Vừa trở xuống bar không bao lâu thì người của Lý công tử xuống đưa cho cho Khả Vi một phong bì...
Cầm lấy phong bì, hơi dày...Khả Vi không hiểu sao lại thấy lòng nặng nề....
Nhìn vào bên trong, cô có thể sơ sơ tính ra được, khoảng 2 nghìn đô...cho 30 phút?
Cô bật cười...đúng là không thể dạy người giàu xài tiền mà! Vì sẽ không có quy chuẩn nào để mày dạy họ.
"Này Ánh Hồng! Hôm qua em bưng rượu phục vụ cho Lý công tử, anh ấy khen em rất chuyên nghiệp nên nhờ chị đưa cái này cho em..."
Trong phòng lúc này chỉ có hai bọn họ.
"WOW...sao nhiều tiền vậy? Hôm qua họ đã boa cho em rồi!"
"Không cho người khác đặc biệt mến em mà đưa thêm...?"
Ánh Hồng tít mắt lên cười như ban mai...
Thật ra Khả Vi đã từng thắc mắc, tại sao cô bé này đang tuổi học hành, mà lại xin vào đây làm, lại luôn luôn muốn tăng ca? Các cô gái ở đây có thể gọi Ánh Hồng bất cứ khi nào, và cô bé sẽ không bao giờ từ chối.
Sau này khi chị Yến kể lại, Ánh Hồng là chị lớn trong nhà còn có 2 đứa em đang học trung học...mẹ cô thì đột ngột bị tai nạn, mất khả năng lao động...ba cô thì đã bỏ đi từ lâu...bao nhiêu tiền viện phí, ăn học và sinh hoạt giờ chỉ có một mình Ánh Hồng gánh...
Thật chất Ánh Hồng đã là sinh viên năm cuối trường đại học ngoại thương.
Chợt Khả Vi nhớ đến một câu nói: sẽ có người nào đó trải qua điều khốn khó hơn mình mà mình không biết, nên đối xử với người khác nhẹ nhàng một chút...
Cô còn tiền lương, 2 nghìn đô này chỉ là tiền boa...không phải là chuyện lớn lao gì.
**** **** ****
2 tháng trước,
Tại một căn hộ gần Boston, Massachusetts, U.S.A.
"Chú Thành, xin chú hãy nói cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra với ba mẹ nuôi và anh Chấn Phong!? Một tháng nay cháu vẫn không có cách liên lạc được với họ. Họ không có trên du thuyền, đi du lịch lâu ngày, có đúng không? Chú hãy nói thật với cháu!"
"Ta..."
"Chú Thành, nếu họ có chuyện gì, cháu cũng nên biết mà, đúng không? Cháu chỉ có chú là người thân ở đây thôi. Xin chú!"
"Khả Vi, cháu..."
Khả Vi với hai tay nấm lấy tay chú Thành, gọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay của người đàn ông này.
Gần 6 năm qua, chú Thành đã chứng kiến cô từ một thiếu nử trưởng thành như ngày hôm nay. Nhất là con gái chú, Tiểu Kha lại là bạn thân của cô từ khi còn học chung trường trung học ở thành phố A. Bao nhiêu năm qua, nổi nhớ nhung con gái nhờ có Khả Vi mà vơi bớt đi phần nào...
"Khả Vi, cháu đừng...
Chú nói. Để chú nói...
Thật ra ba nuôi của cháu và Chấn Phong từ lâu đã giúp đở một vài tập đoàn rửa tiền. Một tháng trước, đã xảy ra xung đột lợi ích...và gia đình con từ đó mà mất tích..."
"SAO Ạ!!?"
Có gì đó nghẹn ở cổ họng. Tim như thắt lại, thật sự như muốn bể ra.
-Không phải sự thật có đúng không? Tại sao mình lại không biết gì??-
Người cô theo tiếng nấc cố nén trong lòng mà run lên bần bật.
"Trước khi mất tích, ba nuôi con có một cuộc gặp gở ở một quán bar tên Angels. Có người trông thấy ông ấy rời khỏi 1 căn phòng cùng với Lý Quan và con trai ông ấy, Lý Khánh Thần. 2 ngày sau thì gia đình con mất tích...Tài sản cũng bốc hơi theo!...
Người thân cận của ta bên đó nói, bọn người này thường cách 2 tháng là hợp một lần. Cuộc hợp này gọi là Alphas, giống như những người tham gia nó vậy... lần nào cũng có những ông trùm khét tiếng tụ hợp lại...họ xem xét hoạt động rửa tiền trên toàn cầu...
Ta muốn có danh sách của những người có mặt trong cuôc hợp này, nhưng người đó cũng không có cách nào giúp được...cũng sợ liên lụy đến gia đình..."
"Cháu muốn trở về tìm họ!!!"
"Đừng cháu! Rất nguy hiểm! Nếu như có người đã hãm hại gia đình cháu, thì họ sẽ không bỏ qua cho cháu. Chấn Phong từ lâu đã tìm người che đậy thân phận của cháu, nếu như con về chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Còn có...công việc mơ ước của con ở đây, không phải họ vừa nhận con sao? Ta cứ ngở như vậy sẽ khiến con tạm thời không phát giác ra..chuyện này...
Ta không cho con biết là vì ta không muốn con lo lắng như thế này. Chỉ là không sớm thì muộn, con cũng sẽ biết...hay là hãy chờ thêm một thời gian nữa xem sao?"
...Cô bậc khóc lên từng đợt, nhưng lại không gào thét, cố nén tiếng khóc vào lòng. Hay là nổi đau quá lớn, nên cô đang nghẹn chết trong nước mắt trong tim mình? Chỉ thấy tim rất đau. Trong một khoảnh khắc, cô lại mất đi toàn bộ người thân của mình, thêm một lần nửa? Cả hai lần, cô chưa được nói lời biệt ly...Cô không cam lòng!!
Tay cô nắm chặt thành quyền, những ngón tay không còn chút máu, trắng bệt đi...
Chú Thành thật thấy xót xa...Chẳng biết phải làm thế nào, chỉ biết vổ nhè nhẹ lưng cô...
- Đứa bé này thật sự phải chịu đựng rất nhiều... Dường như quá khứ tuổi thơ đã rèn luyện nên tích cách chịu đựng, ẩn nhẫn nhưng lại quật cường này của nó... -
Vài ngày sau cô gom hết số tiền còn lại, một mình quay về thành phố A. Cô để lại lời nhắn trên điên thoại cho chú Thành.
"Cháu muốn trở về...
Cháu muốn tìm ra ba mẹ nuôi và anh Chấn Phong. Họ có lẽ đang chờ cháu đến giúp!
Cháu sẽ cẩn thận! Chú nhớ giử gìn sức khỏe!"