức Hóa Hải Tầng Sáu phóng ra, đánh tan luồng thần thức yếu nhược của Lâm Vũ Phong, làm cho gã nhất thời lảo đảo.
Dư Tùng Vận cũng không mong tên kia có thể làm được gì to tát.
Từ nhẫn trữ vật lôi ra một tấm kính hình bát giác.
Bề mặt kính hơi lồi, sáng bóng, trái ngược hẳn với vẻ cũ kỹ của viền gỗ bao quanh.
"Tỏa Liên Thức Thần Kính, phát động"
Chỉ thấy Dư Tùng Vận bắt quyết, thần thức truyền vào mặt sau của tấm kính.
Giây lát sau, một luồng thần thức mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần xuất hiện, phóng thẳng về phía trước.
"Hoàng Khí Thượng phẩm ?" - Gã kiếm tu nhíu mày.
Pháp Khí được chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng Phàm năm cấp độ.
Mỗi cấp độ lại chia là Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm và Cực Phẩm.
"Tỏa Liên Thức Thần Kính" là một Hoàng Khí Thượng Phẩm, có năng lực khuếch đại không chỉ là linh lực mà còn là thần thức trong thời gian ngắn.
Thần thức của Dư Tùng Vận tặng mạnh, thậm chí có phần lấn áp thần thức của gã Kiếm tu lẫn Xương Trạch.
"Đây chính là món đồ bí mật của ngươi ? Nếu ta đoán không nhầm, hẳn là do một vị Đại Sư chế tạo" - Gã kiếm tu đánh giá.
Dư Tùng Vận không trả lời.
Để chuẩn bị cho Tam Tộc Chi Hội, phụ thân hắn đã tốn số tiền không nhỏ để nhờ người chế tạo hai bộ Hoàng Khí, tấm kính này chính là một trong số đó.
Dựa vào Tỏa Liên Thức Thần Kính, tốc độ dò chữ của Dư Tùng Vận liền vượt qua gã kiếm tu và Xương Trạch, chưa kể hai người còn bị họ Lâm và họ Viên không ngừng quấy nhiễu.
Thời gian dần trôi, ngoài trừ Âu Dương Huyền, Lâm Vũ Phong và Viên Bắc Nhất chưa viết được chữ nào, ba người còn lại đều không ngừng tăng lên số chữ trên kim bài.
Dư Tùng Vận đương nhiên dẫn đầu với 17 chữ.
Tiếp đến là gã kiếm tu với 16 chữ.
Cuối cùng là Xương Trạch bám sát đuôi với 15 chữ.
Mặc dù dẫn đầu nhưng Dư Tùng Vận không lấy đó làm vui, bởi biểu hiện của hai tên kia vẫn quá bình tĩnh.
Thời gian không còn nhiều, chẳng lẽ chúng còn có bài tẩy gì sao ?
Đúng lúc này, đôi bàn tay Xương Trạch không ngừng vẽ liên tiếp lên kim bài.
Con số trên đó cũng thay đổi, từ 15 chữ đột ngột chuyển thành 19 chữ.
Khuôn mặt Dư Tùng Vận trở nên âm trầm, vội vàng truyền âm cho Viên Bắc Nhất:
"Ngươi làm gì thế hả, chẳng phải ta đã bảo ngươi phải kiềm tỏa hắn lại sao ? "
"Ta có làm, chỉ là thần thức của hắn đột nhiên rất quái dị" - Viên Bắc Nhất khổ không nói nên lời.
Đứng phía ngoài, Lập Thành cũng nhíu mày:
"Đại Sư, tốc độ tìm kiếm của tên đột nhiên tăng nhanh như vậy ?"
"Nếu ta không nhầm, hắn là đang sử dụng thần thức phân thân " - Lão vừa vuốt râu vừa bình phẩm.
"Thần thức phân thân ?" – Lập Thành kinh ngạc.
Hắn chủ tu linh khí, thần thức chỉ là phụ nên có nhiều chuyện chính hắn cũng không biết.
"Thần thức vốn xuất phát từ thức hải, mà thức hải cũng không phải chỉ phóng được một luồng duy nhất.
Một người có thần thức mạnh có thể tạo ra cùng lúc hai luồng.
Chúng ta gọi đó là thần thức phân thân"
Ngừng một lúc lão nói tiếp:
“Có thể phóng ra hai luồng thần thức được coi là thiên phú Nhị Phẩm, nếu là ba luồng thì được gọi là Tam Phẩm"
"Thần thức cũng có cấp bậc thiên phú sao ?"- Gã cận vệ ngạc nhiên hỏi.
"Đó là đương nhiên.
Chia tách được càng nhiều, chứng tỏ mật độ thần thức của ngươi càng cao.
Lấy số luồng mà định thứ phẩm.
Phân từ bốn luồng là Tứ Phẩm.
Năm luồng là Ngũ Phẩm, sáu luồng là Lục Phẩm, mà bảy luồng chính là Thất Phẩm.
Đây là những cấp bậc hay thấy nhất của Chế Phù Sư"
"Chẳng lẽ vẫn còn những cấp bậc cao hơn ?"
Bắc Nhã Đại Sư gật đầu:
"Trên nữa chính là cấp bậc Bát Phẩm, còn được gọi là thiên phú Hoàn Mỹ.
Ở cấp bậc này, tu luyện giả có thể phóng ra cùng lúc tám luồng thần thức.
Nếu đạt tới chín luồng thì chính là cấp bậc cửu phẩm hay còn gọi là thiên phú Thượng Cổ.
Nghe đồn thời xa xưa, từng có một vị nữ đế đạt đến cấp độ này, thậm chí nhiều người còn khẳng định vị nữ đế đó đã rất gần cảnh giới thần thức hóa Thần."
"Thượng Cổ thiên phú, thần thức Hóa Thần ?" – Lập Thành lẩm bẩm, nhưng sự suy tư của hắn cũng không được lâu bởi ngay lúc này trên sàn đấu, biến cố đột ngột xảy ra.
Xương Trạch nhìn số chữ trên tấm kim bài, thời gian không còn nhiều, chiến thắng đã nằm chắc trong tay.
Hắn có thể không mạnh bằng tên kiếm tu, nhưng so đấu thần thức, hắn sẽ không thua bởi vì hắn là một Chế Phù Sư.
Số luồng thần thức hiện tại của hắn là hai, đối ứng với cấp bậc Nhị Phẩm.
Mặc dù so với nhiều gã bi ến thái khác vẫn chưa là gì, nhưng ở nơi này là đủ ngạo thị quần hùng rồi.
Hắn nhìn qua tên kiếm tu, thầm nhớ tới nữ nhân vận bạch y kia, không khỏi cười lạnh.
Nếu bức Sơn Hà Đồ này quan trọng với nàng ta như vậy, sớm hay muộn nàng cũng sẽ phải tìm đến gã để trao đổi.
Đến lúc đó hắn sẽ không chỉ yêu cầu nàng tháo khăn ra thôi đâu.
Nhưng rồi nụ cười đó bỗng ngưng lại khi nhìn thấy một người.
Hắn nhận ra đây là kẻ đã dò xét mình khi mới bước vào Vạn Túy Lâu.
Thần thức của người này tuyệt đối không hề yếu, ấy vậy mà nãy giờ gã chỉ đứng đó nhắm mắt, ngay cả một chữ cũng không viết.
Rốt cuộc gã định làm gì ?
Âu Dương Huyền đang đắm chìm trong trạng thái suy tư, không hề biết mình đang bị theo dõi.
Sau một hồi nghiên cứu, hắn nhận ra nếu chỉ dùng một luồng thần thức thì quá lâu.
Cuốn sách ở Tàng Thư Các từng đề cập : Thần thức xuất phát từ Tâm, sâu nữa là Hồn.
Hồn lực bẩm sinh càng mạnh thì Thần thức càng mạnh.
Nếu nói người nào có Hồn lực mạnh bẩm sinh, vậy thì chính là Âu Dương Huyền, bởi đơn giản hắn là một kẻ xuyên không.
Trong những bộ truyện tiên hiệp, kẻ xuyên không sẽ hấp thụ luôn linh hồn của chủ thể, từ đó khiến hồn lực của bản thân mạnh hơn người thường rất nhiều.
Đây cũng không phải là nói quá, bởi sáng nay khi lần đầu điều khiển phi đao, hắn đã dễ dàng thuần thục.
Một thứ vốn cần đến vài tháng để luyện tập.
Nếu thần thức của hắn mạnh như vậy, tại sao không thử dùng thần thức phân thân ?
Nghĩ đến đây, Âu Dương Huyền liền bắt tay thử nghiệm.
Một lần thất bại lại thử tiếp lần hai.
Thất bại nhiều vô số kể.
Nhưng hắn không hề nản chí, cho đến cuối cùng, hắn rốt cuộc thành công phóng ra luồng thần thức thứ hai.
Số luồng thần thức của hắn lập tức ngang bằng Xương Trạch.
Nhưng như thế là chưa đủ, hắn tiếp tục phân ra luồng thần thức thứ ba.
Mật độ thần thức của hắn đã đạt đến cấp bậc Tam Phẩm
Sau đó là luồng thứ tư, thứ năm rồi thứ sáu.
Thần thức của hắn đã chạm tới cấp bậc Lục Phẩm.
Sự phân tách vẫn diễn ra.
Luồng thứ bảy, thứ tám, thứ chín lần lượt xuất hiện.
Nếu Bắc Nhã Đại Sư nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc, bởi đây chính là thiên phú cấp bậc Thượng Cổ, thứ mà lão chỉ được nghe kể.
Nhưng Âu Dương Huyền chưa định dừng lại, bởi vì hắn cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục.
Một tia thần thức nữa lại từ từ xuất hiện, ban đầu còn nhỏ bé, mỏng manh, sau đó liền lớn dần, vững mạnh giống như chín người anh em của nó.
Luồng thần thức thứ mười chính thức hình thành.
Danh Sách Chương: