CHƯƠNG 15:
Ách Ba Đà mỗi bốn ngày đến một lần, sau khi uy dược Nhiếp Chính liền rời đi. Tiểu Bảo mỗi ngày sẽ đem cam thủy dũng đổ đi một ít, tạo thành biểu hiện giả Qủy ca ca có ăn. Bất quá Ách Ba Đà tựa hồ cũng không quan tâm Nhiếp Chính có ăn hay không, càng không hiếu kỳ Nhiếp Chính mấy ngày nay sao lại không có đi ngoài, giống như chỉ cần làm được chuyện Lâm Thịnh Chi công đạo là đủ rồi. Quan sát vài lần, Tiểu Bảo gan lớn đem miệng vết thương dưới y phục rách rưới của Quỷ ca ca đều rửa sạch , kết quả Ách Ba Đà cũng không phát hiện, lúc này Tiểu Bảo mới yên tâm .
Thời gian này trong phủ đến rất nhiều người, Tiểu Bảo tin lời nói của Diêm La vương, xem ra Diêm La vương tháng này cũng không lại đến thương tổn Quỷ ca ca. Bất quá thời gian của Tiểu Bảo vẫn phi thường gấp gáp. Mật đạo chỉ mới đào xong một nửa, Tiểu Bảo c̣n phải nghĩ biện pháp đem Quỷ ca ca ra khỏi mật đạo. Tiểu Bảo suy nghĩ vài biện pháp cũng không thành, Quỷ ca ca một thân vết thương, cậu phải lo lắng như thế nào sau khi mang Quỷ ca ca ra sẽ không tăng thêm thương thế cho hắn.
Trong cuộc sống khẩn trương bận rộn, đầu tháng năm cùng mười lăm, Tiểu Bảo vẫn phát bệnh như thường lui tới. Buổi tối hai ngày này, Nhiếp Chính suy yếu ôm chặt Tiểu Bảo bồi cậu một đêm. Khi Tiểu Bảo đau đớn khóc lớn, hắn dùng cái cằm đầy râu nhẹ cọ trán Tiểu Bảo, sau đó không ngừng khàn khàn thấp gọi: “Bảo… Bảo…”
Lúc này Nhiếp Chính bị thương rất nặng, nhưng lại không gian nan giống dĩ vãng, bởi vì có một hài tử vì hắn khóc vẫn canh giữ ở bên người hắn, cho hắn kiên trì sống sót. Khi đôi tay nhỏ bé ấm áp mềm mại run run chà lau miệng vết thương của hắn, hắn cảm thấy, lão thiên gia còn chưa có vứt bỏ hắn.
Từ trong lòng Quỷ ca ca tỉnh lại là thời điểm Tiểu Bảo hạnh phúc nhất. Ngày hôm sau sau khi phát bệnh, cậu mang thân mình cực kỳ suy yếu an vị ở bên người Quỷ ca ca xem thư Hoàng bá bá cho cậu. Khí lực hồi phục , cậu liền tiếp tục cố gắng đào mật đạo. Mắt thấy sinh thần Diêm La vương sẽ đến, mật đạo còn có một phần ba chưa có đào xong, Tiểu Bảo ở dược quán suy nghĩ một ngày, hạ quyết tâm, chẳng sợ cùng Quỷ ca ca cùng chết, cũng không cần lại làm cho Diêm La vương khi dễ Quỷ ca ca.
Cáo biệt sư phó cùng sư nương, Tiểu Bảo giá xe ngựa trở về nhà. Đi trù phòng ăn cơm trước rồi trở về uy Quỷ ca ca ăn cơm, Tiểu Bảo gội sạch đầu, thay đổi thân xiêm y sạch sẽ, lưu lại tiểu Bối, thừa dịp bóng đêm bao phủ mang theo lá gan bước đi trên đường nhỏ đến tiền viện. Hôm nay là hai mươi lăm tháng năm, tiếp qua hai ngày chính là sinh thần Diêm La vương, nghe các thúc thúc bá bá thẩm thẩm nói sau khi qua sinh thần, những khách nhân trong phủ phải ba bốn ngày mới toàn bộ rời đi. Diêm La vương nhất định sẽ đợi những khách nhân đều rời đi mới có thể lại đi tìm Quỷ ca ca, tính tính ngày, cậu còn nhiều nhất sáu ngày. Sáu ngày này chẳng sợ không ngủ được cũng phải đem mật đạo đào xong.
Càng đi lên trước, người lui tới càng nhiều. Tiểu Bảo tận lực cúi người, khập khiễng hướng đến chỗ Nhị nương, cậu hôm nay sẽ cùng Nhị nương chào từ biệt, mật đạo đào xong cậu liền suốt đêm mang Quỷ ca ca đi. Tim Tiểu Bảo đập phanh phanh, sợ sẽ gặp phải Diêm La vương, bất quá hiện tại trời đã tối, Diêm La vương hẳn là sẽ không xuất hiện đi. Trong lòng càng sợ hãi, chân phải lại càng không nghe sai bảo, Tiểu Bảo cơ hồ là tha chân phải đi đường . Phía trước truyền đến tiếng cười của một người, hình như là khách nhân trong phủ, nghe thanh âm là hướng bên này đi tới . Tiểu Bảo chạy nhanh na đến chân tường đứng lại, cúi thấp đầu chờ người đi qua.
Tiếng cười càng ngày càng gần, Tiểu Bảo vùi đầu đến cổ áo, thân mình cũng không ngăn được run rẩy, nếu Diêm La vương cùng khách nhân một chỗ, cậu nhất định sẽ bị phạt .
“Phan trang chủ cùng minh chủ quan hệ không phải là ít, việc này còn phải nhờ Phan trang chủ ở trước mặt minh chủ thay ta nói tốt vài câu nha.”
“Ha ha, Vương lão bản khiêm tốn . Ta bất quá là có dưỡng mấy con điểu nhi, minh chủ thời gian này trùng hợp có tâm tình này thôi, muốn nói thay ai nói ngọt, ta cũng không có mặt mũi lớn như vậy.”
Đi theo thanh âm này là ngôn ngữ tràn ngập chê cười, không chút nào cho đối phương mặt mũi, một vị nam tử tuấn tú thân vận thất thải lăng la sam (lụa mỏng sặc sỡ) từ góc hành lang gấp khúc đi tới. Nhìn thấy người nọ, các tôi tớ Lâm phủ đều hành lễ vấn an, dọc theo đường đi chợt nghe người khác kêu gã là “Phan trang chủ” . Tiểu Bảo khẩn trương vãnh tai, nghe qua Diêm La vương tựa hồ không ở đây, cậu thoáng thả tâm, tiếp đó càng co rụt người, hy vọng đối phương không nhìn thấy cậu.
Phan Linh Tước cùng Vương lão bản làm sinh ý tơ lụa sóng vai mà đi, cũng không thèm nhìn tới mọi người ven đường hướng gã vấn an, bất quá đối với loại cảnh tượng khen tặng này gã cực kì hưởng thụ . Luôn hiện lên chê cười cùng tà nịnh không coi ai ra gì hướng đến chỗ ngụ của mình mà đi, đi về phía trước được vài bước, Phan Linh Tước đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu lại.
“Phan trang chủ?” Vương lão gia nghi hoặc quay đầu nhìn lại theo, cái gì cũng đều không có a?
Trong mắt Phan Linh Tước hiện lên không vui, xoay người đi đến chỗ chân tường. Vương lão gia tập trung nhìn vào, a! Nơi đó có người!
“Ngươi, ngẩng đầu lên.” Phan Linh Tước lãnh nhãn nhìn hài tử đang phát run ở chân tường. Vài vị nô bộc cách đó không xa thấy được người nọ lập thức cảm thấy kinh hãi, người này sao lại đến đây!
Tiểu Bảo sợ hãi, nghĩ đến người này nhận thức Diêm La vương, cậu lại rụt lui thân mình, không dám ra tiếng.
“Ta bảo ngươi ngẩng đầu lên!” Thanh âm Phan Linh Tước thoáng trầm, trong tiếng kinh hô chung quanh liền vung cho Tiểu Bảo một bạt tay. Tiểu Bảo gầy yếu làm sao nhận được một cái tát của người tập võ, thân mình nho nhỏ nháy mắt bay ra ngoài, nặng nề rơi ở trên đất.
Tiếng hô đau vừa ra miệng lập tức bị nuốt xuống, Tiểu Bảo đầu váng mắt hoa cố gắng quên đi cơn đau trên người, hoang mang rối loạn gượng đứng lên, liên tiếp cúi đầu nói: “Thực, thực xin lỗi, thực, xin lỗi…” Cậu không biết đối phương vì sao đánh cậu, nhưng xin lỗi nhất định không có sai.
Vương lão bản nhìn không được , khuyên nhủ: “Có thể là tiểu tư của viện người nào đi. Phan trang chủ, đây là gia phủ minh chủ, ta thấy vẫn là một hài tử a, ngài đừng động khí.”
“Hài tử thì có thể loạn quy củ sao? Minh chủ chưởng quản võ lâm thiên hạ, người trong phủ không hiểu quy củ, chẳng phải là khiến người chê cười? Ta thay minh chủ giáo huấn gia nô của hắn, minh chủ còn phải cảm tạ ta.” Phan Linh Tước thực căm tức. Hài tử này nhìn thấy gã không chỉ không hành lễ vấn an, còn mang một bộ dáng bị dọa đến nó, chẳng lẽ bộ dạng của gã thực đáng sợ sao? Không quy không củ. Dù là Lâm Thịnh Chi thấy gã cũng không dám cấp sắc mặt, một hài tử thì tính gì.
Gã đi đến trước mặt Tiểu Bảo, hướng tới đầu gối tàn tật bên chân phải của Tiểu Bảo cho một cước, Tiểu Bảo “A” đau hô một tiếng, quỳ gối xuống.
“Ngẩng đầu lên!”
Tiểu Bảo mặt mũi trắng bệch, trong ánh mắt tất cả đều là nước mắt. Không dám lại trốn , cậu sợ hãi ngẩng đầu, ánh mắt Phan Linh Tước thay đổi, thứ xấu như thế cư nhiên còn dám sợ gã!
“Ba!”
Lại là một bạt tai hạ xuống, thân mình Tiểu Bảo bay ra, cũng rốt cuộc đi không nổi nữa .
“Ta là yêu hay là ma?” Phan Linh Tước đi đến trước mặt Tiểu Bảo, “Ánh mắt đó của ngươi là sao?” các nô bộc xung quanh đều lo lắng, lại không dám nói cho Phan Linh Tước người nọ là nhi tử của lão gia.
“Xin… xin lỗi…” miệng Tiểu Bảo tràn đầy huyết tinh, ánh mắt cũng bị lệ che kín, cố nén không dám khóc thành tiếng.
Phan Linh Tước nổi giận, nếu nơi này là Tước trang, gã nhất định đem tiểu quỷ không hiểu quy củ này quăng đến ***g ưng, cho nó bị ưng tươi sống mổ chết! Khống chế không được tàn bạo không ngừng nảy lên trong cơ thể, Phan Linh Tước một tay nhấc lên Tiểu Bảo.
“Phan trang chủ? Xảy ra chuyện gì? Là người nào không hiểu quy củ chọc ngài mất hứng ?”
Ngay khi một tay kia của Phan Linh Tước kháp trụ cổ Tiểu Bảo, An Nhược Dao nhận được tin tức cước bộ vội vàng đi tới. Sự xuất hiện của nàng khiến Phan Linh Tước bình tĩnh xuống, buông tay, bỏ qua Tiểu Bảo đang mềm nhũn, xoay người: “Nhị phu nhân.”
Nhìn Tiểu Bảo không có sinh khí nằm trên mặt đất, An Nhược Dao nhẫn nhịn nộ khí miễn cưỡng cười vui nói: “Phan trang chủ đối với gia nô Lâm phủ có gì bất mãn cứ theo ta nói là được, ta nhất định gọi người hảo hảo giáo huấn hắn. Phan trang chủ nói sao cũng là khách quý, nữ chủ nhân ta đây quản không tốt thủ hạ gia nô khiến ngài không vui, nếu lão gia biết chắc chắn trách tội ta.”
Lời này là cho Phan Linh Tước mặt mũi, nhưng cũng nói cho gã biết nơi này là Lâm phủ, ngươi như thế nào cũng bất quá là một khách nhân, không có quyền ra tay với gia nô Lâm phủ.
Phan Linh Tước đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của An Nhược Dao, gợi lên một mạt cười lạnh nói: “Phu nhân đều nói ta là khách quý , sao còn có người thấy ta lại giống như nhìn thấy quỷ?”
An Nhược Dao ngoắc ý bảo người theo tới mang Tiểu Bảo đi, không để ý tới Phan Linh Tước bất mãn, cười tươi nói: “Phan trang chủ ở trên giang hồ ai không biết? Làm gì cùng một hài tử so đo a? Hài tử này ngày thường ngay tại hậu viện chăm hoa cỏ, nương nó trước khi qua đời là tỷ muội của ta, sau khi qua đời đã đem nó phó thác cho ta. Chính là lá gan nó quá nhỏ, trong phủ người đến người đi , ta chỉ sợ nó không cẩn thận phạm phải rủi ro cho nên đem nó an trí ở hậu viện. Nếu ta biết nó sẽ chọc Phan trang chủ ngài không vui, ta nhất định sẽ không gọi nó lúc này tới gặp ta .”
Thấy Phan Linh Tước vẫn là sắc mặt không tốt, An Nhược Dao tiếp tục cười nói: “Phan trang chủ, ngài coi như cho ta mặt mũi đi. Sau này Phan trang chủ đến phủ, ta tuyệt không gọi hài tử này đến tiền viện. Ngài cũng nhìn thấy , hài tử này bộ dáng không đẹp, cũng miễn cho nó lảm bẩn mắt ngài. Ngài không vui, lão gia cũng không tha ta. Ta thay hài tử này tạ lỗi với ngài không phải là được rồi.”
Vừa nghe hài tử này cùng nhị phu nhân quan hệ không tầm thường, hơn nữa nhị phu nhân cũng đã trả lại cho gã mặt mũi, Phan Linh Tước cũng thu hồi tính tình, cười cười: “Nhị phu nhân đều đã nói như thế, ta nếu còn tính toán vậy thật không tốt. Ta liền cho nhị phu nhân mặt mũi này, bất quá nhị phu nhân cũng nên biết tính tình của ta, lần tới nó thấy ta còn đối với ta bất kính, ta cũng sẽ không nương tay .”
“Đó là đương nhiên, có lần một có thể nào có lần hai a?” An Nhược Dao hơi hơi cúi thân, xem như thay Tiểu Bảo tạ lỗi với Phan Linh Tước. Nàng đều đã làm đến phần thượng này rồi, Phan Linh Tước đương nhiên vừa lòng. Không phải không có nhìn thấy đáy mắt khẩn trương của An Nhược Dao, Phan Linh Tước nói: “Ta cũng không phải là người không thông tình đạt lý, đợi lát nữa ta sẽ cho người mang đến dược chữa thương cho phu nhân.”
“Đa tạ Phan trang chủ tặng dược.” An Nhược Dao không khách khí nhận, dược chữa thương của Tước trang thiên kim khó cầu, huống chi vẫn là gã đả thương Tiểu Bảo!
Trường phong ba này cứ như thế trôi qua, Phan Linh Tước hồi viện của gã, An Nhược Dao lại phái người đi tìm Nam Nhữ Tín, nàng vội vàng tiến đến chỗ Tiểu Bảo. Trước khi đến nàng đã phân phó gia nô đem Tiểu Bảo về hậu viện.
Tiến ốc, nhìn thấy người trên giường, thần sắc An Nhược Dao liền kích động chạy qua, nước mắt trào không ngừng. Mặt Tiểu Bảo xưng phù làm cho người ta sợ hãi, vừa xanh vừa tím, càng đừng nói trên mặt, khóe mắt, cái trán, cằm đều trầy da! Xiêm y đơn bạc cũng bị rách phá, lộ ra bả vai cùng khuỷu tay đầy máu. An Nhược Dao lau đi huyết thủy bên khóe miệng Tiểu Bảo, tức giận đến thẳng mắng: “Gã tính là thứ gì! Nơi này là Lâm phủ, không phải Tước trang của gã! Gã bằng cái gì động vào người Lâm phủ!”
“Phu nhân, ngài nhỏ giọng một chút.” Thị nữ An Nhược Dao nhắc nhở, cũng vội vàng đóng cửa lại.
“Chi chi chi chi… Chi chi chi chi…” Tiểu Bối gấp đến độ hai mắt đỏ bừng.
“Nhị… Nương…” Tiểu Bảo hé miệng, huyết bọt liền phun ra, sợ tới mức An Nhược Dao vội vàng nói: “Không nói không nói, Tiểu Bảo không nói, Nam bá bá của ngươi lập tức đến đây, Tiểu Bảo không sợ a.”
“Khụ khụ…” Tiểu Bảo lắc đầu, lại cố gắng gợi lên khóe miệng muốn hướng Nhị nương cười một cái, “Không… Đau…”
An Nhược Dao lệ từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng lau khóe miệng Tiểu Bảo miễn cưỡng cười nói: “Nhị nương biết Tiểu Bảo dũng cảm nhất, Tiểu Bảo không nói được không?”
“Không… khóc…” Tiểu Bảo vẫn là cố gắng muốn cười, huyết bọt lại chảy ra.
An Nhược Dao chịu không nổi , nàng quay đầu hướng thị nữ kêu: “Mau đi xem thử Nam Nhữ Tín sao còn chưa lại đây!” Tiếp theo hai tay nàng phát run cởi bỏ xiêm y Tiểu Bảo, lúc này mới phát hiện trên người Tiểu Bảo có bao nhiêu chỗ ứ thương, đầu gối đùi phải lại thũng thật sâu, tử hắc tử hắc(tím đen).
“Tiểu Bảo vẫn là hài tử! Gã sao có thể hạ thủ được!” An Nhược Dao lần đầu tiên đối với trượng phu của mình bất mãn. Nếu Phan Linh Tước biết thân phận Tiểu Bảo, căn bản là sẽ không đối với nó như thế!
Lúc này cửa mở, Nam Nhữ Tín mang dược tương đi đến: “Phu nhân, Tiểu Bảo thế nào ?” Tiếp theo, hắn hít một ngụm lãnh khí, “Gã sao có thể đối với Tiểu Bảo như thế!”
“Tiểu Bảo? !” Hoàng Lương Ngọc theo hắn đang tiến đến sau khi thấy rõ người trên giường, trước mắt biến thành màu đen, “Sao có thể có người nhẫn tâm như thế! Sao có thể có người nhẫn tâm như thế!”
“Chi chi chi chi…” Móng vuốt Tiểu Bối trảo phá sàng đan.
Tiểu Bảo vẫn là cố gắng lắc đầu, trấn an mọi người: “Không… đau… Ta… không… đau…”
“Tiểu Bảo…” An Nhược Dao nhịn không được ôm lấy Tiểu Bảo khóc lên, hài tử ngốc này, hài tử ngốc…
Trong viện Tiểu Bảo chỉ chốc lát sau liền tụ đầy người, Tiểu Bảo ở trong nhà của mình bị người đánh cho hấp hối, mọi người càng phẫn nộ lại càng đối với lão gia Lâm Thịnh Chi dị thường bất mãn. Các thúc thúc bá bá đứng ở cửa cắn chặt hàm răng, các thẩm thẩm càng không ngừng lau nước mắt. Phan Linh Tước đem dược đưa đến nơi của An Nhược Dao, thị nữ An Nhược Dao lập tức đưa tới. Nam Nhữ Tín không dùng dược của Phan Linh Tước, hắn trầm mặt dị thường đau lòng vì Tiểu Bảo bôi dược, uy dược.
Sau khi Tiểu Bảo trầm trầm ngủ, Nam Nhữ Tín hướng nhị phu nhân nói: “Phu nhân, làm cho Tiểu Bảo… sớm một chút đi thôi.”
An Nhược Dao nhìn Tiểu Bảo thẳng rơi nước mắt, qua một lúc lâu sau, nàng gật gật đầu: “Đi thôi, sớm một chút đi thì tốt.”
Phòng trong cùng ngoài cửa tất cả mọi người xoa xoa ánh mắt, không có một người mở miệng nói để Tiểu Bảo lưu lại.