• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian hơn một tuần trôi qua, Khả Vi đang đứng bên ban công phòng ngủ, thẫn thờ suy tư. Nhiều ngày nay, khi thức dậy, cô vẫn ngỡ ngàng không tin là mình đang ở trong biệt thự của Từ Trấn Khiêm. Đã kết hôn với một người đàn ông mà cô gặp không quá 3 lần.
Đêm qua, Từ Trấn Khiêm không về, nghe vài người thuộc hạ nói là anh ta đã bay qua Thailand để giải quyết công việc, cô cảm thấy rất thoải mái, cứ thế mà dễ dàng trôi qua một đêm nữa một mình.
Một tuần qua cô luôn tránh né ở chung một chổ với anh. Cứ đêm xuống, cô nghe thấy tiếng động cơ xe thể thao của anh trở về là ngay lập tức chạy xuống bếp...chơi trò nấu đồ ăn đêm khuya. Thành quả đâu không thấy, chỉ đến khi gần 2, 3 giờ sáng là sẽ len lén vào thư phòng mà ngủ.
Ghế sofa lớn trong thư phòng bây giờ đã trở thành trại tị nạn của cô...gối mền đã giấu sẵn trong một góc tủ nào đó.
Mặc dù là vậy, sáng nào khi thức dậy, cô mặc nhiên đều là ở trên chiếc giường lớn này. Bên cạnh vẫn còn thoang thoảng hơi ấm của anh.
Mỗi sáng, khi anh đã bế cô trở về phòng, thoạt nhiên sẽ ngắm cô một hồi. Ánh mắt anh rơi xuống vết sẹo nhỏ trên chân mày cô. Nhắc nhớ đến việc cô đã liều chết chống lại Lý Khánh Thần cưỡng hiếp. Mặc dù rất nhỏ, ngay cả chính cô cũng không lưu tâm đến, nhưng tất cả anh cũng đều lưu lại trong mắt mình...
Chính vì vậy, anh vốn muốn cho cô thêm một chút thời gian, vì biết cô có tâm lý ma. Lúc ngủ có khi gặp ác mộng, chau mày khẽ thốt lời van xin Lý Khánh Thần.
Nhưng thời gian như con sông trôi, nếu không động lại ở một địa điểm nào đó, thì nhất định sẽ trôi ra biển cả.
Cho nên, anh chỉ để cô trốn anh thêm một lúc.
Chỉ một lúc mà thôi.
______
Hôm nay cô muốn đi ra ngoài một chút. Cô phải khởi nghĩa.
Vào trong phòng quần áo, đi đi lại lại...những chiếc váy, quần áo, trang sức, phụ kiện, giầy...đều là do Từ Trấn Khiêm kêu người mang đến cho cô. Tất cả đều rất đẹp và sang trọng, vô tình chạm vào sẽ rất thích. Một tấm thẻ nhà bank màu đen có tên cô được đặt trên tủ thủy tinh lớn ở giữa phòng, nhưng cô chung quy là không quen. Nhìn vào trong góc, chiếc vali trong đêm bỏ trốn vẫn nằm yên vị ở đó, trong đó có một vài bộ đồ của cô...
Sau khi thay đồ xong, Khả Vi đi ra khỏi cửa. Người mặc quần jean dài màu đen, áo hở vai - tay dài, ôm người, màu đỏ lựu, tôn lên nước da trắng ngọc. Tóc búi cao tùy tiện, vài sợi tóc mái rớt xuống hai bên má. Mặt trang điểm nhẹ nhàng...cứ thế cô nhắm vào cánh cổng sắt lớn phía trước, tự tin, thong dong bước đến...
Và tất nhiên, chưa đến 10 bước là có 5 anh vệ sĩ bước đến trước mặt, đứng thành hai hàng, trật tự, kỷ cương mà quan tâm, hỏi thăm những câu đại loại như:
"Hà tiểu thư...cô cần mua gì? Chúng tôi có thể giúp cô mua thứ đó!"
"Hà tiểu thư...Cô không muốn chạy bộ quanh sân nữa sao? Chiều hôm nay trời rất đẹp nha!"
" Hà tiểu thư...Có phải là cô rất thích hoa hay không, những chậu hoa hôm kia cô trồng hình như đang thiếu nước...hay là chúng ta...đi tưới nước đi?"
Thực sự mà nói, mấy anh này rất đẹp trai, ai cũng cao ráo, lại là người học võ, nói năng thì thế này, thật khó để cô phải...nổi cáu...nhưng cô chưa bao giờ thành công ra khỏi cánh cửa sắt kia, cô sẽ không cam lòng.
" Tôi có hẹn với bác sĩ Minh Đông." Đúng vậy, trong thời kỳ nguy hiểm, phải dùng biện pháp nguy hiểm. Tối hôm qua cô đã gọi đến bệnh viện Từ Ái, cô tiếp tân rất nhiệt tình nói rằng bác sĩ trưởng Minh Đông đây rất là bận...nếu không có hẹn trước là phải chờ...Đúng như dự kiến, Khả Vi không có gì, chỉ có thời gian. Nhưng đây chỉ là cái cớ.
".....Hà tiểu thư, cô không khỏe ở đâu?...cô đợi một chút, chúng tôi sẽ đưa cô đi!"
Cùng với 3 người, cô bước lên một chiếc xe sang trọng...Chỉ hơn một tuần không được ra đường thôi, cô cảm thấy rất cảm kích thiên nhiên, con đường, góc phố...không khí...
Mỗi lần xe dừng đèn đỏ, Khả Vi không kìm được lòng mà lại xuất hiện ý nghĩ muốn mở cửa bỏ chạy...
Bỗng tiếng nói của A Luân cất lên:" Hà Tiểu thư, nghe nói cô là luật sư? Thật tốt nha!...Tôi trước khi theo Từ lão đại, đã là vận động viên điền kinh..."
Nụ cười trên gương mặt Hà Khả Vi liền tắt. Mọi ý nghĩ bỏ chạy cũng tắt theo, trong nửa nốt nhạc. Nếu vậy thì cô sẽ thành khẩn "...Sẵn chúng ta đã chạy đến đây, các anh không ngại cùng tôi đến Angels một chút? Tôi có vài chuyện muốn nói với chị Yến..."
Nói xong Khả Vi làm mặt tỉnh bơ...dẫu sao họ cũng không thể nào ra lệnh cho cô, mà cô cũng đã ngồi trên xe rồi.
Mặt A Luân xuất hiện một tầng màu đen...À, cô ấy là luật sư, một là theo luật, hai là luồn lách qua luật. Cả hai cô đều theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK