• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó, Dương Chiêu trò chuyện với Trần Minh Sinh rất lâu.

Dương Chiêu đưa chiếc bát gốm cho Trần Minh Sinh xem rồi hỏi chiếc bát có đẹp không, Trần Minh Sinh nhìn một lúc, sau đó lắc đầu đáp: “Không đẹp.”

Dương Chiêu: “Sao không đẹp chứ.”

Trần Minh Sinh: “Nó không có hoa văn.”

Dương Chiêu bật cười, cô đặt chiếc bát gốm vào vali khóa lại, rồi dẫn Trần Minh Sinh xem hết một lượt phòng làm việc của cô.

Phòng làm việc của cô được đặc biệt chú trọng, dù là cách sắp xếp hay là các thiết bị đều rất ngay ngắn, sạch sẽ và gọn gàng ngăn nắp. Sau khi đi dạo một vòng, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh quay lại căn phòng dưới lầu.

Trời đã nhá nhem tối.

Trần Minh Sinh: “Cũng trễ rồi, tôi về trước đây.”

Dương Chiêu nhìn đồng hồ: “Được, tôi đưa anh về.”

Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không cần đâu.”

Dứt lời, anh vươn tay xách cái chân giả dựng bên cạnh bàn lên. Dương Chiêu tiễn anh ra tới thang máy, Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu nói: “Tới đây được rồi.”

Dương Chiêu gật đầu.

Trần Minh Sinh đứng bên cạnh cô, Dương Chiêu nhìn xuống mặt đất, ánh đèn hành lang chiếu xuống kéo dài cái bóng của anh, cô cất lời: “Trần Minh Sinh, lần sau tôi sẽ đến tìm anh.”

Một tiếng đinh vang lên, đúng lúc đó thang máy dừng lại, Trần Minh Sinh chống nạng bước vào trong, khi anh xoay người lại chợt thấy Dương Chiêu đang nhìn theo anh.

Trần Minh Sinh khẽ cười, cửa thang máy đóng lại trước mặt hai người.

Anh không trả lời cô.

Bước xuống lầu, Trần Minh Sinh đẩy cửa cổng ra, bước từng bước tới bên chiếc taxi của mình. Anh mở cửa xe ra, bỏ cái chân giả vào hàng ghế sau rồi quay lại ghế lái. Lúc khởi động ô tô, anh trông thấy một chiếc xe chạy tới đây.

Trần Minh Sinh lái xe chếch qua một chút, nhường đường cho chiếc xe sau chạy lên, nhưng chiếc xe ở đằng sau cũng không vượt lên mà dừng lại bên cánh cổng.

Trần Minh Sinh lái xe rời đi, trước khi lái xe đi anh liếc nhìn kính chiếu hậu.

Một người đàn ông mặc vest thẳng thớm bước xuống khỏi chiếc Porsche xám bạc đó.

Khi Dương Chiêu nghe thấy tiếng gõ cửa, cô cứ tưởng là Trần Minh Sinh quay lại.

“Anh quên cái gì…” Cô chỉ mới hỏi được một nửa đã thấy người đứng ngoài cửa.

“Tiết Miểu?” Dương Chiêu hơi kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”

Nhìn qua, tinh thần Tiết Miểu rất vui vẻ, đôi mắt tinh anh sáng lấp lánh, anh ta biến ra một cành hoa ở trước ngực rồi tặng nó cho Dương Chiêu, cười bảo: “Ngạc nhiên không?”

Dương Chiêu nhìn Tiết Miểu, lạnh nhạt đáp: “Lỗ mãng.”

Tiết Miểu dựa vào cạnh cửa, cúi đầu nhìn Dương Chiêu nói: “Không mời anh vào sao?”

Dương Chiêu mặc kệ anh ta, xoay người bước vào trong nhà, Tiết Miểu đi theo sau cô.

Dương Chiêu lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh ra đặt lên bàn, Tiết Miểu nhìn chai nước, nhăn mặt: “Tiểu Chiêu à, anh đường xa vất vả đến đây, em nỡ lòng nào tiếp đãi anh vậy chứ, em nhẫn tâm quá.”

Dương Chiêu hỏi: “Lần này anh muốn ở lại bao lâu?”

Tiết Miểu ngồi xuống sô pha, nới lỏng cổ áo đáp: “Em cho anh ở lại bao lâu?”

Dương Chiêu: “Món đó chỉnh lại đôi chút là xong rồi, anh không phải chờ lâu đâu, mai anh có thể mang nó đi.”

Tiết Miểu nghiêng đầu: “Nghe đi, dường như câu của em có ý ‘Lấy được đồ rồi thì mau đi đi’ có phải không?”

Dương Chiêu trả lời: “Đại khái thế.”

Tiết Miểu ngửa người nằm lên sô pha, thở dài: “Tàn nhẫn quá đi.”

Dương Chiêu ngồi đối diện anh, không nói lời nào.

Tiết Miểu nằm một lát vẫn chưa có ý đứng dậy, Dương Chiêu đứng lên đi đến bên cạnh anh ta.

“Anh muốn ngủ à? Nếu muốn ngủ thì vào trong…”

Dương Chiêu nói được phân nửa, Tiết Miễu bỗng vươn tay bắt lấy cánh tay cô. Anh ta kéo một cái, vì Dương Chiêu không đề phòng nên ngã thẳng lên người Tiết Miểu.

Dương Chiêu kéo kéo anh ta, nhưng không hề giãy giụa.

“Tiết Miểu, buông ra.” Dương Chiêu nói.

Tiết Miểu cúi đầu, Dương Chiêu có thể cảm nhận được tóc mình vì bị Tiết Miểu áp chặt mà hơi căng đau.

“Tiết Miểu.” Lúc Dương Chiêu lại lên tiếng, giọng điệu của cô đã mang theo ý cảnh cáo.

Tiết Miểu nhỏ giọng: “Tiểu Chiêu, anh lại cãi nhau với cô ấy.”

Dương Chiêu thản nhiên hít một hơi sâu, nói: “Buông tay ra.”

Tiết Miểu nhẹ nhàng buông tay Dương Chiêu ra, Dương Chiêu đứng dậy, lấy bao thuốc trên bàn đốt một điếu.

Tiết Miểu nhíu mày nhìn cô: “Phụ nữ không nên hút thuốc.”

Dương Chiêu không thèm nhìn anh ta, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đáp: “Anh là đàn ông cũng đâu có bỏ thuốc.”

Tiết Miểu: “Anh lo cho sức khỏe của em thôi.”

Dương Chiêu khẽ cười, ngồi vào sô pha phía đối diện.

Tiết Miểu lẳng lặng nhìn gương mặt Dương Chiêu qua màn sương khói mông lung, mờ ảo.

Một lát sau, Dương Chiêu búng tàn thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn, lạnh nhạt nói: “Anh nhìn gì chứ?”

Tiết Miểu lắc đầu, ánh mắt anh ta lướt qua một quyển sách đang đặt trên bàn trà. Tiết Miểu cầm quyển sách lên nhìn một lượt, đó là một quyển sách lịch sử, anh ta lật vài trang, vừa vặn bắt gặp một câu lập tức thuận miệng đọc lớn.

“Lịch sử là thứ vô hình, tựa như linh hồn của con người, phân nửa là thật, phân nửa là giả, một nửa thì sống trong mộng ảo, một nửa bén rễ trong hiện thực…”

Dương Chiêu nghe câu đó chậm rãi nheo mắt lại.

“Đúng vậy.” Tiết Miểu đóng quyển sách lại, cười nói: “Một nửa là thật, một nửa là mơ.”

Dương Chiêu nâng mắt lên, trong khoảnh khắc đó nụ cười của Tiết Miểu cực kỳ cuốn hút. Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Khát vọng của con người… ước ao của phụ nữ có phải cũng chia thành hai nửa hay không.

Một người chín chắn, đẹp trai, hài hước, giàu có… như Tiết Miểu là mẫu đàn ông mà hầu hết phụ nữ đều ao ước.

Cảm nhận mùi hương thuốc lá đậm đà tràn ngập trong đáy lòng khiến cô chợt nhớ tới một người.

“Tiểu Chiêu…”

Đến lúc Dương Chiêu hoàn hồn lại, trông thấy Tiết Miểu đang yên lặng nhìn cô, anh ta nhẹ giọng cất lời: “Vừa nãy em nghĩ gì đấy…”

Điếu thuốc cháy hết, Dương Chiêu dụi tắt tàn thuốc.

“Không gì cả.”

Tiết Miểu nhìn Dương Chiêu nói: “Anh cãi nhau với vợ.”

Dương Chiêu: “Lúc nãy anh đã nói câu này rồi.”

Tiết Miểu: “Tiểu Chiêu, anh không muốn nhẫn nhịn nữa.”

Dương Chiêu lên tiếng: “Nhịn hay không đó là chuyện của anh.”

Tiết Miễu bất chợt nở một nụ cười, anh ta xoa xoa thái dương: “Được, được rồi, đó đều là chuyện riêng của anh.”

Dương Chiêu đứng lên, đáp: “Lúc anh lấy được đồ cũng là lúc em bắt đầu kỳ nghỉ. Trước đây chúng ta đã bàn xong việc này rồi.”

Dương Chiêu nhắc tới kỳ nghỉ khiến tất cả vẻ đau thương trên khuôn mặt Tiết Miểu biến mất tăm, anh ta đột ngột đứng dậy.

“Bây giờ em muốn nghỉ?”

Dương Chiêu nói: “Đúng vậy.”

Tiết Miểu vươn ba ngón tay ra, bảo: “Qua mùa thu mới nghỉ có được không, anh tăng thêm cho em ba phần tiền thưởng.”

Dương Chiêu lắc đầu: “Không, chúng ta đã bàn xong hết rồi.”

“Nè, Tiểu Chiêu…” Tiết Miểu thở dài một hơi.

Dương Chiêu nhíu mày: “Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận xong, lần này không cần bàn cãi gì nữa, em muốn nghỉ ngơi hai tháng.”

Tiết Miểu đáp: “Vì em trai của em sao?”

Dương Chiêu cúi đầu, không nói lời nào.

Tiết Miểu không nhìn cô, anh ta xòe bàn tay mình ra, khẩn khoản: “Tiểu Chiêu, giám sát quá mức một đứa trẻ không hẳn là chuyện tốt đâu.”

“Đó là chuyện riêng của nhà em, anh không cần phải xen vào.” Dương Chiêu dứt lời, khẽ nhướng mày lên, ngữ điệu lạnh nhạt: “Em nghĩ anh lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là.”

Tiết Miểu nói mãi vẫn không có kết quả, cuối cùng đành thất vọng bỏ đi tắm.

Dương Chiêu để Tiết Miểu nghỉ ngơi trong phòng khách, cô quay về phòng ngủ.

Cô nằm trên giường, hồi tưởng lại chuyện diễn ra ngày hôm nay. Gương mặt Trần Minh Sinh bất tri bất giác tràn ngập đầu óc cô, Dương Chiêu lấy di động ra, tìm số điện thoại của anh.

Cô ngẫm nghĩ, soạn một tin nhắn cho anh.

“Trần Minh Sinh, tôi là Dương Chiêu.”

Gửi tin nhắn đi, Dương Chiêu đặt di động ngay bên gối. Một lát sau di động rung lên, Dương Chiêu vội xoay người cầm di động lên, trên màn hình hiện lên chữ: “Có một tin nhắn chưa đọc.”

Dương Chiêu mở tin ra, bên trong có hai chữ.

“Tôi biết.”

Cô nhìn hai chữ này, bất giác tưởng tưởng ra ngữ điệu Trần Minh Sinh khi nói câu này.

Có lẽ giọng anh sẽ rất nhẹ và hơi trầm.

Cũng có lẽ, Dương Chiêu nghĩ… hay có thể đó là ngữ điệu nhẹ nhàng xen chút trêu cợt cô mà anh vẫn thường dùng.

Đó là một cảm giác rất diệu kỳ, Dương Chiêu cầm di động nhìn hai chữ vô cùng đơn giản kia. Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác này, cô cũng không biết nên mô tả cảm giác của mình thế nào nữa.

Giống như nỗi chờ mong của cô cuối cùng cũng đã được đền đáp.

Hôm sau, Tiết Miểu cầm chiếc bát gốm rời đi, trước khi đi anh ta đưa cho Dương Chiêu một hộp quà.

Dương Chiêu cầm chiếc hộp, hỏi anh ta: “Đây là gì vậy?”

Tiết Miểu cười đáp: “Tặng em đó.”

Sau khi Tiết Miểu rời khỏi, Dương Chiêu mở hộp ra.

Bên trong là một bộ trang sức ngọc bích gồm: vòng cổ, khuyên tai, vòng tay và nhẫn. Dương Chiêu ước đoán giá trị của bộ trang sức, cuối cùng bỏ chúng vào trong két sắt khóa kỹ lại.

Buổi tối, cô đến trường đón Dương Cẩm Thiên.

Dương Cẩm Thiên bình thường trọ ở trường, nhưng sau khi cô bàn bạc với chủ nhiệm lớp của cậu thì tạm thời buổi tối cô sẽ đón cậu về nhà.

Giờ tự học của học sinh cuối cấp khá trễ, phải đến khoảng chín giờ rưỡi mới tan, hơn nữa nhà của Dương Chiêu cách trường học thực nghiệm khá xa. Nên lúc Dương Chiêu chở Dương Cẩm Thiên về nhà cũng đã sắp mười một giờ.

“Em đưa bài kiểm tra trắc nghiệm cho chị, em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.” Dương Chiêu nói với Dương Cẩm Thiên.”

“Em không đem bài kiểm tra về.” Dương Cẩm Thiên đáp.

“Tiểu Thiên.” Dương Chiêu đứng giữa phòng khách, cô còn chưa kịp cởi áo khoác, ngước mắt nhìn Dương Cẩm Thiên: “Đừng gạt chị, đưa bài kiểm tra cho chị, em đi rửa mặt rồi đi ngủ đi.”

Dương Cẩm Thiên cúi đầu hơi nhíu mày, ném cặp xuống ghế sô pha rồi cứ thế đi thẳng vào toilet.

Dương Chiêu mở cặp Dương Cẩm Thiên lấy bài kiểm tra ra, đặt xấp bài kiểm tra lên chiếc bàn trong thư phòng rồi mới vào bếp hâm nóng sữa.

Đến khi Dương Cẩm Thiên tắm xong bước ra, Dương Chiêu đổ sữa nóng vào trong ly.

“Tiểu Thiên, em uống hết cái này đi.”

Dương Cẩm Thiên nhìn nhìn ly sữa rồi bỏ đi.

“Em không uống sữa.”

Dương Chiêu nói: “Uống sữa sẽ ngủ ngon hơn.”

Dương Cẩm Thiên mất kiên nhẫn: “Em lớn vậy rồi còn uống sữa gì nữa, muốn uống thì chị uống đi.”

Dương Chiêu không còn cách nào đành đặt ly xuống.

Dương Cẩm Thiên ngồi lau tóc trên sô pha, nói với Dương Chiêu: “Em đói quá.”

Dương Chiêu: “Gì cơ?”

Dương Cẩm Thiên: “Em đói, có gì ăn không?”

Dương Chiêu đứng dậy đáp: “Để chị gọi người ta giao đồ ăn tới, em muốn ăn gì?”

Dương Cẩm Thiên nhíu mày: “Bây giờ là mấy giờ rồi còn gọi được đồ ăn, chị làm sơ sơ cái gì cho em đi, một tô mỳ cũng được.”

Dương Chiêu ngơ ngác.

“Em chưa ăn tối hả?”

Dương Cẩm Thiên: “Ăn rồi, lúc năm giờ.”

Dương Chiêu xem đồng hồ, cũng đã qua sáu tiếng, khó trách Dương Cẩm Thiên lại thấy đói. Cô lấy chìa khóa nói: “Để chị đi mua đồ ăn cho em, em chờ một chút.”

“Không cần đâu.” Dương Cẩm Thiên còn chưa dứt lời Dương Chiêu đã ra ngoài mất.

Ở gần nhà có hai cửa hàng tiện lợi mở suốt hai mươi bốn giờ, Dương Chiêu mua một phần cơm cà ri nóng hổi trong của hàng rồi mang về nhà.

Đến lúc cô về tới nhà, Dương Cẩm Thiên đã ngủ mất rồi.

Dương Chiêu nhìn Dương Cẩm Thiên nằm lăn trên giường, rồi đưa mắt nhìn món cà ri sắp nguội, cô đứng một lúc lâu, cuối cùng vứt đồ ăn vào thùng rác.

Dương Chiêu bước vào phòng sách, phân loại từng bài kiểm tra theo từng môn học, sau đó cô chăm chú xem từng môn một.

Lúc thấy mệt, Dương Chiêu cầm di động trên bàn lên, đầu óc cô hơi rối loạn nên không biết mình đang làm gì. Cho đến khi cô hoàn hồn lại thì số điện thoại Trần Minh Sinh đã hiện trên màn hình di động.

Cô gửi một tin nhắn.

“Trần Minh Sinh.”

Không lâu sau, cô nhận được tin trả lời.

“Ừ.”

Dương Chiêu ngẫm nghĩ, tiếp tục nhắn

“Anh biết nấu ăn không?”

Lần này tin nhắn tới lâu hơn một chút.

“Biết, nhưng có chuyện gì vậy?”

Dương Chiêu lại gửi thêm một tin.

“Anh có thể dạy tôi được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK