• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Ngân Tuyết cùng Lăng An Vũ đến một quầy bán hàng những cái băng đô trên cái băng đô là hình những con vật khác nhau trông rất đáng yêu, Dạ Ngân Tuyết cầm một băng đô tai thỏ đưa cho anh:”Anh thử đeo lên đi.”

Sắc mặt của Lăng An Vũ ngay lập tức xám xịt nhìn cô với ánh mắt hiện rõ sự không muốn đeo lên, nhìn thấy mặt anh nghiêm túc mặt của cô cũng nghiêm lại nhìn anh:”Thử đeo lên thôi đeo lên rồi tháo xuống cũng được.”

“Ực” Lăng An Vũ nhìn cái băng đô hình tai thỏ ấy mà khẽ nuốt nước bọt tay anh giơ ra chần chừ không hề muốn cầm lấy, Dạ Ngân Tuyết không nói gì ngay lập tức nhón chân lên đeo lên cho anh.

“Ha…ha…ha…” Dạ Ngân Tuyết nhìn anh đeo băng đô tai thỏ mà phì cười ngay lập tức cười đến đau cả bụng. Anh mặc vest mặt lạnh đeo băng đô tai thỏ cô cảm thấy rất mắc cười lại thấy anh có chút gì đó đáng yêu cô vừa cười vừa khen:

“Đáng yêu! Bây giờ trong anh rất đáng yêu.”

Lăng An Vũ nhìn thấy cô cười thì liền ngẫn ngơ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười mặc dù trước đó anh cũng đã thấy rồi nhưng đó điều là những nụ cười giả tạo khi cô quay phim. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô nở nụ cười thật sự anh cũng không ngờ rằng nụ cười ấy lại đẹp đến như vậy.

Dạ Ngân Tuyết nhanh tay chụp lại khoảnh khắc này, chụp xong cô giơ lên cho anh xem ngay lập tức gương mặt anh tối đen lại, nhìn cô chằm chằm rồi tháo băng đô xuống.

Dạ Ngân Tuyết vẫn cười khúc khích nói với anh:

“Khoan hãy tháo xuống đã hiếm khi có dịp đi chơi như thế này còn có thể thấy anh trông đáng yêu như thế phải chụp lại làm kỉ niệm chứ.”

Lăng An Vũ bị nụ cười trong sáng, rạng rỡ kia mê hoặc khiến cho tim của anh đập lệch đi một nhịp, Dạ Ngân Tuyết cài băng đô lên cho anh rồi cầm điện thoại chụp hình với anh một tấm.

Vừa chụp xong anh liền tháo băng đô xuống Dạ Ngân Tuyết vẫn cười không thôi nói với ông chủ bán hàng:

“Tôi lấy cái băng đô này. Cái này bao nhiêu tiền?”

Ông chủ bán hàng gói lại đưa Dạ Ngân Tuyết cười nhẹ:

“Cái này tôi tặng cô đổi lại tôi có thể chụp hình và xin chữ ký của cô không? Tôi và gia đình của tôi rất thích xem phim của cô đặc biệt là con gái của tôi nó thật sự rất thích cô.”

Cô cười nhẹ gật đầu đồng ý:”Tất nhiên là được rồi.”

Cô đưa điện thoại cho anh anh liền chụp cho cô và ông chủ một tấm hình, cô ký tên vào áo của ông chủ bán hàng, trong lúc ký tên cô ra hiệu với anh, anh hiểu ý của cô ngay lập tức làm theo những gì cô ra hiệu.

Dạ Ngân Tuyết tạm biệt ông chủ bán hàng rồi cùng anh rời khỏi, ông chủ bán hàng vui vẻ sắp xếp lại băng đô thì nhìn thấy tiền được đặt ở đó ông cầm tiền lên nhìn theo bóng lưng của hai người cười nhẹ.

Sau khi vui chơi xong, hai người quay về khách sạn thu xếp đồ đạc quay trở về thành phố S.

Xuống máy bay, Lăng An Vũ kéo hành lý đi phía sau của cô hai người đứng ở sân bay đợi xe đến đón, trong lúc đứng đợi cô vô tình va vào một chàng trai hai người đồng loạt lên tiếng:”Xin lỗi!”

Vừa nghe giọng nói cất lên cô đứng hình, từ từ ngẩng đầu nhìn chàng trai ấy, chàng trai đó cũng đứng hình một lúc khi nghe giọng nói quen thuộc, chàng trai ấy tóc màu nâu, làn da trắng gương mặt vô cùng điển trai nhìn cô gọi tên:

“Selina! Đúng thật là em rồi.”

“Tạ Anh Minh!” Dạ Ngân Tuyết nhìn với đôi mắt không thể ngờ từ từ cất giọng.

Tạ Anh Minh bước đến ôm lấy cô:”Cuối cùng anh cũng gặp được em rồi.”

Cô đẩy mạnh Tạ Anh Minh ra dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, Lăng An Vũ đứng bên cạnh cô vẫn chưa hiểu ra chuyện gì cả? Nhìn thấy xe đến anh liền nói với cô:”Tiểu thư! Xe đã đến rồi.”

Dạ Ngân Tuyết quay người bước nhanh vào bên trong xe, Tạ Anh Minh chạy theo đến xe thì bị Lăng An Vũ chặn lại ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo:

“Xin anh dừng bước cho.”

Nói xong Lăng An Vũ bước vào trong xe, chiếc xe lăn bánh rời đi Tạ Anh Minh nhìn theo chiếc xe mỉm cười hiện lên tia hạnh phúc:

“Anh nhất định sẽ không để mất em lần nữa đâu.”


Dạ viên

Xe vừa mới dừng lại, Dạ Ngân Tuyết ngay lập tức bước xuống đi nhanh vào trong với sắc mặt khó coi. Bên trong, Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên và Dạ Khải Hiên đang ngồi ở phòng khách xem phim, ăn trái cây nhìn thấy cô về Hạ Tử Quyên mỉm cười cất giọng:

“Con về rồi sao?! Mau! Mau đến đây ba mẹ có mua quà cho con này.”

Dạ Ngân Tuyết dừng lại lạnh lùng trả lời:

“Con mệt rồi để lúc khác con sẽ xem.”

Không đợi Hạ Tử Quyên nói lại cô đi thẳng lên phòng, đóng cửa lại mọi người ở dưới lầu ngơ ngác nhìn nhau, Lăng An Vũ kéo hành lý vào Dạ Thành Đông liền hỏi anh:

“An Vũ! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Sao sắc mặt của Tiểu Tuyết khó coi quá vậy?”

Lăng An Vũ cúi đầu chào mọi người rồi đáp:

“Tôi cũng không rõ là chuyện gì chỉ biết khi tiểu thư gặp một người tên là Tạ Anh Minh thì trở nên như vậy.”

“Cái gì chứ? Tạ Anh Minh?” Hạ Tử Quyên, Dạ Thành Đông và Dạ Khải Hiên đồng loạt thốt lên với vẻ mặt không ngờ, vô cùng ngạc nhiên.

Dạ Khải Hiên đứng dậy, nóng nảy hỏi anh:”Mau nói cho tôi biết cậu gặp Tạ Anh Minh ở đâu?”

“Ở sân bay.” Lăng An Vũ không nhanh không chậm đáp.

Hạ Tử Quyên kéo Dạ Khải Hiên ngồi xuống, cau mày nhìn:

“Con hỏi làm gì? Định đến đó đánh người ta à?”

“Đúng vậy! Con đã khó chịu, cay ba năm nay rồi không đánh không được.” Dạ Khải Hiên nói mạnh miệng.

“Con đến đó chắc gì đã gặp được cậu ta đến đó làm gì cho vô ích?” Dạ Thành Đông nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị khiến cho Dạ Khải Hiên bình tĩnh lại ngồi im lặng.

Dạ Thành Đông quay đầu nhìn Lăng An Vũ rồi bảo:”Cậu hãy lui xuống đi.”

“Vâng!” Lăng An Vũ gập người rồi rời khỏi đi đến Dạ Tử Môn,

Dạ Tử Môn

Lăng An Vũ ngồi xuống ghế mở điện thoại ra nhìn tấm hình mà anh đã cùng cô chụp ở khu vui chơi, đúng lúc ấy Hạo Tư đi ngang qua thấy anh thẩn thờ nhìn vào điện thoại mãi nên liền tò mò hiếu kì đưa mắt nhìn vào.

Mắt của Hạo Tư mở to hết cỡ, miệng há ra thành hình chữ O tay thì liên tục vỗ vào mặt của mình rồi chỉ chỉ vào trong hình, lắp bắp hỏi:

“Người…người…người trong hình chụp cùng với cháu là Tiểu Tuyết sao?”

Lăng An Vũ gật đầu:”Vâng! Người trong hình chính là tiểu thư.”

“Trong hình Tiểu Tuyết đang cười sao?” Vừa nói Hạo Tư vừa diễn tả hành động, hai tay của anh đặt ở hai bên khóe môi kéo lên thành hình nụ cười, gương mặt vẫn không tin được.

Lăng An Vũ lại một lần nữa gật đầu, gương mặt của Hạo Tư đầy đủ biểu cảm anh vẫn chưa tin được cô lại nở nụ cười vui vẻ như vậy. Lăng An Vũ khó hiểu khi thấy biểu cảm này của Hạo Tư bèn hỏi:

“Bộ tấm ảnh này có gì đặc biệt sao?”

“Tất nhiên là đặc biệt rồi cháu có biết là muốn nhìn thấy Tiểu Tuyết mỉm cười vui vẻ như vậy là một điều khó khăn không? Số lần chú nhìn thấy Tiểu Tuyết cười là đếm trên đầu ngón tay đấy. Tuy Tiểu Tuyết không lạnh lùng với những người trong gia đình và những người khá thân khác nhưng muốn thấy Tiểu Tuyết cười thì hơi khó khăn đó.”

Lăng An Vũ nhìn lại tấm hình anh cảm thấy lời nói của Hạo Tư rất đúng từ lúc anh làm vệ sĩ cho cô đến giờ thì anh dường như không hề thấy cô nở nụ cười như vậy. Hạo Tư bước đến mỉm cười vỗ vỗ vai của anh:

“Quả nhiên là cháu rất đặc biệt, không tồi cháu có thể khiến cho Tiểu Tuyết cười là một điều rất ghê gớm. Nếu như chú hay là Hạo Dương, lão đại, chị dâu làm cho Tiểu Tuyết cười thì cũng không có gì là ngạc nhiên, bất ngờ nhưng cháu lại khác cháu chỉ mới làm vệ sĩ cho Tiểu Tuyết một thời gian ngắn thôi có thể khiến cho Tiểu Tuyết cười là một điều rất ghê gớm.”

Lăng An Vũ suy nghĩ điều gì đó vội hỏi Hạo Tư:

“Chú có biết một người tên là Tạ Anh Minh không?”

Hạo Tư vừa nghe đến tên là sắc mặt thay đổi trở nên khó chịu, tức giận:

“Cháu biết cả chuyện này nữa sao? Dĩ nhiên là chú biết tên đó rồi.”

Lăng An Vũ lắc đầu:”Lúc nãy khi ở sân bay tiểu thư có vô tình gặp anh ta sau đó sắc mặt của tiểu thư liền trở nên khó coi, dường như tiểu thư rất tức giận, căm ghét khi nhìn thấy anh ta.”

“Gặp chú chú đã đánh cho tên đó một trận rồi.” Hạo Tư nói với giọng điệu vô cùng tức giận, căm phẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK