• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng trôi qua

Lăng An Vũ bịt mắt đưa Dạ Ngân Tuyết đi đến một vườn trồng đầy hoa, anh từ từ lấy tay ra Dạ Ngân Tuyết nhíu mày khẽ mở mắt cô sững sốt, tròn mắt trước cảnh cả khu vườn đầy sắc màu, rất nhiều loài hoa nở rộ.

Lăng An Vũ trên tay cầm một bó hoa hồng tặng cho cô:

“Tiểu Tuyết! Em có biết hôm nay là ngày gì không?”

Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu, đôi mắt của đã ngấn lệ, cảm động cầm lấy bó hoa:

“Tất nhiên là em nhớ hôm nay là ngày gì rồi hôm nay chính là ngày tròn một tháng chúng ta quen nhau. Em nhớ một tháng trước còn theo đuổi anh quyết liệt lúc đó em đã dọa anh một trận cũng chính vì vậy anh mới thừa nhận là anh có tình cảm với em.”

Lăng An Vũ ôm lấy Dạ Ngân Tuyết mỉm cười nụ cười lộ rõ sự hạnh phúc:

“Tiểu Tuyết! Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ ở bên em cùng em đối mặt với tất cả mọi chuyện.”

Anh lấy ra một cặp nhẫn đeo vào cho cô rồi đeo cho mình, Dạ Ngân Tuyết cười tít mắt, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, giơ bàn tay đeo nhẫn ra ngắm nhìn, anh ôm chặt cô vào lòng.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Dạ Ngân Tuyết vang lên phá tan bầu không khí hạnh phúc ấy, cô nhìn thấy màn hình hiện lên là Trần Uyển Dư gọi đến cô liền nghe máy, chưa kịp cất giọng bên kia Trần Uyển Dư đã khẩn trương, vội vàng nói với cô:

“Tiểu Tuyết! Xảy ra chuyện không hay rồi chuyện cậu và An Vũ quen nhau đã bị phóng viên chụp được và tung lên rồi.”

Dạ Ngân Tuyết tắt máy cau mày nói với Lăng An Vũ:

“Chuyện của chúng ta bị phóng viên chụp được và tung lên rồi. Chúng ta hãy đến công ty một chuyến.”

Lăng An Vũ trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng không thôi, nó cứ khiến anh bồn chồn, anh gật đầu rồi cùng cô đi đến công ty. Suốt đường đi, Dạ Ngân Tuyết luôn lướt điện thoại xem tin tức, công ty đã lên tiếng xác nhận chuyện hẹn hò của cô và anh, Lăng An Vũ liếc ngang cũng đã nhìn thấy.

Tiếng chuông điện thoại của cô lại một lần nữa vang lên, lần này sắc mặt của cô biến sắc ngay lập tức bắt đầu hiện lên sự lo lắng, cô chần chừ bắt máy nghe:

“Alo! Ba!”

Một tiếng ba khiến cho Lăng An Vũ càng lo lắng hơn gấp bội, thần kinh bắt đầu căng lên, bên kia Dạ Thành Đông ngữ điệu đầy sự tức giận, nghiêm túc, đáng sợ ra lệnh cho cô:

“Con và anh chàng vệ sĩ của con quay về Dạ viên ngay lập tức cho ba.”

“Vâng!” Dạ Ngân Tuyết lần đầu tiên thấy sợ sệt đến như vậy.

Dạ Thành Đông tắt máy ngay sau đó Dạ Ngân Tuyết gương mặt méo mó quay sang nhìn Lăng An Vũ, Lăng An Vũ nắm chặt lấy bàn tay của cô trấn an:

“Em đừng lo anh sẽ ở bên cạnh của em cùng em đối mặt với chuyện này, sẽ cùng nhau bảo vệ tình yêu của chúng ta, vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu, cô đỡ lo hơn một chút cô gọi điện cho Dạ Khải Hiên cầu cứu, Dạ Khải Hiên đang làm việc vẫn chưa hay tin tức gì thấy cô gọi anh liền bắt máy, chưa kịp cất giọng Dạ Ngân Tuyết đã lên tiếng trước:

“Anh hai! Giúp em với, có chuyện lớn rồi.”

Đôi mày của Dạ Khải Hiên cau chặt lại ngay lập tức:

“Có chuyện gì? Em bị làm sao sao?”

“Chuyện hẹn hò giữa em và An Vũ đã bị phóng viên tung tin rồi ba mẹ đã biết chuyện và gọi em về ngay lập tức hiện tại em đang ở trên đường về đây, anh hãy mau về cứu em với.”

“Được! Em cứ về đi anh sẽ về ngay đây, em đừng lo.” Dạ Khải Hiên vừa nói vừa nhanh chóng rời khỏi tập đoàn quay trở về Dạ viên giúp em gái của mình.

Dạ Khải Hiên lái xe nhanh như bay để có thể quay về Dạ viên nhanh nhất có thể, anh sợ Dạ Ngân Tuyết sẽ bị mắng thậm chí là bị đánh nếu như cô quá kiên quyết anh phải về nhanh để có thể cứu vãn tình hình, giúp đỡ, bảo vệ em gái của mình.


Dạ viên

Dạ Ngân Tuyết cùng Lăng An Vũ bước vào trong sự bất an, lo lắng Lăng An Vũ nắm chặt lấy tay của Dạ Ngân Tuyết trấn an:

“Không sao đâu! Em đừng lo lắng chúng ta sẽ cùng nhau thuyết phục cha mẹ của em để họ đồng ý cho chúng ta đến với nhau.”

Dạ Ngân Tuyết gật đầu bước vào trong vừa bước vào hai người cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên, cô từ từ bước đến:

“Ba! Mẹ!”

Dạ Thành Đông ngồi ở phòng khách quay đầu nhìn Dạ Ngân Tuyết chậm rãi hỏi với ngữ điệu đáng sợ:” Con và cậu ta quen nhau bao lâu rồi?”

Dạ Ngân Tuyết tay vẫn không rời khỏi bàn tay của Lăng An Vũ cất giọng trả lời:

“Con và An Vũ quen nhau được một tháng rồi ạ.”

Dạ Thành Đông đứng dậy dùng ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run, Dạ Thành Đông không nhanh không chậm nói với Lăng An Vũ:

“Tôi bảo cậu đi bảo vệ cho con gái của tôi không ngờ cậu lại tán tỉnh luôn con gái của tôi.”

Dạ Ngân Tuyết ngay lập tức giải thích, nói với ba và mẹ của mình biết:

“Anh ấy không có tán tỉnh con là do con thích anh ấy theo đuổi anh ấy trước.”

Hạ Tử Quyên đứng dậy nhíu nhẹ đôi mày nhìn Dạ Ngân Tuyết, bảo:

“Tiểu Tuyết! Con hãy im lặng lại đi.”

Cùng lúc đấy, Dạ Khải Hiên về đến chạy nhanh vào thấy mọi người đứng ở phòng khách anh nhanh chóng chạy đến:”Ba! Mẹ!”

Hạ Tử Quyên nhướng mày nhìn Dạ Khải Hiên thắc mắc hỏi anh:

“Tiểu Hiên! Chẳng phải con đang ở Dạ thị sao? Sao đột nhiên con lại quay về đây?”

Dạ Khải Hiên mím môi nhìn ba và mẹ của mình, anh bằng mọi giá phải bảo vệ em gái của mình, cất giọng nói:

“Ba! Mẹ! Hai người đừng phản đối việc Tiểu Tuyết quen với An Vũ nữa ba mẹ hãy tác hợp cho Tiểu Tuyết và An Vũ đi.”

Dạ Thành Đông nheo mắt nhìn anh:”Tiểu Hiên! Có phải con đã biết chuyện này từ trước rồi không?”

Dạ Khải Hiên gật đầu mạnh một cái, Dạ Thành Đông tức tối quát lớn:

“Con đã biết mà lại không nói cho ba với mẹ biết còn giúp em của con giấu chuyện này gan của con lớn quá rồi đó.”

Hạ Tử Quyên nheo mắt nghĩ gì đó rồi cất giọng hỏi Dạ Khải Hiên:

“Tiểu Hiên! Lúc trước con có hỏi ba mẹ về chuyện nếu như các con quen với một người không giàu có, thân thế rất bình thường thì ba mẹ có đồng ý không? Lúc đó con đã biết chuyện của Tiểu Tuyết rồi đúng không? Con không phản đối chuyện này có đúng không?”

“Con…Tiểu Tuyết! Con và cậu ta hãy mau chia tay đi.” Dạ Thành Đông tức Dạ Khải Hiên đến không nói được gì, quay sang nói với Dạ Ngân Tuyết.

Dạ Ngân Tuyết cứng rắn, kiên quyết ánh mắt đầu kiên định:

“Không! Con và An Vũ sẽ tuyệt đối không chia tay. Tuyệt đối không! Nếu như ba dám làm gì anh ấy anh ấy mà bị làm sao thì con cũng sẽ chết cho ba xem. Không chết thì con cũng sẽ không nhìn mặt ba mẹ nữa.”

Dạ Thành Đông tức điên lên giơ tay lên định đánh cô Dạ Khải Hiên cùng với Lăng An Vũ nhanh chóng đứng ra đỡ, bảo vệ cô còn cô thì rụt đầu, nhắm mắt lại. Dạ Thành Đông vẫn chưa đánh cô anh chỉ giơ tay lên cho dù anh tức giận đến như thế nào cũng sẽ không đánh con gái cưng của mình. Làm sao anh có thể nỡ đánh được chứ?

Lăng An Vũ cất giọng lời nói vô cùng chắc chắn, quyết tâm:

“Ông chủ! Cho dù ông có làm gì tôi đi chăng nữa thì tôi nhất định sẽ không rời xa Tiểu Tuyết.”

Hạ Tử Quyên trừng mắt lên tiếng:”Cậu im lặng lại cho tôi ở đây cậu có quyền gì mà lên tiếng chứ?”

Dạ Khải Hiên nhìn ba và mẹ của mình rồi lên tiếng:

“Ba! Mẹ! Con xin hai người đừng có chia cách Tiểu Tuyết và An Vũ nếu như ba mẹ càng làm quyết liệt thì Tiểu Tuyết sẽ càng kiên quyết hơn thôi, ba mẹ làm mọi thứ đều vô dụng cả thôi. Tiểu Tuyết là em gái của con con không thể nhìn em gái của mình đau khổ được với lại nếu như An Vũ không mang lại hạnh phúc cho Tiểu Tuyết thì con là người đầu tiên phản đối rồi.”

Dạ Thành Đông vẫn kiên quyết phản đối chuyện này:

“Cho dù các con có nói thế nào thì ba cũng sẽ không đồng ý chuyện này ba nhất định sẽ tách Tiểu Tuyết và cậu ta ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK