• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hàn Giang nói:“Chúng ta đi nhanh thôi Quyên Nhi, chúng ta đến đó sớm xíu có lẽ sẽ tới kịp lúc con bé tan học, rất lâu rồi anh không cùng em đón con về, em nghĩ xem con bé có vui mừng khi thấy cha mẹ mình đến đón không?"Phạm Hiểu Quyên: "! "Em còn tưởng anh chỉ đến đón em tan làm thôi chứ.

Thoáng chốc, cô cảm thấy ánh mắt ghen tỵ của những người xung quanh chẳng hay ho xíu nào nữa, gương mặt của cô lập tức nhăn lại.

Hàn Giang là một người đàn thẳng, đầu như khúc gỗ nên không phát hiện tâm trạng của vợ mình khác thường.

Phạm Hiểu Quyên âm thầm mắng, đám đàn ông đúng là toàn bọn móng heo to.

Hàn Giang vừa từ đơn vị chạy đến đây, trong lòng bàn tay còn dính mồ hôi ướt đẫm, khi cô đến gần anh cũng có thể cảm nhận được một nhiệt độ khá nóng.

Cơ thể đàn ông lúc trẻ đúng thật rất tốt, mặc ít như thế giữa mùa đông mà tay vẫn nóng hổi kìa.


Đẹp trai, cao ráo.

Người đàn ông này sợ cô đi quá chậm, nên suốt chặn đường đi không thả tay ra, anh cầm chặt tay của cô, vội vàng kéo cô đi về phía trước.

Mãi đến khi hai người đến trước cổng nhà trẻ, đúng lúc họ cũng thấy con gái rượu đang từ phòng học ra ngoài.

Lúc này, có rất nhiều trẻ con tự về nhà một mình, bao gồm cả Hàn Tinh Thần.

Họ không biết con gái của mình đã gặp phải chuyện gì, chỉ thấy cô bé cúi gục đầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ một chữ "buồn" to tướng.

Hai người rón ra rón rén đi từ phía sau đến gần cô bé, đợi đến khi họ đến gần, Hàn Giang lập tức bế con gái của mình lên.

Hàn Tinh Thần đang cúi đầu đi đường giật mình với cái ôm của anh, nhưng thoắt cái đã vui vẻ trở lại, gọi: "Cha".


Sau đó, cô bé lại gọi một tiếng: "Mẹ".

Phạm Hiểu Quyên không nói, chỉ cười hì hì.

Tâm trạng và gương mặt của đứa bé nhanh chóng trở lại bình thường, cô bé ôm lấy cổ cha mình nũng nịu, kể về chuyện cả ngày hôm nay cô bé ở nhà trẻ ra sao.

Ban đầu, mẹ thắt bím tóc cho cô bé biến cô bé trở thành ngôi sao nhỏ của nhà trẻ.

Sau đó, Khổng Diệu Diệu thấy thế lập tức đen mặt.

Nhưng cô bé đâu có biết Khổng Diệu Diệu khó chịu, nên cứ lượn qua lượn lại trước mặt Khổng Diệu Diệu.

"Niếp Niếp, nếu bạn ấy không chơi với con nữa thì chẳng phải con còn có rất nhiều bạn xung quanh sao? Loại bạn không muốn chơi cùng với bạn bè nào xinh đẹp hơn mình thì đó không phải là bạn tốt đâu, con hiểu không?"Đứa bé nghe có cái hiểu, cái không hiểu nhưng vẫn nhìn mẹ mình gật đầu.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK