Một chiếc Range Rover màu đất.
Tiếng còi phía sau inh ỏi, nhưng chiếc xe kia vẫn di chuyển với tốc độ rùa bò theo sau cô.
Tính tình kiêu ngạo như vậy, dù có đổi một trăm chiếc xe cô cũng đoán được chủ nhân của nó là ai.
Có lẽ cảm thấy dù sao đã bại lộ bộ mặt thật, hiện giờ Hoắc Hào Chi lười cũng lười ra vẻ trước mặt cô.
Kiều Vi thật sự rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện với ai dù một câu.
Nhưng, cậu Hoắc thấy cô không quay đầu, vẫn kiên nhẫn theo cô đi qua mấy con phố.
Đến cuối cùng, Kiều Vi thật sự không nhịn được nữa mà dừng lại.
Cửa sổ xe màu đen hạ xuống.
"Anh rốt cuộc muốn sao hả?" Cô trừng mắt.
"Lên xe trước đi."
Chiếc Range Rover vốn đã đi chậm, bây giờ còn trực tiếp dừng lại. Dòng xe phía sau ùn tắc, chỉ có thể phẫn nộ bóp còi liên tục.
Tiếng còi sau lưng trùng trời, Hoắc Hào Chi vẫn sừng sững đứng yên tại chỗ.
Anh có thể không để ý, nhưng Kiều Vi lại không phải người thích nội bật, đặc biệt là không thích gây phiền phức cho người khác. Mắt thấy vì mình mà cả con đường ùn tắc, cô chỉ đành cúi đầu, quấn chặt áo khoác, đi nhanh tới mở cửa sau xe.
"Ngồi phía trước đi, tôi không phải tài xế."
Kiều Vi mặt không cảm xúc, không nhìn ra vui buồn, chỉ khi cửa sau nặng nề đóng lại mới có thể nhìn thấy một chút cảm xúc của cô.
Cô lần nữa mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Hoắc Hào Chi cho xe rẽ trái, chạy một lúc lâu, cuối cùng cũng đưa bì tài liệu giấy cho cô.
"Xin lỗi." Anh trầm giọng.
Kiều Vi không rõ vì sao anh lại xin lỗi, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói chuyện nghiêm túc như vậy.
Hạ mắt xuống, khi nhìn rõ đồ vật trong tay anh, cô mới chấn động.
Dường như giật lấy túi hồ sơ ngay lập tức.
"Anh xem rồi?"
"Ừ." Hoắc Hào Chi thẳng thắn thừa nhận.
"Anh!"
Bên tai vù vù, đầu óc quay cuồng, Kiều Vi nhắm mắt lại cố gắng bảo bản thân giữ bình tĩnh.
Khi nãy tâm trạng không tốt, cô mới có thể bỏ quên thứ này lại ghế.
Im lặng một lúc lâu, Kiều Vi lần nữa mở mắt, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng nói: "Điều anh nhìn thấy, không được nói với bất cứ ai."
Giọng nói không chút độ ấm như một lời cảnh cáo, tuy rằng lời cảnh cáo này với anh mà nói thật ra chẳng có sức uy hiếp.
"Em định gạt ai?"
"Đó là chuyện của tôi."
"Đây không phải bí mật, sớm muộn gì em cũng phải nhập viện, đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ biết."
"Không có gì là chắc chắn." Kiều Vi cuộn túi hồ sơ trong tay lại, vẫn ngẩng đầu nhìn anh, "Bây giờ người biết chỉ có anh."
"Em... Định chữa trị một mình sao?"
Nghĩ tới khả năng này, anh giật mình, dẫm phanh dừng lại.
"Không liên quan tới anh." Kiều Vi định mở cửa xuống xe, lại nghe tiếng của Hoắc Hào Chi ở phía sau lần nữa truyền tới.
"Nếu tôi không muốn giúp em giữ bí mật thì sao?"
Kiều Vi buông tay, quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh: "Anh muốn gì?" Không đợi Hoắc Hào Chi trả lời, cô đã tiếp tục, "Dù anh muốn gì, tôi cũng không cho anh được. Anh thấy rồi đấy, tôi là bệnh nhân, hai bàn tay trắng."
Dứt lời, Kiều Vi dời mắt đi, mở cửa xuống xe.
Nếu không phải có ý đồ, cô không tin người như Hoắc Hào Chi lại ba lần bốn lượt tìm cô gây chuyện.
Lần này Kiều Vi xuống xe liền bắt một chiếc taxi, chiếc taxi nhanh chóng hòa vào dòng đường biến mất, không hề cho anh cơ hội đuổi theo.
Cậu Hoắc nhíu mày đấm vào tay lái, mệt mỏi dựa ra sau. Vừa nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên gương mặt lạnh lùng của Kiều Vi, khiến anh vội mở to mắt ngồi thẳng dậy.
Đột nhiên, anh cảm thấy thật bất lực.
Sinh mệnh là vô thường như thế.
Nếu còn là hôm qua, dù thế nào anh cũng không ngờ cô gái đẩy ngã anh xuống đất, mắng anh ngu ngốc, một ngày nào đó sẽ biến mất khỏi thế giới này.
OoOoO
Kiều Vi rời đi không bao lâu thì nhận được điện thoại của Quý Viên, nói là ba mẹ về nước, mẹ cô ấy muốn mời cô tới nhà ăn cơm.
"Quý Viên, hôm khác đi, hôm nay tớ..." Kiều Vi dựa vào ghế sau, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.
"Không được, chờ một chút, cậu đừng tắt máy, tớ bảo mẹ tớ nói chuyện với cậu."
Vài âm thanh nhỏ vụn, bên kia kết nối lại.
"Vi Vi à, hôm nay qua đây ăn cơm đi, hôm nay dì làm rất nhiều món con thích."
Giọng nói kia cực kỳ dịu dàng, mang theo ý cười ấm áp, như pháo hoa nở rộ giữa trời đêm.
"Dì..." Kiều Vi không biết phải từ chối thế nào.
Ba mẹ Quý Viên và ba cô quen biết nhiều năm, khi còn nhỏ Quý Viên còn được ba mẹ cô ấy dẫn tới nhà, theo ba cô học đàn violin, là bạn từ nhỏ đến lớn của cô.
Cả gia đình họ rất tốt, từ khi ba cô mất, Kiều Vi được họ giúp đỡ rất nhiều.
"Sao thế? Dì nghe giọng con khàn khàn, có phải bệnh rồi không? Có chuyện gì cứ nói với dì, con biết đấy, dì coi con như con gái ruột của mình..."
"Con không sao, chỉ bị cảm mà thôi."
"Không sao thì tốt. Buổi biểu diễn nội bộ hôm nay có bài ba con viết, định rủ con dùng bữa xong sẽ cùng đi xem, nếu đã mệt, vậy con về nhà uống thuốc rồi ngủ một giấc đi, dì bảo Quý Viên quay lại rồi gửi con sau nhé."
Kiều Vi không dám nhìn ra cửa sổ, cô cúi đầu, nắm chặt hai tay.
Lòng bàn tay lạnh ngắt.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
"Dì, con không mệt."
OoOoO
Thời điểm đến nơi, Kiều Vi vực dậy tinh thần, vỗ vỗ mặt mình mấy cái, thấy đã hồng hào, lúc này mới giơ tay ấn chuông.
Dì Quý ra mở cửa, chú còn đang ở dưới bếp nấu cơ, Quý Viên nằm dài trên bàn chơi đùa với rùa đen.
Con rùa mũi lợn này cô ấy mua khi mới yêu, có tên là Lâm Lâm, được cô ấy xem như bảo bối, có lần Lâm Lâm bị bệnh, nửa đêm cô ấy gọi điện cho Kiều Vi, bắt cô cùng cô ấy tới bệnh viện thú cưng.
Mùi đồ ăn tràn ngập phòng khách.
Quý Viên ôm rùa đen lên, chạy về phía cô: "Kiều Vi! Kiều Vi! Tớ thật nghi ngờ cậu mới là con gái của mẹ tớ, sao lần nào cũng chỉ làm đồ cậu thích ăn thôi vậy!"
Kỳ thật Kiều Vi không muốn ăn gì, chỉ giả bộ vui vẻ tới. Cô đang muốn trả lời, một cảm giác chua chua từ lồng ngực bỗng dâng lên.
Cảm giác này đã không còn xa lạ, mấy tuần nay, mỗi sáng khi Kiều Vi đánh răng đều nôn không kiểm soát.
Cô không gì, vội xoay người chạy vào nhà vệ sinh.
Quý Viên theo sau gõ cửa, lo lắng hỏi: "Vi Vi, cậu sao vậy? Có phải tay tớ hôi lắm không, xin lỗi, lần sau tớ không chọc cậu nữa... Cậu đừng ho như vậy, sao thế?"
Kiều Vi bóp chặt yết hầu, cố gắng ngăn cản âm thanh của mình, nhịn đến cơ thể bắt đầu run rẩy, cuối cùng cũng ổn.
Cô xả nước, chống mặt tường khó khăn đứng dậy, nhìn bộ dáng mình trong gương.
Tóc mái thả xuống, rất tiều tụy.
Cũng may, ho nửa ngày, trên mặt cuối cùng cũng hồng hào một chút, không còn tái nhợt.