• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Năm đó lúc đòi hộ khẩu nói ba hoa chích chòe, chỉ thiếu điều chưa bảo Bằng Phi làm con trai bọn họ.

Người già cũng chỉ nói vậy, Bành Thải Lan thật sự vạch kế hoạch chuyện này, nhờ danh nghĩa của bà bàn bạc mấy lần, lúc thì mua quần áo cho Hàn Tinh Thần, lúc thì tặng kem dưỡng da cho Phạm Hiểu Quyên.

Đùa gì vậy, hộ khẩu ở thành phố đấy, tặng cho con trai cô thì con gái nhà tôi biết học hành chỗ nào.

Hộ khẩu là đơn vị Hàn Giang liệt kê danh sách ra.

Nếu nói hồi trước còn có chút ý định, thì bây giờ một chút ý định đó cũng tan biến cả rồi.

Đuổi thằng nhóc kia đi, rồi lại vào phòng lấy tiền, trước khi đi còn nhìn con gái.

Cô bé đang ngủ ngon lành.

Phạm Hiểu Quyên chạm vào mặt con gái, da thịt của con nít quả thật mềm mịn, hôn một cái siêu có tính đàn hồi, giống như kẹo vậy.


Cô mang kính lọc của mẹ ruột mà nhìn con gái yêu nhà mình, dĩ nhiên càng nhìn càng đẹp chán chê.

Ngâm nga điệu khúc, xách giỏ ra ngoài.

Lân cận hẻm có một chợ thức ăn rất nhỏ.

Kiếp trước, tận đến khi cô quay về, chợ đồ ăn này vẫn chưa đóng cửa, rất dễ dàng tìm ra.

Chợ thức ăn không lớn, mới sáng sớm đã chật ních người.

Sắp qua năm mới rồi, người mua đồ tết cũng không ít, bán rau xanh, bán thịt, hàng nam bắc đều chen chúc một đống, cũng không phân khu.

Cô khó khăn lắm mới chen được đến quầy bán thịt, theo bản năng muốn thêm mấy miếng sườn con gái thích ăn nhất.


Hàn Tinh Thần từ nhỏ đã thích ăn sườn nhưng cô lại không cho, cảm thấy sườn heo cũng bán theo giá thịt, không có lời.

Sau này ra nước ngoài, thịt heo, xương sườn ở nước ngoài tương đối rẻ, Phạm Hiểu Quyên thẳng tay mua khá nhiều.

Nhưng nước ngoài giết heo không lấy máu, trong xương luôn có mùi máu tanh không cách nào xử lý được, từ đó Hàn Tinh Thần không thích ăn xương sườn nữa.

“Muốn mua một cân xương sườn thì giá nửa cân bằng một phiếu thịt.

” Đồ tể vung dao chặt thịt lên.

Hỏng rồi, quên mất mua đồ còn cần phiếu.

Bắt đầu từ niên đại năm 80, phần lớn các nơi đều bắt đầu bãi bỏ thể chế kinh tế có kế hoạch, cũng chính là kiểu không cần dựa vào phiếu mua đồ.

Nhưng chợ thủ đô là nơi nào chứ? Là thành phố lớn đó!Thành phố lớn nhân khẩu đông, còn là dưới chân thiên tử, ắt phải dùng phiếu triệt để.

Cho đến năm 92 mới hoàn toàn hủy bỏ chế độ phiếu chứng, vì vậy lúc này mua đồ vẫn cần phiếu.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK