Vừa bước ra từ thang máy, anh đã thấy Từ Trấn Khiêm ngồi trên ghế, mi tâm hơi cau lại, người dính máu, súng còn mang trên người. Anh ta để hai khủy tay chống lên đầu gối, khom người nhưng lại không cúi người, âm trầm mà ngồi đó, tâm tình chỉ có thể dùng ba từ để diễn tả: Rất Tồi Tệ.
Minh Đông đi lướt ngang qua hai người Phong Phi, nhanh đến trước người Từ Trấn Khiêm, anh hạ ánh nhìn xuống, hai người nhìn nhau, ánh mắt như nhìn thấu tâm can của đối phương, chẳng có nửa chữ thốt ra. Một giây sau đó, Minh Đông xoay chân, đi thẳng đến phòng phẩu thuật.
Áo phẩu thuật nhanh chóng đã khoác vào, kế tiếp anh tẩy trùng đôi tay của mình. Minh Đông ngẩng đầu nhìn đến bệnh nhân qua một lớp kính, tốc độ đôi tay lại tăng thêm nhiều phần. Gương mặt anh tuấn được che đi bởi một lớp khẩu trang dày, chỉ để lộ ra đôi mắt tinh anh, cặp mắt kính vuông càng khiến anh nhìn vào thêm bội phần nghiêm nghị.
Khả Vi nằm trên giường mổ, tóc tai được che phủ gọn gàng, y phục đều đã được thay đi, trên người phủ một lớp vải màu xanh lục. Cô vốn có thư thái rất ôn nhu, bây giờ nằm đây trông lại càng thêm tĩnh lặng. Trên người không còn nửa điểm phòng bị, rất nhẹ nhàng mà lại vô cùng yếu ớt.
Minh Đông ngồi xuống trên chiếc ghế cao, tay kéo ra một miếng băng tạm thời, đôi mắt sắt bén nhìn vào vết thương do đạn bắn, một lỗ nhỏ có bán kính khoảng 9mm, xung quanh vết thương màu tím đen thẫm, máu đỏ từng dòng không ngừng chảy ra. Anh nâng mắt nhìn vào màng hình X-Ray trên tường, một viên đạn đầu nhọn hiện ra rất rõ rệt, vị trí phía trên bắp tay, rất gần vai, may mắn đã không phạm đến xương.
"Gọi bác sĩ thẫm mỹ Trương Nhã!"
Nói xong lời mệnh lệnh cấp bách, anh cầm lên con dao mổ từ trên tay một cô y tá kế bên.
Ca phẩu thuật này anh thường gặp, thuộc hạ thân tín của Từ Trấn Khiêm đã ra vào bệnh viện này như tư trang của Từ gia. Thương tích do các loại vũ khí gây ra nếu ghi vào sổ, gộp lại cũng có thể dày đến mấy trang. Nhưng hôm nay bệnh nhân là một người rất đặc biệt. Anh không khỏi nhớ đến lời nói khẩn trương của Tuấn Phong trong điện thoại:
"Bác sĩ Minh Đông, cô Hà tiểu thư đã bị đạn bắn trúng, chúng tôi đã đến dưới bệnh viện, hiện đang đi lên!"
"....Trúng đạn!?" Anh biết Từ Trấn Khiêm vẫn luôn đang rất cẩn thận che dấu Khả Vi ở bên cạnh mình...vậy thì thế lực nào lại có khả năng gây ra mối đe dọa này?
"....Là tay trong của Lý Quan!...Cô Khả Vi là do đỡ đạn cho lão đại..." giọng nói nhỏ đi, chắc hẳn Từ Trấn Khiêm đang ở bên cạnh.
"............."
Lần đầu cô giúp Từ Trấn Khiêm thoát nạn, có thể nói là vô tình, lần này có thể nói là hữu tình hay không? Là hoàn toàn dùng thân mình đỡ lấy viên đạn sao? Minh Đông nhìn đến gương mặt tái nhợt của Khả Vi, ánh mắt lưu luyến, trắc ẩn.
Bên ngoài, Từ Trấn Khiêm cũng nghĩ cùng một vấn đề. Anh nhớ vòng tay cô lúc chủ động ôm anh, cô như vậy mà lợi dụng lúc anh không phòng hờ, thân hình vốn mảnh mai lại có thể đẩy anh thật mạnh. Anh càng nhớ hơn, lời cô nói, sự việc là do cô mà ra...là do cô cảm thấy áy náy? Là không muốn mang nợ anh?
Đôi bàn tay siết chặt, Từ Trấn Khiêm đứng dậy bước đến bên cửa sổ rộng lớn bên phía hành lang, từ đây hoàn toàn có thể nhìn thấy quan cảnh về đêm vô cùng đẹp đẽ của Đài Bắc, xa xa là tòa tháp quan sát Đài Bắc 101 tầng, không khí thoáng đãng, những cơn gió lành lạnh thổi đến.
Hai người Phong Phi đứng ở một khoảng cách trông theo, đôi mắt thường xuyên nhìn xuống chiếc điện thoại để truyền mệnh lệnh xuống cấp dưới. Liên tục những tin nhắn về Lý gia được thông báo đến:
- Tuấn Phong đại ca, cổ phiếu của tập đoàn Lý gia đang rớt, có cần ra tay không?
Tuấn Phong: Tóm Gọn.
- Lân Phi đại ca, tất cả sòng bài, vũ trường của Lý gia đang như rắn không đầu, các thế lực lân cận đang muốn tranh nhau đoạt lấy.
Lân Phi: Cứ để họ lấy.
- Phong Phi, hai vị đại ca, tất cả người nhà họ Lý đã mua vé máy bay rời đi, bắc đầu từ sáng mai đến hết tối mai. Một số đi London, vợ con hắn thì bay sang San Francisco - Mỹ, còn lại thì đi Singapore...có cần làm chút việc không?
...Đến đây thì Phong Phi lại nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn đến lão đại của bọn họ. Theo Từ Trấn Khiêm lâu đến vậy, hiếm có lúc không thể nhìn thấu ý tứ của anh ta. Nhưng họ đều là thuộc hạ thân tín, rất thông minh, nhạy bén. Đều nhìn ra được có điểm không tương đồng. Lão đại bị nội gián ám sát, Khả Vi lấy thân đỡ đạn, mà cho đến giờ phút này, lão đại của bọn họ vẫn chưa mở lời đại khai sát giới, chung quy là một điểm lưu mờ trong ánh sáng.
Tuấn Phong bước đến sau lưng Từ Trấn Khiêm, khẽ khàng báo cáo: "Lão đại...đại gia tộc nhà họ Lý đang muốn tránh sang nước ngoài...anh có mệnh lệnh gì không?"
Từ Trấn Khiêm vẫn giữ tâm thái ngắm nhìn cảnh trời, buông lời: "...Để họ đi."
"...Dạ."
Là một đại thiếu gia được sinh ra và đào tạo trong gia tộc danh tiếng, một cái nâng tay, nhấc chân của Từ Trấn Khiêm đều toát ra khí thế bức người, đều có chủ đích. Khi ra tay lại chẳng lưu tình, đặc biệt là đối với người muốn sát hại anh hay những người bên cạnh anh. Nhưng giờ đây anh là đang bị một người ảnh hưởng. Khả Vi dùng tất cả hơi sức trước khi hôn mê, để nói ra 4 chữ: "Đừng giết Lý gia." Anh lúc đó đã rất tức giận, muốn nói là cô không nên quản đến, vậy mà cũng không thể để anh kịp nói ra khóe môi.
Nếu nói Khả Vi không hiểu Từ Trấn Khiêm thì không sai, con người này giống như mặt hồ phẳng lặng, lúc gợn nước chưa chắc tâm đã động, lúc nhu tình chưa chắc đã bỏ qua. Có khi tâm lại theo sắc, có khi sắc lại ngược tâm. Muốn hiểu anh ta một chút biết đâu lại bị làm cho rối ren thêm. Chỉ có thể dựa trên vấn đề cụ thể mà phân tích.
Nhưng nếu nói cô hoàn toàn không hiểu anh thì không đúng, cô chí ra là biết anh sẽ ra tay, nên đã dụng tâm xin cho nhà họ Lý trong lúc sức lực chỉ còn lại như lá khô trước gió lớn. Từ Trấn Khiêm là vì cô, cho nên thời khắc này đúng là tiến thoái lưỡng toàn.
Từ Trấn Khiêm nhắm lại đôi mắt, ở giữa đôi môi bạc bật ra một tiếng cười lạnh.
_____
Sau chương này Di sẽ lội ngược dòng, sửa lại "thành phố A" thành "Đài Bắc" và "Đất nước X" thành "Đoài Loan" để không gây hiểu lầm cho đọc giả và có thể thẳng thắng khai thác để sáng tác hơn. Cám Ơn.