• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mơ màng trầm tẩm cho qua đau đớn, đầy người Tiểu Bảo đều bị mồ hôi làm ẩm ướt , mở to mắt, trước mặt là gương mặt tràn ngập lo lắng. Nhìn thấy ánh mắt người nọ, Tiểu Bảo khẽ cười : “Hảo ca, ca…” Hảo ca ca thanh tỉnh .

“Cục cưng, xảy ra chuyện gì?” Nhẹ nhàng nâng dậy Tiểu Bảo tựa vào trong lòng mình, ngốc tử tham lên mạch Tiểu Bảo. Cổ khí vừa rồi hắn tìm được giờ trở nên phá lệ mãnh liệt, hơn nữa tình huống của cục cưng bất đồng với dĩ vãng, nhưng trước đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì, hắn cũng là nửa điểm ấn tượng đều không có.

Lắc đầu, Tiểu Bảo thở hổn hển, hỏi: “Hảo, ca ca… Ngươi, là Diệp Địch, sao?”

“Ân?” Ngốc tử đang chuyên tâm bắt mạch cho Tiểu Bảo lập tức sửng sốt, cúi đầu nhìn cục cưng.

Tiểu Bảo cọ cọ cằm Hảo ca ca, lại hỏi: “Hảo ca ca, ngươi có phải, Diệp Địch hay không?”

Ánh mắt Ngốc tử trừng lớn , sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, trong ánh mắt nguyên bản thanh minh ẩn ẩn xuất hiện cuồng loạn. Bên tai tựa hồ có rất nhiều người kêu tên của hắn, mắng hắn là súc sinh, muốn giết hắn. Hắn không phải Diệp Địch, hắn là, hắn là… Hắn là ai vậy? Hắn là ai vậy?

Ngay khi ngốc tử liên tục lắc đầu, vừa muốn phát bệnh thì một cái hôn mềm mại dán trên hai gò má của hắn, ngốc tử khẽ run run ôm chặt người trong lòng, sợ hãi nói: “Ta không phải, không phải, ta, ta, ta đã quên, ta đã quên. Không phải Diệp Địch, Diệp Địch là súc sinh, Diệp Địch sẽ hạ độc, ta không phải Diệp Địch, không đúng không đúng.”

“Không phải, Hảo ca ca, không phải… Súc, sinh.” Gian nan nói ra hai chữ kia, Tiểu Bảo đau lòng hôn Hảo ca ca, ánh mắt ướt át nói: “Hảo ca ca, không sợ, ngươi là, Hảo ca ca, hảo nhất, hảo.”

“Cục cưng…” Đem đầu chôn ở bên gáy Tiểu Bảo, ngốc tử cả người phát run.

Suy yếu thở, Tiểu Bảo càng không ngừng nhẹ cọ Hảo ca ca, đã có thể xác định Hảo ca ca chính là nhị ca ca , nhưng Hảo ca ca bệnh quá nặng , tiểu Bối rất khó đem Hảo ca ca như vậy đưa đến Phàm cốc. Có nên làm như vậy hay không ni? Có thể đối với bệnh của Hảo ca ca hữu dụng hay không ni?

Ngay khi Tiểu Bảo do dự, ngốc tử đang ôm chặt cậu cúi đầu khóc lên, Tiểu Bảo lại nhanh chóng hôn  hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Không phải Hảo, ca ca, Hảo ca ca, sẽ không hạ độc.”

“Ô…” Ngốc tử thanh âm đều phát run , “Cục cưng… Ta, nhớ không nổi, nhớ không nổi… Ta, không có hạ độc.”

Nước mắt Tiểu Bảo suýt nữa rơi xuống, há to miệng hô hấp nuốt xuống đau lòng, cậu lại một lần nữa cường điệu: “Nếu là, Hảo ca ca… Hảo ca ca, sẽ không, thương tâm .”

Cái đầu chôn ở bên gáy cậu chậm rãi nâng lên, ngốc tử vẻ mặt đầy lệ. Tiểu Bảo cọ cọ cằm Hảo ca ca: “Hảo ca ca, không vội, không vội.”

“Cục cưng…” Ngốc tử lại đem đầu chôn lên, thật sâu ngửi thấy hương vị trên người cục cưng, hoảng hốt không thôi, sợ cục cưng cũng giống những người đó, mắng hắn là súc sinh, nhận định là hắn hạ độc. Trên đời này chỉ có cục cưng nói hắn hảo, nếu cục cưng cũng không cần hắn , hắn, hắn… Ngốc tử sợ đến cả người đều run run lên.

Gió lạnh thổi trúng túp lều từng trận rung động, bị Hảo ca ca gắt gao ôm , Tiểu Bảo vẫn là ngăn không được phát run, thân mình còn đang ẩn ẩn đau, vết thương khôi phục cực kì thong thả cũng bị siết đến sinh đau, xương đùi cùng ngón tay bị bẻ gẫy lại đau toàn tâm. Nhưng mọi cơn đau này đều so ra kém hơn là đau lòng đối với các ca ca, so ra kém hơn áy náy đối với các ca ca.

Trong rừng truyền đến vài tiếng điểu kêu, sắc mặt Tiểu Bảo nháy mắt thay đổi, sau khi đã trải qua sự kiện kia cậu phá lệ sợ hãi chim chóc. Mỗi lần nghe được điểu kêu cậu chỉ sợ là người xấu tìm đến đây. Không được, không được, nhất định phải mau chóng mang đi Hảo ca ca, không thể làm cho người xấu phát hiện Hảo ca ca.

Lúc này tiếng khóc của ngốc tử ngừng lại, thanh âm cực độ khàn khàn thống khổ vang lên: “Cục cưng… Ta là súc sinh… Ta, ta gọi là, Diệp Địch… Là súc sinh độc chết cha mẹ, độc chết huynh đệ… Cục cưng… Không cần bỏ lại ta… Cục cưng cục cưng… Không cần mắng ta, không cần mắng ta…”

Nước mắt Tiểu Bảo rốt cuộc nhịn không được , cọ cọ đỉnh đầu Hảo ca ca, cậu khóc nói: “Hảo ca ca, không có hạ, độc. Hảo ca ca, đi Phàm cốc, Nhiếp Chính ca ca, ở Phàm cốc.”

“A!” Ngốc tử mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ.

Tiểu Bảo nhìn hắn tiếp tục nói: “Nhiếp Chính ca ca, là, Quỷ ca ca… Vô Nguyệt ca ca, là, Mỹ nhân ca ca… Bọn họ, là ca ca, của ta…”

“Cục cưng! Cục cưng? !” Ngốc tử hai tay cầm lấy vai Tiểu Bảo, không biết đại lực của mình đang làm đau đối phương. Ánh mắt hắn trừng thật to , khóe miệng phát run, hô hấp ồ ồ, giống như ngay sau đó hắn sẽ tâm bạo mà chết.

Tiểu Bảo lưu lệ, nở nụ cười: “Hảo ca ca, đi, Phàm cốc. Bọn họ ở, Phàm cốc.”

Ngốc tử chậm rãi lắc đầu, tiếp theo biên độ lắc đầu càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, sau khi tất cả mọi người nói hắn độc chết người nhà, biến Nhiếp gia trang thành một mảnh tro tàn, hắn thế nhưng nghe được cục cưng nói đại ca cùng Tam đệ còn sống!

Bả vai đau đến không còn tri giác, Tiểu Bảo lại vẫn là cười : “Hảo ca ca, đi Phàm cốc.”

Phàm cốc… Phàm cốc… Phàm cốc là ở đâu? Ngốc tử bị thật lớn kinh hỉ đánh sâu vào đến mức sắp chết đi lập tức buông ra Tiểu Bảo đứng lên. Hắn ôm lấy đầu vừa khóc vừa cười, miệng thì thào kêu : “Đại ca Tam đệ đại ca Tam đệ đại ca Tam đệ…” Ánh mắt cuồng loạn cùng thanh minh luân phiên, còn không chờ Tiểu Bảo tiếp tục nói chuyện, ngốc tử, hoặc nên gọi là Diệp Địch liền chạy ra khỏi túp lều, tê thanh hô to: “Đại ca! Tam đệ! Đại ca! Tam đệ! Đại ca…”

Tiếng la dần dần xa, Tiểu Bảo té ngã trên đất cố không để ý đau đớn khó khăn đi ra lều. Rất xa, cậu nhìn thấy Hảo ca ca một bên kêu một bên ở dùng đầu nện mạnh lên một gốc cây đại thụ, lệ tích trên tảng đá.

“Chi chi chi.” Tiểu Bối nhảy đến trước mặt Tiểu Bảo, vẻ mặt lo lắng. Tiểu Bảo vươn cánh tay ôm lấy tiểu Bối, cúi đầu nói: “Tiểu Bối, ngươi mang Hảo ca, ca, đi Phàm cốc.”

“Chi chi chi!” Tiểu Bối lắc đầu. Nó chờ Tiểu Bảo khỏi hẳn rồi cùng nó đi .

“Tiểu Bối…” Tiểu Bảo nhuyễn nhu cầu xin, cậu không quay về, cậu không thể trở về.

“Chi chi chi!” Tiểu Bối thái độ kiên quyết, quay đầu liếc mắt nhìn ngốc tử còn đang nện cây một cái, tiểu Bối nhảy ra khỏi lòng Tiểu Bảo, đi ngăn cản ngốc tử đem chính mình đâm chết.

Nhìn thân ảnh tiểu Bối chạy xa, nhìn tiểu Bối nhảy đến trên người Hảo ca ca gọi hắn, Tiểu Bảo thản nhiên nở nụ cười, tiểu Bối nhất định có thể đem Hảo ca ca đưa đến Phàm cốc. Chỉ cần trị bệnh Hảo ca ca, chỉ cần trị… Trước mắt từng trận mơ hồ, đầu Tiểu Bảo vô lực dán trên tảng đá, chậm rãi nhắm lại mắt trào ra lệ. Sư phó… Quỷ ca ca… Đại ca ca…

………………

Khi tỉnh lại lần nữa, trong lều mơ màng âm trầm , bên ngoài có ánh lửa. Tiểu Bảo bị người gắt gao ôm vào trong ngực phản ứng nửa ngày mới phát hiện nguyên lai là tối rồi.

“Cục cưng.”

Trên đỉnh đầu có người kêu cậu, Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, cái hôn đi kèm râu đâm dừng ở cái trán lẫn trên gương mặt cậu, mang theo nồng đậm bất an.

“Hảo ca ca.” Ánh mắt loan loan , Tiểu Bảo ở trên chiếc cằm mọc đầy râu của Hảo ca ca hôn một cái, không biết chính mình đã hôn mê thật lâu.

Mượn ánh sáng của đám củi lửa, Diệp Địch chăm chú nhìn hài tử trong lòng, trong mắt mang theo khẩn trương cùng bất an, còn có chờ đợi cùng khát vọng. Nhớ tới hôm nay cùng Hảo ca ca nói cái gì, Tiểu Bảo hướng vào trong lòng Hảo ca ca cọ cọ, cúi đầu nói: “Hảo ca ca, đi Phàm cốc.”

“Cục cưng? Là, là thật vậy chăng?” Đại ca cùng Tam đệ, thật sự sống sao? Nhưng vừa nghĩ đến một sự kiện khác, Diệp Địch sợ hãi bắt đầu run rẩy, đại ca cùng Tam đệ có thể cũng cho rằng là hắn hạ độc hay không?

“Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca, luôn luôn tìm, Hảo ca ca.” trên mặt Tiểu Bảo hạ xuống nước mắt, Tiểu Bảo ngửa đầu hôn hôn Hảo ca ca, “Hảo ca ca, không có hạ độc, Quỷ ca ca cùng, Mỹ nhân ca ca, lo lắng Hảo, ca ca.”

Nước mắt rơi trên mặt càng ngày càng nhiều, Tiểu Bảo cọ cọ cằm Hảo ca ca: “Hảo ca ca, đi Phàm cốc. Quỷ ca ca ở, Phàm cốc, Mỹ nhân ca ca, đang tìm Hảo ca, ca.”

“Cục cưng…” Diệp Địch đem cả người  Tiểu Bảo ủng ở trong lòng mình, hô hấp bất ổn, “Thật sự? Thật sự?” Qúa nhiều nghi vấn, quá nhiều bất an, cái đầu hỗn độn của Diệp Địch phân không ra bản thân nên hỏi cái gì.

“Thật sự, thật sự.” Tiểu Bảo dán qua liếm liếm khóe miệng Hảo ca ca, mềm mại nói: “Hảo ca ca, song tu, song tu chữa bệnh.” (=..=|||)

“Song tu?” Diệp Địch ngây ngốc nhìn qua, đại hỉ cùng cực độ sợ hãi làm thần trí hắn bồi hồi giữa thanh tỉnh cùng si ngốc. Cánh môi hơi khô dừng ở khóe miệng của hắn, hắn nghe được thanh âm làm hắn an tâm: “Hảo ca ca, song tu, đi, Phàm cốc.”

Ánh mắt chớp mấy cái, thân mình Diệp Địch mạnh mẽ chấn động, kinh ngạc trừng Tiểu Bảo, hắn đương nhiên rõ ràng ý song tu, nhưng vì cái gì phải song tu?

Tiểu Bảo một lòng thầm nghĩ song tu có thể trị bệnh không hề ngượng ngùng, tràn đầy hồn nhiên giải thích: “Sư phó nói, ta có dưỡng công, có thể trị, bệnh. Hảo ca ca, cùng ta song, tu, chữa bệnh. Trị, bệnh, đi Phàm cốc tìm, Quỷ ca ca, tìm Mỹ nhân ca, ca.”

Diệp Địch kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt chớp động. Qua hồi lâu, hắn tựa hồ mới phản ứng lại lởi nói của Tiểu Bảo là ý ra sao. Chậm rãi há to miệng, ánh mắt hắn nhìn Tiểu Bảo trở nên bất đồng với trước kia, hình như là nhặt được một kiện bảo bối thế gian hiếm có. Chờ sau khi hắn tiêu hóa lời nói của Tiểu Bảo xong, hắn hắc hắc ngây ngô cười mấy tiếng, ở trên mặt Tiểu Bảo nặng nề hôn hai ngụm: “Cục cưng, cục cưng.”

Lại là đứng dậy không hề báo động trước, Diệp Địch lao ra khỏi lều, trong rừng chỉ nghe thấy một người điên cuồng hô to: “Cục cưng! Cục cưng! Cục cưng!” Không biết có phải là kinh hỉ đến quá nhanh hay không, bệnh điên của Diệp Địch nhìn qua tựa hồ lại nặng hơn. (= =|||||)

Chờ Diệp Địch phát điên xong trở về liền một đầu chui vào túp lều. Không có nói chuyện song tu, hắn chỉ là ôm Tiểu Bảo càng không ngừng gọi “Cục cưng” . Nhìn tươi cười ngừng không được trên mặt Hảo ca ca, Tiểu Bảo suy yếu ở trong lòng Hảo ca ca hôn mê. Nhẹ nhàng lay động người trong lòng, Diệp Địch đang cuồng hỉ hai mắt dần dần khôi phục thần trí. Lo lắng nhìn mặt cục cưng, Diệp Địch tham lên mạch của cậu, phải nhanh mang cục cưng đi tìm đại phu, cục cưng cần dược, cần canh nóng cơm nóng.

Đêm đã khuya, mang đầy bụng lo lắng cùng kích động, Diệp Địch dựa vào lều, ôm Tiểu Bảo ngủ say. Tiểu Bối ngủ ở bên chân Tiểu Bảo, Diệp Địch thường thường sẽ phát bệnh, trọng trách kiếm ăn dừng ở trên người tiểu Bối, mệt mỏi một ngày vừa đến buổi tối nó liền ngủ thật sự như chết. Nhưng dù như thế, thiên tính cảnh giác của động vật vẫn tồn tại. Chỉ thấy tiểu Bối đang trong ngủ say đột nhiên mở mắt, lặng lẽ đi lên.

Chui ra lều, tiểu Bối nhếch môi lộ ra răng nanh, nó ngửi thấy được mùi xa lạ. Không có ra tiếng đánh thức Tiểu Bảo cùng ngốc tử, tiểu Bối đi về phía trước một đoạn, hướng tiền phương gầm nhẹ vài tiếng.

“Ong ong ong…”

Một con bạch phong phì nộn từ trong bóng đêm bay ra, tiểu Bối lập tức làm ra tư thế công kích.

“Hô!” Trong bóng đêm có cái gì thấp kêu một tiếng, bạch phong kích động giương cánh bay cao, lướt qua đỉnh đầu tiểu Bối bay về phía túp lều.

“Kỷ kỷ!” Tiểu Bối nhảy lên muốn đi bắt con bạch phong kia, nhưng tiểu vuốt cố tình cách con ong này thủy chung chỉ có khoảng cách nửa vuốt, chính là bắt không được. Hướng về chỗ hắc ám ở tiền phương gầm nhẹ, tiểu Bối rất nhanh lủi về túp lều. Sự kiện kia không chỉ mang đến bóng ma đối với Tiểu Bảo, đối với tiểu Bối cũng đồng dạng như thế, nó hiện tại vừa thấy thứ nào biết bay liền phẫn nộ.

Đối với con bạch phong rõ ràng dị thường này, tiểu Bối lại không dám khinh xuất. Thứ có thể đáng sợ trong bóng đêm, tiểu Bối đã nhận ra, nó không dám đi qua xem đến cùng. Canh giữ ở cửa lều, nó huy động hai tiểu vuốt ngăn cản bạch phong bay vào. Bạch phong vòng quanh túp lều bay vài vòng, ở trên lều dừng lại trong chốc lát, lúc này mới kích động giương cánh chậm rãi bay trở về, biến mất ở trong bóng đêm.

“Kỷ kỷ kỷ!” Hướng về nơi hắc ám nhe răng trợn mắt cảnh cáo một hồi, tiểu Bối ở cửa ngồi xuống, thủ.

Phía sau cây, hai song nhãn cơ hồ nhô ra nhìn chằm chằm tiểu Bối. Bạch phong bay trở về đậu ở trên vai một đạo thân ảnh trong đó, ong ong ong kêu vài tiếng. Hai sinh vật so với tiểu Bối còn cao hơn nửa cái đầu khe khẽ nói nhỏ một hồi liền rời đi .

Dựng thẳng lên lỗ tai nghe được tiếng bước chân đi xa, tiểu Bối do dự đứng lên hướng đến chỗ hắc ám đi qua. Không có phát hiện người khả nghi, cũng không cảm giác thấy nguy hiểm, tiểu Bối lúc này mới quay về lều, ở bên chân Tiểu Bảo nằm xuống.

……………..

“Cục cưng.”

Có người ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng kêu, Tiểu Bảo chậm rãi mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt lo lắng của Hảo ca ca, cậu mỉm cười, mở miệng: “Hảo, ca ca…” Thanh âm thực khàn.

Nâng dậy Tiểu Bảo, uy cậu uống nước và cháo vừa rồi xin đến, Diệp Địch sờ sờ trán cậu, nóng. Đầu Tiểu Bảo choáng váng đến lợi hại, trên người cũng rất lạnh, theo bản năng hướng vào trong lòng Diệp Địch rụt lui. Vươn tay tham vào chăn bông cũ rách hắn thật vất vả mới trộm đến, phát hiện nước tiểu của Tiểu Bảo, Diệp Địch đem Tiểu Bảo lẫn chăn ôm đi ngoài. Từ sau khi chịu hình, Tiểu Bảo liền không thể khống chế tật xấu, tuy nói không phải mỗi lần đều nhịn không được, nhưng mười lần cũng có sáu bảy lần. Lúc Diệp Địch không thanh tỉnh, Tiểu Bảo phải tự mình chịu đựng, nhưng chỉ khi Diệp Địch thanh tỉnh , trên người Tiểu Bảo luôn sẽ khô mát thoải mái.

Đem Tiểu Bảo đặt ở trên tảng đá ấm áp, Diệp Địch thoát khố Tiểu Bảo lấy đến bên suối tẩy trừ. Mỗi khi vào lúc này, trong lòng Tiểu Bảo sẽ rất khó chịu, cậu không chỉ không thể mang Hảo ca ca về Phàm cốc, còn phải phiền toái Hảo ca ca chiếu cố mình, cậu quả thực biến thành sao chổi.

Diệp Địch không biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Bảo, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy phiền chán. Cẩn thận tẩy trừ khố Tiểu Bảo, phơi nắng ở trên tảng đá , Diệp Địch ở trong suối vắt bố khăn lau mình cho Tiểu Bảo. Nhìn từng đạo vết thương trên người cậu, Diệp Địch chậm lại động tác.

“Cục cưng, là ai?” Là ai nhẫn tâm thương tổn cục cưng nhược tiểu như thế?

Nghĩ đến người kia, Tiểu Bảo rùng mình một cái. Nhìn ra sợ hãi của cậu, Diệp Địch hôn hôn: “Không nghĩ không nghĩ , cục cưng chớ sợ chớ sợ.”

Khóe miệng xuất hiện lúm đồng tiền, trên mặt tái nhợt của Tiểu Bảo lại không có nửa điểm huyết sắc. Nghĩ rằng Hảo ca ca ngày hôm qua không có nghe rõ ràng, cậu lặp lại: “Hảo ca ca, song tu.”

Nào biết, Diệp Địch lại ngây ngô cười lắc lắc đầu: “Không cần song tu, ca ca hảo ni. Chờ vết thương cục cưng khỏi hẳn, ca ca mang cục cưng đi Phàm cốc, đi tìm đại ca cùng Tam đệ.”

Hai mắt Tiểu Bảo hiện lên kinh hỉ, Hảo ca ca hình như có chút không giống.

Gương mặt bẩn hề hề dán đây, Diệp Địch liếm liếm cánh môi khô nứt, nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng, đại ca cùng Tam đệ, thật sự thật sự, còn sống?”

Lúm đồng tiền hãm sâu, Tiểu Bảo gật gật đầu: “Sống, sống.” Trong lòng lại từng trận siết đau, sau khi Hảo ca ca nhìn thấy Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca nhất định sẽ khổ sở.

Diệp Địch lại liếm liếm miệng, lại rất nhỏ giọng hỏi: “Đại ca cùng Tam đệ, thật sự thật sự, tin tưởng ta?”

Tiểu Bảo vẫn là gật đầu thật mạnh: “Tin tưởng, tin tưởng. Quỷ ca ca cùng, Mỹ nhân ca ca, đang tìm Hảo, ca ca, vẫn, đang tìm.”

Diệp Địch ngây ngốc cười ra tiếng, nhịn không được hôn Tiểu Bảo: “Cục cưng thật tốt, cục cưng thật tốt. Ha ha a, đại ca cùng Tam đệ còn sống, đại ca cùng Tam đệ còn sống, ha ha a, cục cưng thật tốt, cục cưng là cục cưng, là cục cưng của ta, ha ha a…”

Hảo ca ca vẫn là bệnh ni. Tiểu Bảo cọ cọ cằm Hảo ca ca: “Hảo ca ca, song tu.” Song tu có thể chữa bệnh.

“Không cần không cần, ca ca hảo ni, hảo ni.” Diệp Địch vẫn là lắc đầu cự tuyệt. Lau khô cho Tiểu Bảo, hắn bắt đầu ngây ngô cười, tinh thần mười phần nói: “Ca ca cùng tiểu Bối đi tìm thức ăn , cục cưng chờ .”

“Hảo ca ca…” Tiểu Bảo còn muốn khuyên bảo, Diệp Địch cũng là ôm lấy tiểu Bối bước đi .

Hảo ca ca không muốn cùng cậu song tu sao? Nhìn đến cái khố đã tẩy hảo, ánh mắt Tiểu Bảo nháy mắt ảm đạm. Cậu luôn không thể khống chế, cần Hảo ca ca chiếu cố, cũng khó trách Hảo ca ca không cùng cậu song tu , cậu hiện tại tựa hồ so với bệnh của Hảo ca ca còn lợi hại hơn. Hảo ca ca cùng các ca ca thương cậu, cho nên mới không cùng cậu song tu. Nhưng trừ bỏ song tu, cậu không biết chính mình còn có thể lại làm chút gì cho Hảo ca ca. Hảo ca ca như bây giờ có thể thuận lợi đến Phàm cốc sao?

“Ong ong ong…”

Tiểu Bảo đang miên man suy nghĩ bị một đạo thanh âm ong kêu làm tỉnh lại, cậu theo tiếng nhìn lại, tò mò trừng mắt nhìn, bạch phong! Hảo, hảo lớn a. Ngay khi Tiểu Bảo nhìn thân mình quá phì của bạch phong, nó đã dừng ở trên đầu Tiểu Bảo. Tiểu Bảo trong lúc nhất thời bị dọa đến không dám động , sợ hãi bạch phong chích cậu. Trong lòng buồn bực, trời mùa đông sao lại có ong ni?

Phía sau cây, hai thứ thấp bé vụng trộm nhìn Tiểu Bảo. Ban ngày có thể tinh tường nhìn thấy bộ dáng bọn họ ── ánh mắt lồi lên, miệng ngoác rộng đến bên tai, răng nanh sắc nhọn. Bọn họ không có đi qua, mà là ở gần nhìn Tiểu Bảo nằm ở trên tảng đá, ánh mắt hung ác.

Bạch phong ở trên đầu Tiểu Bảo nghỉ ngơi một lát liền bay đi, thẳng đến bạch phong bay không còn bóng dáng, Tiểu Bảo mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cậu suýt nữa nghĩ đến bạch phong muốn chích cậu ni. Không thể động, hơn nữa còn đang bệnh , dưới thân là tảng đá ấm áp, Tiểu Bảo dần dần nhắm mắt lại buồn ngủ. Ngay sau khi cậu ngủ, hai tiểu quái vật tránh ở sau cây lúc này mới đi ra. Cơ hồ không có phát ra nửa điểm tiếng bước chân, bọn họ đi vào trước mặt Tiểu Bảo, xốc lên chăn. Trên người Tiểu Bảo bên dưới lớp y phục rách nát lộ ra đầy vết thương, hai cái chân quang lỏa che kín vết máu toàn bộ dừng ở trong mắt hai quái vật.

Sờ sờ mười ngón tay bị bao lên còn có hai chân được cố định nhánh cây của Tiểu Bảo, hai quái vật buông chăn, dịch hảo, ly khai. Vẫn là trở lại sau cái cây kia, hai quái vật “Hô hô hô” thấp giọng thương lượng thật lâu sau, tiếp đó bọn họ hướng về phía bất đồng rời đi.

Ở trong rừng tìm đã lâu, lục tìm được hai ổ trứng, bào mấy con sâu, tìm được một ít dược thảo, Diệp Địch cùng tiểu Bối trở về. Xà trong rừng giống như bị tiểu Bối bắt sạch rồi, một con đều không tìm được. Rất chán nản trở lại bên cạnh ôn tuyền, Diệp Địch vừa muốn kêu cục cưng lại sững sờ ở nơi đó.

“Chi chi chi?” tiểu Bối ngồi ở trên vai Diệp Địch cũng sửng sốt, nó cực nhanh từ trên người Diệp Địch đi xuống, chạy đến tảng đá lớn bên cạnh ôn tuyền. Trên tảng đá có một con sói, một con sói chết.

“Chi chi chi!” Đến khi tiểu Bối thấy rõ ràng cổ con sói kia bị cắn đứt , nó thét chói tai chạy về bên người Diệp Địch, lông trên người toàn bộ nổ tung, bị dọa .

Nhìn nhìn chung quanh, Diệp Địch thật cẩn thận đi đến trước mặt con sói chết, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Con sói này thực phì a, hẳn là ăn rất ngon.

“Cô cô cô”, bụng Diệp Địch phát ra tiếng kêu đói khát.

” Cô cô cô “, ngay tiếp theo, bụng tiểu Bối cũng phát ra tiếng kêu.

Một người một hầu nhìn nhìn đối phương, ngay sau đó, tiểu Bối nhảy xuống, Diệp Địch buông thứ trong tay, cuộn lên tay áo. Mặc kệ con sói này vì sao chết ở chỗ này, trước điền no bụng rồi nói sau!

Sau cây, quái vật nhìn Diệp Địch thu thập sói chết hơi hơi hé miệng, giống như đang cười, trên bờ môi của hắn còn có vết máu chưa liếm đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK