• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sò điệp và giăm bông Kim Hoa là gì thì Hàn Giang không biết.

Nhưng người vẫn luôn tiết kiệm nếu tự nhiên hào phóng, vậy thật sự khiến người ta thấy trong lòng bất an.

Hàn Giang nghi ngờ: “Mì này ngon, còn em bị sao thế?”Phạm Hiểu Quyên thở dài:“Chỉ là cảm thấy chúng ta sống những ngày tháng quá khổ sở, anh đang là lúc dùng thể lực nhiều, Tinh Tinh đang phát triển cơ thể, đều cần dinh dưỡng.

Anh xem mấy ngày trước ăn dở chết đi được, củ cải dưa chua rau cải trắng, em sắp ói ra axit luôn rồi.

Hôm qua thấy Thải Lan cho Bằng Phi ăn đùi gà, em nhớ đến Tinh Tinh nhà chúng ta, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn thấp bé, em nghe người ta nói ăn canh xương tốt, ăn mì sẽ cao.

Sau này sáng sớm nhà chúng ta không ăn cháo không có dinh dưỡng nữa, ăn mì nhiều một chút, Tinh Tinh còn phải uống sữa bò.

”Nói xong nhìn Hàn Tinh Thần.


Con gái hình như không nhìn thấy, từ tốn uống xong ngụm canh cuối cùng, còn liếm môi.

Trẻ nhỏ mấy năm nay làm gì còn thiếu dinh dưỡng.

Thật ra Hàn Tinh Thần giống cô, đến trung học mới cao.

Hàn Giang suy nghĩ đến một thứ khác, anh hỏi con gái:“Đùi gà ngon không con?”Lúc nhỏ Hàn Tinh Thần là một đứa trẻ lanh lợi, mẹ nói như vậy cô bé đã biết ý rồi, cô bé vừa lắc cái đầu nhỏ vừa dùng giọng nói ngọt ngào nói:“Thím mua cho anh trai ăn mà, lén lút trốn trong phòng ăn, con đâu có ăn được.

”Mẹ con hai người nhìn nhau bằng ánh mắt ngầm hiểu.

Làm tốt lắm.

Đối đầu trực diện với nhà chồng là không tốt.


Cho anh một bình trà xanh tươi mát.

Hàn Giang hiểu được đại khái trong lòng rồi, nhẫn nại hỏi con gái rốt cuộc có chuyện gì.

Đứa nhỏ lớn cỡ Hàn Tinh Thần cũng biết đây là cơ hội tốt để cáo trạng, lập tức nói hết mấy chuyện bình thường lén lút nhìn thấy cho cha.

Lén lút nhìn thấy thím mua đùi gà cho anh, trong nhà anh giấu mấy món đồ chơi và tranh liên hoàn, còn không cho cô bé sờ.

Thật ra đều là chuyện nhỏ, nhưng chuyện của con nít đều chẳng phải chuyện lớn, hơn nữa mấy lần Hàn Hải cũng nhìn thấy ở bên cạnh, nhưng cũng chẳng giúp con gái nói được câu nào.

“Lần sau cha mua đùi gà, có thể đừng cho Hàn Bằng Phi ăn được không, anh ấy còn mắng con là con nhóc chết tiệt.

” Hàn Tinh Thần bĩu môi giận dỗi nói.

“Con nói gì?” Hàn Giang đập đũa lên bàn, lửa giận trào lên trong tim.

Kiếp trước tại sao Phạm Hiểu Quyên lại tiết kiệm như vậy, còn không phải vì không có tiền sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK