• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 17:

Bởi vì Tiểu Bảo bị thương, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm liền đem thức ăn đến phòng Tiểu Bảo. Tiểu Bảo hành động không tiện, dùng giấy dầu bọc lại bánh bao để tiểu Bối đưa đi cho Quỷ ca ca, cậu cùng tiểu Bối ăn phần cơm của cậu. Tiểu bối thông minh giúp Tiểu Bảo chiếu cố rất nhiều, cũng may mắn sinh thần Lâm Thịnh Chi sẽ lập tức tới , người trong phủ đều bề bộn nhiều việc, không ai phát hiện bí mật  của Tiểu Bảo.

Đến chạng vạng, Tiểu Bảo dùng toàn bộ khí lực của một ngày mà xuống giường. Chập chững từng bước đi vào cạnh cửa mở ra, ánh mắt Tiểu Bảo thũng thành một cái động hướng ra ngoài nhìn xem, bên ngoài không có người, Nam bá bá đã thượng dược cho cậu xong liền trở về nên không có người đến . Tiểu Bảo nhẹ nhàng thở ra, tha tàn chân đi vào đến bên giếng trong viện múc nước. Cậu đói một ngày không sao cả, nhưng không thể làm cho Quỷ ca ca đói . Nấu xong cháo so với bình thường dùng thời gian lâu gấp đôi, Tiểu Bảo lại đem bánh bao thẩm Lưu cho cậu ở trên bếp nướng thơm ngào ngạt . Đợi sa oa (nồi) không còn quá nóng , Tiểu Bảo nhẫn chịu thương nơi chân, từng chút na trở về phòng, tiến vào gầm giường.

Mật đạo trừ bỏ đoạn động khẩu Tiểu Bảo còn chưa có đào, nơi khác đều đã rộng hơn, Tiểu Bảo đứng lên cũng thông thuận rất nhiều. Đùi phải rất đau , Tiểu Bảo liền dùng nửa thân mình nằm úp sấp chậm rãi na về phía trước, tiểu Bối đã ôm ống trúc đi qua, nhìn cửa mật đạo càng ngày càng gần, Tiểu Bảo cười mở miệng, rất nhanh có thể nhìn thấy Quỷ ca ca .

Chân trái đều nhuyễn đến run lên , Tiểu Bảo cuối cùng đi đến mật đạo khẩu. Đem bao sa oa cẩn thận buông, Tiểu Bảo nhuyễn nhuyễn kêu: “Quỷ ca ca.”

Nhiếp Chính chậm rãi triển khai song chưởng, làm ra tư thế ôm Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy tâm ngọt ngào . Hao hết khí lực đi đến bên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo sờ sờ Quỷ ca ca, lại nhẹ nhàng nằm úp sấp lên trên người hắn làm cho Quỷ ca ca ôm trong chốc lát, tiếp đó tràn đầy vui sướng nói: “Ăn cơm a.”

Nhiếp Chính nhịn không được dùng cằm cọ cọ đầu Tiểu Bảo, sau đó sờ soạng đến cái trán của cậu, nhẹ nhàng ấn lên cái hôn.

“Quỷ ca ca!” Tiểu Bảo ô trán, mục mâu nháy mắt đỏ lên, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu.

“Bảo…” Đứa nhỏ này bị thương không nhẹ, trên người đều ướt đẫm.

“Quỷ ca ca!” Tiểu Bảo kích động không thôi không rõ ràng lắm Quỷ ca ca hiện tại suy nghĩ cái gì, cậu chỉ biết là Quỷ ca ca hôn cậu, Quỷ ca ca đau cậu . Vùi đầu ở hõm vai Quỷ ca ca, Tiểu Bảo nghẹn ngào thấp gọi: “Quỷ ca ca… Ca ca… Ca ca…”

“Bảo…” Nhất định không cần gạt ta, nhất định không cần.

Lau khóe mắt, Tiểu Bảo chống đỡ thân mình ngồi xuống, lấy qua sa oa, giọng nói mang nghẹn ngào: “Quỷ ca ca, ăn cơm.”

“Hảo.”

Lưu nước mắt hạnh phúc, Tiểu Bảo uy Quỷ ca ca ăn cơm, tiếp đó dưới sự trợ giúp của tiểu Bối rửa sạch ô vật hôm nay cho Quỷ ca ca. Ở trên mặt Quỷ ca ca hôn một cái, Tiểu Bảo dùng hai tay làm chân, na trở về mật đạo. Nhưng cậu không có quay về phòng nghỉ ngơi, mà là cầm lấy cái cuốc nhỏ của mình.

“Phốc phốc” Thanh âm ở trong mật đạo vang lên, nghĩ đến đó là thanh âm gì, Nhiếp Chính hô hấp dồn dập, Tiểu Bảo là đang đào mật đạo sao? Giãy dụa xoay người, Nhiếp Chính hướng đến chỗ phát ra tiếng mà lê.

“Ca ca?”

Đến khi bàn tay Nhiếp Chính vươn đến mật đạo khẩu, một cái tay nhỏ bé dính đầy bùn đất bắt được hắn, ngón tay Nhiếp Chính run run, hắn đụng đến vết chai cưng cứng trong lòng bàn tay mềm mại.

“Bảo? Đang làm, cái gì?” Là đang đào mật đạo sao?

Tiểu Bảo vỗ nhẹ bả vai Quỷ ca ca trấn an, nhỏ giọng nói: “Ca ca nằm , ta đang lấy đất, lấy xong rồi, mang ca ca, đi.” Ngữ khí thoải mái cứ như đào mật đạo là một chuyện cực kì dễ dàng, đã quên vì đào mật đạo mà hai tay của cậu nổi lên bao nhiêu vết xưng phù, cuối cùng lại biến thành huyết phao. Nhiếp Chính sau khi nghe xong câu đó trong cổ họng phát ra tiếng tê tê, khóe mắt có giọt nước trào ra. Tiểu Bảo đau lòng lấy mu bàn tay lau đi, nghiêng người ở trên trán Quỷ ca ca hôn một cái, nhuyễn nhuyễn nói: “Nằm .”

“Tạ… Tạ…” thân thể Nhiếp Chính chống đỡ hết nổi ngã xuống, lại vẫn là lưu luyến buông ra tay Tiểu Bảo, đó là hy vọng của hắn.

“Không tạ, không tạ.” Tiểu Bảo vội vàng nói: “Quỷ ca ca, không tạ, ta nguyện ý, nguyện ý.” Cậu không cần Quỷ ca ca tạ ơn, cậu muốn dẫn Quỷ ca ca đi.

“Hảo… Hảo…” Nhiếp Chính chế trụ nước mắt, bất động.

Đau lòng nhìn Quỷ ca ca một lát, Tiểu Bảo không nói gì nữa, mà là càng cố gắng đào cho xong mật đạo. Tiểu Bảo thực may mắn, may mắn người kia làm bị thương chân của cậu chứ không phải tay cậu, bằng không cậu không thể đào được mật đạo, không thể mau chóng cứu đi Quỷ ca ca .

Đêm nay, Tiểu Bảo mệt mỏi mang một thân thương ở nơi cách mật đạo khẩu không đủ một thước trầm ngủ. Trong lúc ngủ, cậu mơ thấy cậu giải khai xiềng xích trên người Quỷ ca ca, lại như thế nào cũng vô pháp đem Quỷ ca ca từ mật đạo mang đi. Quỷ ca ca đầy người vết thương, cậu thoáng chạm vào Quỷ ca ca, vết thương trên người Quỷ ca ca liền bị hở bung ra. Ngay khi cậu vô kế khả thi, cửa sắt hình phòng bị người mở ra, Diêm La vương vào được, sau đó phát hiện ra cậu.

“A!”

Mở choàng mắt, Tiểu Bảo bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng đứng lên hướng động khẩu nhìn lại, chỉ thấy Quỷ ca ca đang ngủ say, tiểu Bối ở bên chân cậu ngủ cũng bị một tiếng vừa rồi làm cho tỉnh lại . Nguyên lai là giấc mộng… Sờ sờ đầu  tiểu Bối làm cho nó tiếp tục ngủ, Tiểu Bảo bị dọa hết hồn có làm sao cũng không ngủ được . Hai cánh tay dùng sức quá độ nên mềm nhũn, Tiểu Bảo buông tha cho ý niệm tiếp tục đào đất trong đầu. Ngày mai cậu có thể đào xong mật đạo, nhưng giấc mộng vừa rồi nhắc nhở cậu muốn đem Quỷ ca ca từ mật đạo ra ngoài không phải là chuyện dễ. Làm sao đây ni?

Lại liếc mắt nhìn Quỷ ca ca một cái, Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, khó khăn xoay ngươi hướng đến phòng mình na na. Hoàng bá bá cho cậu rất nhiều thư, không biết có thể tìm được phương pháp dễ làm hay không.

Chui ra gầm giường mới phát hiện trời đã tờ mờ sáng, hơn nữa là thời điểm mọi người đang ngủ say. Tiểu Bảo dựa vào giường nghỉ ngơi, rồi mới miễn cưỡng đứng lên từng bước na na đến trước thủy bồn rửa tay lẫn mặt. Hoàn hảo bị mộng bừng tỉnh , tiếp qua một canh giờ thẩm thẩm sẽ tới đưa cơm cho cậu, phát hiện cậu không ở trong phòng liền phiền toái .

Đem xiêm y tràn đầy đất bẩn trên người thay đổi, kéo xuống bố bao lấy đầu, châm đèn lấy đến bên giường. Đầu giường chất đầy thư Hoàng Lương Ngọc đưa cho cậu, trong đó có một nửa Tiểu Bảo đều xem xong rồi. Tiểu Bảo cẩn thận từ giữa tìm kiếm thư cậu có thể cần, tìm ra mấy bản tựa vào đầu giường xem. Tiểu Bối cũng từ dưới sàng chui ra, còn thực thông minh đem gạch đẩy trở về. Tiểu Bảo vỗ vỗ bên người, tiểu Bối vẫy vẫy đất trên người nhảy lên giường, ở bên chân Tiểu Bảo nằm xuống, lại nhắm hai mắt.

Tiểu Bảo hết sức chuyên chú đọc sách, mi tâm tràn đầy nghiêm túc. Dưới nọn đèn, gương mặt Tiểu Bảo xanh xanh tím tím, vết thương khóe miệng ứ thanh mang sắc đỏ thẩm, nhưng bộ dáng chuyên chú của cậu cũng là khả ái nhất thiên hạ, khiến người yêu thương nhất.

Lợi dụng lúc các thúc thúc bá bá thẩm thẩm chưa đến mà đọc hai quyển sách, Tiểu Bảo không có tìm được thứ cậu cần. Bất quá việc cấp bách là đem mật đạo đào xong, đem xích trên người Quỷ ca ca lấy xuống, chuyện còn lại tự nhiên sẽ có biện pháp. Tiểu Bảo hưng phấn nghĩ, sau khi nghĩ thông suốt khóe miệng cậu liền mang theo tiếu ý tiếp tục đào mật đạo .

Buổi tối hai mươi bảy tháng năm, Tiểu Bảo cuối cùng đem cửa mật đạo mở rộng , sau khi cậu thoải mái mà từ cửa mật đạo na na ra ngoài, cậu ôm Quỷ ca ca vừa khóc vừa cười. Nhiếp Chính cũng khóc, huyết lệ cùng nước mắt Tiểu Bảo hỗn độn cùng một chỗ. Một đêm kia, Tiểu Bảo oa ở trong lòng Quỷ ca ca, trầm trầm ngủ vô cùng ngon.

Ở thời điểm Tiểu Bảo đang ngủ, Nhiếp Chính lần đầu tiên nhẹ nhàng mà sờ lên mặt Tiểu Bảo. Hai gò má rõ ràng thũng lên, khi ngón tay hắn nhẹ cọ qua, người trong lòng phát ra tiếng hừ nhẹ đau đớn. Trong ngực Nhiếp Chính kịch liệt phập phồng, hài tử này một lần đều không có hỏi hắn chuyện liên quan đến Nhiếp gia đao, hắn có lẽ, có thể tin tưởng hài tử này.

Bảo… Ngươi sẽ là bảo bối trời xanh phái tới cứu ta sao?

Hôm nay hai mươi tám tháng năm, trong Lâm phủ hào khí tưng bừng. Trước cửa Lâm phủ ngựa xe như nước, người tiến đến hạ thọ cơ hồ san bằng cửa Lâm phủ. Phòng trong tiền viện Lâm phủ đều có người trụ, còn có rất nhiều người không thể không đặt chân ở khách ***. Trên mặt Lâm Thịnh Chi đắc ý cũng như tươi cười nơi khóe miệng hắn vẫn chưa bao giờ tiêu tán. So sánh với tiền viện náo nhiệt, hậu viện lại tràn ngập bận rộn, chỉ có sân Tiểu Bảo là im ắng. Thừa dịp không ai rảnh quản cậu, Tiểu Bảo mang tiểu Bối lặng lẽ từ cửa sau ra phủ.

Nhị nương đã đồng ý cậu sớm một chút rời đi, cậu không tính cùng bất luận người nào cáo biệt. Chuyện của Quỷ ca ca không thể cho người ta biết, cậu chuẩn bị đến lúc đó mang Quỷ ca ca âm thầm rời đi. Hôm nay đi ra một là mua vài thứ, trọng yếu nhất là cùng sư phó sư nương nói lời từ biệt. Nghĩ đến sư phó sư nương, lòng Tiểu Bảo tràn đầy luyến tiếc. Luyến tiếc sư phó sư nương, luyến tiếc thúc thúc bá bá thẩm thẩm, luyến tiếc Nhị nương. Nhưng mà, vì Quỷ ca ca, cậu phải mau ly khai.

Xe ngựa còn chưa có ngừng hẳn ở cửa dược quán, Cung sư nương đã đi ra , vừa thấy đến mặt Tiểu Bảo, dù cho nàng đã biết Tiểu Bảo bị người đả thương nhưng nàng vẫn là kinh hô ra tiếng, nước mắt lúc này rơi xuống.

“Tiểu Bảo tử, ngươi chịu ủy khuất .”

“Sư nương…”

Tiểu Bảo cố nén không khóc, cười lau nước mắt cho sư nương: “Ta, không đau.”

“Ngươi đừng trấn an sư nương .” Dìu Tiểu Bảo đi vào dược quán, Cung sư nương hướng Cung sư phó đang đi ra nói: “Ta đi làm điểm tâm cho Tiểu Bảo.” Tiếp đó liền tiến đến hậu viện , nàng muốn đi khóc lớn một hồi.

Cung sư phó sắc mặt ngưng trọng đem Tiểu Bảo vào phòng mình, không hỏi Tiểu Bảo là bị ai đánh , hắn chẩn mạch cho Tiểu Bảo, rồi mới trầm mặt nói: “Nam bá bá của ngươi nói với ta, nói ngươi sẽ rời nhà đi trước thời hạn.”

Nước mắt Tiểu Bảo sắp rơi xuống , cậu nuốt trở về, nghẹn ngào nói: “Hôm nay… là tới cùng, sư phó sư nương, nói lời từ biệt…”

Cung sư phó thở dài, hỏi: “Định đến nơi nào chưa?”

Tiểu Bảo lắc đầu, quả thật còn chưa có định ra.

“Định ra rồi nhất định phải nói cho sư phó.”

Tiểu Bảo gật gật đầu, ở trong lòng hướng sư phó nói xin lỗi.

Lau khóe mắt Tiểu Bảo, Cung sư phó đứng dậy đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, hắn cầm trong tay một cái hòm thuốc đi đến đặt ở bên người Tiểu Bảo nói: “Dược trong này đều là sư phó xứng cho ngươi, còn có phương thuốc. Ngươi thân mình rất hư yếu, dược này mỗi ngày đều phải ăn. Ăn xong rồi ngươi liền chiếu theo phương thuốc đi hốt dược.”

Tiếp đó hắn từ trong tay áo lấy ra một trăm lượng bạc đặt ở trong tay Tiểu Bảo, nói: “Đây là sư phó sư nương đưa cho ngươi, ngươi nhận lấy, đừng cự tuyệt.”

Khóe miệng Tiểu Bảo run run, nhào vào trong lòng sư phó ôm chặt lấy hắn.

Nhẫn chua xót trong lòng, Cung sư phó đẩy ra Tiểu Bảo tiếp tục nói: “Tiểu Bảo, ngươi thực thông minh, sư phó chưa bao giờ gặp qua một hài tử thông minh như ngươi. Sư phó thật đáng tiếc không thể tiếp tục dạy ngươi, nhưng ngươi không thể từ bỏ, biết không?”

Tiểu Bảo cố gắng gật đầu, không dám mở miệng, mở miệng cậu sẽ khóc.

Cung sư phó thần sắc có chút do dự, một lát sau, hắn lại từ trong tay áo lấy ra một thứ, mở ra, đúng là một bộ bản đồ. Cung sư phó chỉ lên chỗ bản đồ bị hắn vẽ vòng tròn nói: “Tiểu Bảo, nơi này chính là Phàm cốc. Ngươi thiên tư thông minh, nếu không thể bái một vị lương sư thật sự là đáng tiếc. Thân mình ngươi có tật, nếu có thể tập một thân y thuật, không chỉ đối với ngươi mà còn đối với thế nhân đều là một chuyện tốt. Phàm Cốt tính cách cổ quái, nhưng người cổ quái lại thường thường là tính tình ngay thẳng. Ngươi nếu có thể bái Phàm Cốt trên danh nghĩa, nhất định có thể trở thành thiên hạ danh y. Tiểu Bảo, đi tìm hắn đi, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, mặc kệ hắn như thế nào cự tuyệt ngươi, chẳng sợ sẽ ăn rất nhiều khổ, ngươi đều phải bái hắn làm môn hạ. Một khi Phàm Cốt nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ, chắc chắn sẽ toàn tâm dạy.”

“Sư phó…” nước mắt Tiểu Bảo chảy xuống, lấy qua bản đồ da dê, cậu khóc đến không kềm chế được, “Nhất định, nhất định”. Cậu nhất định sẽ cầu Phàm Cốt thu cậu làm đồ đệ. Cậu quả thật là bảo bối, lúc cậu vì vết thương của Quỷ ca ca mà phát sầu, sư phó liền nói cho cậu biết Phàm Cốt ở nơi nào.

“Tiểu Bảo, một mình bên ngoài sẽ gặp phải rất nhiều gian nan, nhưng mặc kệ có bao nhiêu gian nan, ngươi đều phải học được cách cười với nhân sinh. Hy vọng mười năm sau, ngươi có thể lấy danh thiên hạ đệ nhất y giả tới gặp sư phó.”

“Ân… Ân…” Ôm chặt lấy sư phó, Tiểu Bảo ở trong lòng gọi: Phụ thân…

Cung sư nương ở cửa gạt nước mắt, thẳng đến khi Cung sư phó đã công đạo xong, nàng bưng cháo thịt đi đến, miễn cưỡng cười vui nói: “Tiểu Bảo tử, đến, ăn xong cháo rồi sư nương gội đầu cho ngươi.”

“Ân.” Lau nước mắt, đem bản đồ cùng bạc thu hảo, Tiểu Bảo tiếp nhận cháo, múc nhất thìa bỏ vào trong miệng. Nước mắt chảy tới môi, Tiểu Bảo cẩn thận nhấm nháp, nhấm nháp cháo sư nương vì cậu làm, sau này không biết có thể ăn được hay không. Cung sư nương xoay người lau khóe mắt, Cung sư phó cũng là đôi mắt phiếm hồng.

Theo dược quán đi ra, Tiểu Bảo quỳ xuống cấp sư phó cùng sư nương dập đầu lạy ba cái, rồi mới mang bảo bối sư phó sư nương đưa cho cậu lên xe ngựa. Phất tay với sư phó sư nương, Tiểu Bảo khóc hướng đến nhà, sư phó sư nương, Tiểu Bảo sau này nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ trở về hiếu kính các ngươi.

Ban đêm, tiền viện náo nhiệt dị thường, thọ yến đã bắt đầu. Những khách nhân lục tục đưa lên thọ lễ mình mang đến. Trong một chỗ tiểu viện cực kì hẻo lánh cũ nát nơi hậu viện, Tiểu Bảo ngồi ở bậc cửa đóng đóng. Suy nghĩ một ngày một đêm, cậu cuối cùng nghĩ tới biện pháp đem Quỷ ca ca mang ra. Tiểu Bảo cảm kích các thúc thúc bá bá thẩm thẩm, cảm kích bọn họ dạy cậu rất nhiều bản sự. Ngay khi Tiểu Bảo đang nghiêm túc đóng mộc, tiền viện lại xảy ra dị biến, đại đệ tử Côn Sơn phái Tả Thúc Chi thân tràn đầy huyết ngã xuống trước cửa Lâm phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK