• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Anh Minh đang làm việc thì anh được người của mình đi vào thông báo Dạ Ngân Tuyết gặp chuyện anh bỏ tất cả việc ở tập đoàn nhanh chóng lái xe đến nơi quay phim.

Lăng An Vũ vừa cõng Dạ Ngân Tuyết anh vừa hỏi cô:

“Tiểu thư! Cô có nhìn thấy mặt người mà đã đẩy cô xuống không?”

Dạ Ngân Tuyết lắc đầu:”Tôi không nhìn thấy tôi chỉ biết người đó một người đàn ông người đó bịt khẩu trang nên tôi không nhìn thấy được gương mặt nhưng nếu tôi gặp lại người đàn ông đó tôi nhất định sẽ nhận ra bởi vì ánh mắt của người đó rất đáng sợ với lại ở gần mắt trái của ông ta có một vết bớt nên rất dễ nhận ra.”

Lăng An Vũ khẽ gật đầu:”Tiểu thư! Cô yên tâm tôi nhất định sẽ bắt được người đàn ông đó cho ông ta nhận hình phạt thích đáng.”

“Ừm! Mà sau này anh đừng gọi tôi là tiểu thư nữa anh cứ gọi tôi là Ngân Tuyết hay là Tiểu Tuyết cũng được.” Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu bảo anh.

“Như vậy thì làm sao được chứ? Nếu như ông chủ biết được chắc chắn sẽ mắng tôi cho xem.”

“Vậy thì những lúc chỉ có tôi và anh anh cứ gọi thẳng tên tôi đi.”

“Nhưng mà…” Lăng An Vũ chưa kịp nói hết câu đã bị cô ngắt ngang.

“Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết định vậy đi.”

“Selina! Selina! Tiểu Tuyết! Selina!” Có rất nhiều tiếng gọi cô, Dạ Ngân Tuyết cùng Lăng An Vũ nghe được tiếng mọi người gọi Lăng An Vũ nhanh chóng đi về phía mà mọi người gọi.

Tạ Anh Minh cùng những người khác nhìn thấy anh và cô liền vội vàng chạy đến, Trần Uyển Dư hốt hoảng khi nhìn thấy toàn thân cô đầy vết máu:

“Tiểu Tuyết! Cậu bị làm sao vậy? Sao người cậu toàn là máu không vậy?”

Dạ Ngân Tuyết lắc lắc đầu, trấn an Trần Uyển Dư:

“Tớ không sao! Cậu đừng lo lắng quá.”

Tạ Anh Minh bước đến dịu dàng nói với cô:

“Để anh đỡ em xuống anh sẽ đưa em đi đến bệnh viện để xử lý vết thương.”

Dạ Ngân Tuyết hai tay vẫn ôm lấy cổ của Lăng An Vũ, ngữ điệu lạnh nhạt:

“Không cần anh phải bận tâm, An Vũ sẽ đưa tôi đến bệnh viện.”

Lăng An Vũ nhanh chóng cõng Dạ Ngân Tuyết đi đến bệnh viện Trần Uyển Dư cùng một số người trong đoàn phim cũng đi theo.

Bệnh viện Ái Tâm

Tiểu Ân nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết bị thương khắp người thì hốt hoảng, hỏi han:

“Tiểu Tuyết bị làm sao thế? Sao cả người máu me không vậy?”

Các bác sĩ cũng nhanh chóng xuất hiện, đóng cửa phòng bệnh lại tiến hành khám và băng bó vết thương cho cô.

Lăng An Vũ, Tạ Anh Minh cùng Trần Uyển Dư và những người trong đoàn phim đứng ở bên ngoài sốt ruột lo lắng, Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên cùng Dạ Khải Hiên và những người khác hay tin liền lái xe đi đến bệnh viện.

“Ting!” Tiếng chuông tin nhắn Lăng An Vũ vang lên anh mở ra xem, là Hạo Dương đã nhắn cho anh:

“Ông chủ và mọi người đang đến bệnh viện cậu hãy tìm cách bảo những người không biết thân phận thật sự của Tiểu Tuyết rời đi đi.”

Anh ngay lập tức nhắn tin lại:”Vâng!”

Cất điện thoại vào trong, anh quay người nhìn những người ở đoàn phim cất giọng:

“Mọi người hãy quay về trước đi ở đây có tôi và Trần tiểu thư là được rồi, sau khi băng bó vết thương xong Selina tiểu thư còn cần phải nghỉ ngơi nữa mọi người ở đây cũng như vậy thôi, chi bằng quay về trước có chuyện tôi sẽ thông báo cho mọi người sau.”

Bọn họ cảm thấy anh nói rất có lý bèn gật đầu cùng nhau quay về, bọn họ vừa về Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên và những người khác chạy đến Dạ Khải Hiên nhìn Trần Uyển Dư hỏi:

“Tiểu Tuyết sao rồi? Em ấy không sao chứ? Có bị thương nặng lắm không?”

Trần Uyển Dư lắc đầu, sắc mặt vẫn không ngừng lo lắng cho Dạ Ngân Tuyết:

“Em cũng không rõ nữa Tiểu Tuyết vẫn còn ở bên trong.”

“Cạch!” Tiếng mở cửa vang lên, Tiểu Ân bước ra ngoài Hạ Tử Quyên chạy đến hỏi Tiểu Ân:

“Tiểu Ân! Tiểu Tuyết sao rồi?”

Tiểu Ân cười nhẹ với Hạ Tử Quyên:”Chị yên tâm Tiểu Tuyết đã không sao nữa rồi, những vết thương của Tiểu Tuyết chỉ là những vết thương ngoài da thôi tuy đầu có va đập mạnh nhưng rất may là không bị gì cả. Bây giờ mọi người có thể đi vào thăm Tiểu Tuyết.”

Lăng An Vũ cùng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bước vào trong phòng bệnh thăm Dạ Ngân Tuyết.


Mọi người bước vào phòng bệnh thăm Dạ Ngân Tuyết, Hạ Tử Quyên bước vào nhìn thấy con gái cưng của mình khắp người toàn thương tích thì liền bước nhanh đến ôm vào lòng, xót xa:”Con gái bảo bối của mẹ!”

Dạ Thành Đông nheo mắt ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Lăng An Vũ Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy ngay lập tức lên tiếng bênh vực, bảo vệ anh:

“Ba đừng có nhìn An Vũ như vậy anh ấy là người đã cứu con đó. Ba tuyệt đối không được phạt anh ấy.”

Dạ Thành Đông thu ánh mắt đáng sợ kia lại, con gái bảo bối của anh đã lên tiếng thì anh làm sao mà không bỏ qua cho được:”Được rồi! Ba sẽ không phạt cậu ta.”

Dạ Khải Hiên đứng bên cạnh giường bệnh của Dạ Ngân Tuyết chậm rãi lên tiếng:

“Tiểu Tuyết! Em đừng đi làm nữa ở nhà đi dù sao em cũng là thiên kim của Dạ gia em không cần phải đi làm gì hết.”

Dạ Ngân Tuyết lắc đầu phản đối:”Không! Em không muốn, em tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

“Tiểu Tuyết! Cậu làm sao vậy? Không sao chứ?” Châu Di Giai bước nhanh vào ôm lấy cô rưng rưng nước mắt.

Dạ Ngân Tuyết khẽ lắc đầu đáp:”Tớ không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.”

“Giả tạo!” Tạ Anh Minh đứng một góc nhếch môi mỉm cười khinh bỉ nhìn Châu Di Giai.

Ngay lập tức mọi người chuyển dời tầm mắt sang Tạ Anh Minh, lúc này họ mới để ý đến sự hiện diện của Tạ Anh Minh tự nãy giờ mọi người cho lo lắng cho Dạ Ngân Tuyết mà không để ý xung quanh.

Sắc mặt của tất cả mọi người thay đổi ngay, ai nấy đều nhìn Tạ Anh Minh bằng ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt Dạ Khải Hiên cả người toát ra khí lạnh cất giọng:

“Cậu đến đây làm gì? Cậu không thấy ở đây ai cũng không hoan nghênh cậu sao?”

Tạ Anh Minh dửng dưng với mọi người anh chỉ cười nhẹ với Dạ Ngân Tuyết:

“Các người có hoan nghênh tôi không tôi cũng mặc kệ, tôi không quan tâm đến chuyện này chuyện mà tôi quan tâm là Selina tôi chỉ muốn xem cô ấy có sao không thôi.”

“Cạch” Tiếng mở cửa phòng bệnh của cô, Nam Hoàng Trung trong bộ cảnh phục bước vào anh chào mọi người rồi tiến lại gần cô, mỉm cười dịu dàng cất giọng đầy quan tâm, yêu thương:

“Thấy em không sao anh đã an tâm rồi, lúc hay tin em khắp người bị thương được đưa vào bệnh viện em có biết anh đã hoảng sợ cỡ nào không? Mà em có biết được ai là người đã đẩy em xuống không?”

Dạ Ngân Tuyết lắc đầu:”Em không biết lúc em bị đẩy xuống em chỉ thấy anh đó là một người đàn ông bịt khẩu trang thôi.”

Sắc mặt của Tạ Anh Minh trở nên đen lại, nhìn Châu Di Giai:

“Cô hãy đi ra ngoài cùng tôi một chút tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”

Tạ Anh Minh bước ra ngoài Châu Di Giai cũng nhanh chóng bước ra theo anh, đi đến một nơi có ý người Tạ Anh Minh đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Châu Di Giai trừng mắt, ánh mắt đầy sát khí hỏi Châu Di Giai:

“Tôi hỏi cô có phải cô đã cho người hãm hại Selina không hả?”

Châu Di Giai hoảng sợ, lắc đầu vô tội:

“Tôi không có! Làm sao tôi có thể cho người hãm hại Tiểu Tuyết được chứ? Anh đừng có ở đó mà vu oan cho tôi.”

“Cô đừng có ở đây mà giả vờ nữa ở đây chỉ có tôi và cô thôi cô cần gì phải giả vờ làm gì cho mệt.” Tạ Anh Minh vẫn một mực khăng khăng Châu Di Giai chính là người đã hãm hại Dạ Ngân Tuyết.

Châu Di Giai thì vẫn một mực phủ nhận là mình không có làm:

“Tôi thật sự là không có hãm hại Tiểu Tuyết, tôi thừa nhận với anh quả thật lúc trước tôi có không thích Tiểu Tuyết nhưng đó là lúc trước bây giờ thì không, Tiểu Tuyết đối xử tốt với tôi như vậy tôi làm sao có thể hại cậu ấy được chứ?”

Tạ Anh Minh thở mạnh một hơi, trầm giọng lạnh nhạt:

“Tốt nhất là như những gì cô đã nói nếu tôi phát hiện ra cô dám làm gì tổn hại đến Selina tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”

Dứt lời Tạ Anh Minh quay người rời đi Châu Di Giai cũng bước vào lại bên trong phòng bệnh trò chuyện cùng Dạ Ngân Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK