Mới nghe câu này, mẹ Tiểu Sinh đã đứng không vững, theo vách tường quỳ xuống.
"A Sinh... A Sinh... A Sinh, con mau mở mắt ra nhìn mẹ đi!"
Người phụ nữ nhào về chiếc giường được đẩy ra phía sau bác sĩ, tiếng khóc nghe mà xé lòng.
Hai mắt Kiều Vi đau đớn, trái tim cũng vậy, mỗi một tiếng khóc của mẹ Tiểu Sinh đều khiến trái tim cô run rẩy. Không dám nhìn nữa, cô xoay người nắm chặt vạt áo.
Cô vẫn còn nhớ lần đầu gặp nhau, cậu bé vén rèm nhìn cô bằng đôi mắt tò mò, lúc cô chưa ăn cơm tối cậu bé cầm mấy quả cà chua nhỏ nhét vào lòng bàn tay cô, thì thầm kể vì sợ mẹ khóc nên chưa bao giờ kêu đau.
Cô không khỏi bắt đầu suy nghĩ, tương lai một ngày nào đó, có phải bác sĩ cũng sẽ dùng lời nói tương tự thông báo về cái chết của mình hay không.
Mãi đến khi Hoắc Hào Chi nắm chặt tay cô, cơ thể Kiều Vi vẫn không ngừng run rẩy.
"Vi Vi, anh ở đây." Hoắc Hào Chi ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô, "Đừng sợ, đừng sợ..."
Kiều Vi nắm chặt tay anh cho đến khi cảm thấy đau đớn, cô mới hoàn hồn, tìm lại giọng nói của mình.
"Hào Chi..."
"Anh đây."
"Ngày mai sẽ đến lượt em đúng không?"
"Em đang nói nhảm gì đó hả!"
Hoắc Hào Chi muốn đẩy Kiều Vi ra lại bị cô dùng sức ôm chặt.
"Tới lúc đó, anh không được khóc. Đừng buồn vì em. Hãy quên em đi, để em được yên lòng." Kiều Vi vùi đầu vào lòng anh, cố kìm nước mắt, "Cầu xin anh."
"... Được."
Hoắc Hào Chi siết chặt nắm tay, cắn răng đồng ý.
...
Thời điểm gặp lại mẹ Tiểu Sinh, cô ấy đã làm xong các thủ tục, thu dọn tất cả đồ đạc, mang dáng vẻ sạch sẽ ngăn nắp tới chào tạm biệt cô.
Kiều Vi lúng túng không biết nên an ủi thế nào mới có thể khiến người mẹ vừa mất con tốt hơn một chút.
Hai người im lặng ngồi một lúc lâu, cuối cùng Kiều Vi cũng giơ tay, bàn tay nhẹ nhàng dừng trên lưng người phụ nữ đó.
"Tôi không sao." Người phụ nữ khịt mũi, lắc đầu.
Tiểu Sinh bệnh đã lâu, các cơ quan đều bắt đầu suy yếu, ai cũng biết ép cậu bé sống bằng dung dịch dinh dưỡng và máy thở chỉ khiến cậu bé đau khổ vô ích.
"Mấy hôm nay cảm ơn cô, cô Kiều. A Sinh nói cô là người bạn tốt nhất của nó ở thành phố G, nó có để lại một món quà cho cô."
Người phụ nữ cúi đầu, lấy từ trong túi ra một bức tranh.
Nó được cậu bé vẽ bằng màu sáp, mỗi đường nét đều cực kỳ nghiêm túc, vẻ cô và Hoắc Hào Chi khi ở thành phố Y.
Đó là lần đầu họ gặp nhau. Cô mặc đồ của bệnh nhân để tiêm thuốc, người đàn ông ngồi ở đầu giường nhíu mày.
Ở góc phải bên dưới có nét chữ non nớt:
Tặng chị gái xinh đẹp và ông chú khó tính.
"Còn thứ này."
Người phụ nữ buông tay, đưa cho Hoắc Hào Chi một cái kính râm Snoopy, món đồ trông rất đáng yêu, ngoại trừ vết nứt cho ở đáy.
Vết nứt là do Hoắc Hào Chi lúc mất bình tĩnh gây ra.
"Nó bảo tôi nhất định phải trả cho cậu."
Khi ấy anh nghĩ mọi cách cũng không cướp lại được, không ngờ vòng đi vòng lại vẫn về tới tay anh.
Ba của Tiểu Sinh là một tên đàn ông khốn nạn, Tiểu Sinh còn chưa chào đời đã ngoại tình, ly hôn với mẹ của Tiểu Sinh.
Cậu bé không biết những việc này, lúc nhỏ ngày nào cũng đòi ba. Sau khi tới thành phố G, cho dù Hoắc Hào Chi dữ với cậu, cậu vẫn thích ông chú xấu tính này.
"Nhóc con."
Hoắc Hào Chi chửi nhỏ một tiếng, nắm chặt món đồ trong lòng bàn tay.
...
Trước khi album chính thức được phát hành, Kiều Vi nghe ca khúc chủ đề được công ty thu âm quảng cáo trên đài phát thanh trong xe của Hoắc Hào Chi.
Trên website chính thức đã tung video promo, đúng như dự đoán của nhà sản xuất, lượt nghe của đĩa đơn họ phát hành cực cao, thành công của Song for roses còn hơn cả mong đợi, trực tiếp ngồi vào vị trí quán quân danh sách đĩa đơn hay nhất tuần.
Đối với người hâm mộ âm nhạc đây không đơn giản là một ca khúc mà còn là di sản bậc thầy vĩ cầm Lê Trầm Dật để lại cho con gái, là một câu chuyện cảm động về tình cha con.
Nếu bệnh tình của tay chơi violin không có chuyển biến tốt, đây có lẽ là album cuối cùng của ban nhạc.
Giữa sự chú ý của mọi người, album cuối cùng cũng chính thức ra mắt, giai đoạn đầu công ty thu âm không tiếc công sức để quảng bá, lượng album vừa bán ra đã hết sắc, đợt thứ hai của album phải được tung ra trước thời gian dự kiến.
"Vi Vi, mới mở bán đã bán được 2000 bản rồi."
"Vi Vi, khi nãy cô Thái khen chất lượng album của chúng ta đấy!"
Mỗi ngày Quý Viên đều lên mạng kiểm tra doanh số bán hàng trên website chính thức, xem từng bình luận đánh giá âm nhạc, cứ vài phút lại hưng phấn báo cáo với cô.
Ngay cả những y tá bận rộn ở tầng 19 cũng xem náo nhiệt, mỗi người mua một bán, muốn bọn họ ký tên.
...
"Trời ạ... Vi Vi, chúng ta lọt vào top 100 Billboard của Mỹ kìa!"
Là billboard đấy? Quý Viên một hơi uống hết ly nước lớn, đi loanh quanh trong phòng, nếu không phải sợ quấy rầy Kiều Vi, cô sớm đã nhảy lên giường lộn nhào.
Từ Tây Bốc lướt xem tên tuổi các ca sĩ Âu Mỹ xếp bên dưới, thốt lên: "Bảng xếp hạng này đủ để em khoe với cháu chắt của mình rồi."
Luật Thư chọn cách ăn mừng yên tĩnh nhất, cậu ngồi trên ghế đặt ở đầu giường Kiều Vi, chụp từng bước ảnh, lặng lẽ lưu lại.
Không hài lòng với dáng vẻ hòa thượng ngồi thiền này, Từ Tây Bốc nghiêng người trực tiếp giật di động của cậu: "Nè, lúc này cậu còn vùi đầu, có gì đẹp chứ!"
...
Trước đây, hy vọng lớn nhất trong cuộc đời Quý Viên chính là có thể gia nhập một dàn nhạc giao hưởng hàng đầu của Âu Mỹ, Lăng Lâm muốn giảng dạy cho một trường đại học hàng đầu, nguyện vọng của Từ Tây Bốc đơn giản hơn, chính là đổ nhiều mồ hôi trên sân khấu quán bar khi còn trẻ.
Lúc thành lập ban nhạc, không ai nghĩ bọn họ có thể đi được đến ngày hôm nay.
Họ tụ tập vì những lý do khác nhau, cùng học được cách bao dung và thấu hiểu.
Kiều Vi mỉm cười nhìn mọi người vui vẻ đùa giỡn, lòng cũng thấy ấm áp.
Ngay lúc này có người gõ cửa phòng bệnh, Điền Điềm thò đầu vào gọi cô: "Vi Vi, có người đợi cô ở phòng y tá."
...
Kiều Vi không ngờ người đến là mẹ của Hoắc Hào Chi.
"Chào cô, Kiều Vi." Người phụ nữ vươn tay, tự giới thiệu, "Tôi là mẹ của Hoắc Hào Chi."
Kiều Vi nhất thời không kịp phản xạ, sửng sốt nửa giây mới gật đầu chào hỏi.
Bình thường cô rất ít nghe Hoắc Hào Chi nhắc tới mẹ mình, đây là lần đầu hai người gặp nhau. Hàng lông mày của người phụ nữ sắc bén, ngũ quan sáng sủa tôn lên làn da căng bóng, nhìn qua vẫn còn trẻ, không giống phụ nữ đã có đứa con hơn hai mươi tuổi.
Không đoán được mục đích đến thăm của đối phương là gì, Kiều Vi hơi do dự: "Sáng nay Hào Chi về đế đô, không có ở bệnh viện."
"Không sao, tôi biết." Người phụ nữ bật cười, "Tôi tới để tìm cô."
Sức khỏe Kiều Vi không hợp để ra khỏi bệnh viện, hai người chỉ có thể nói chuyện ở tầng 19. Các vệ sĩ do Hoắc Hào Chi thuê theo tận đến cầu thang, sau khi bị người phụ nữ quát lớn mới chịu đợi ngoài lối thoát hiểm.
Cửa đóng lại, mọi âm thanh đều bị ngăn cách với bên ngoài, bầu không khí trở nên an tĩnh.
"Đúng là sinh con trai uổng phí... Mười ngày nửa tháng Hào Chi không thèm gọi điện cho người làm mẹ này nhưng với bạn gái quả là che chở cẩn thận." Bà thở dài, đảo mắt nhìn về phía cửa.
Ngay cả Kiều Vi cũng không biết lời người phụ nữ này nói rốt cuộc là chế nhạo oán giận, chỉ có thể giải thích: "Là do mấy ngày trước xảy ra chút sự cố nên bọn họ mới đi theo một tấc không rời."
Người phụ nữ ừ một tiếng, ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt dừng trên người, Kiều Vi không được tự nhiên lắm.
Cô còn mặc đồ bệnh nhân, cúc áo trên cùng không cài lại, tay đeo băng đeo tay cho bệnh nhân, để mặt mộc. Cô không khỏi hối hận vì trước khi ra ngoài không soi gương sửa sang lại để bây giờ đứng trước mặt người lớn vô lễ xấu hổ như vậy.
Kiều Vi bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của mẹ Hoắc rất nhiều. Bà vốn nghĩ cô nên khoa trương như mẹ Kiều mới có thể khống chế được con trai mình, lại không ngờ mẫu người Hoắc Hào Chi thích lại là thế này.
Lặng lẽ như bông hoa ven đường. Tuy sắc mặt trắng bệch nhưng ngũ quan hài hòa, khuôn mặt sạch sẽ đơn thuần, dáng người gầy yếu càng tăng thêm vẻ mỏng manh của cô, dễ khiến người ta phải động lòng thương tiếc.
"Cô đẹp hơn trong ảnh rất nhiều." Người phụ nữ khoanh tay tán thưởng.
Kiều Vi khiêm tốn lắc đầu, cô đoán được mẹ Hoắc không có ý đồ tốt.
Quả nhiên sau vài câu nói chuyện bình thường, mẹ Hoắc vào thẳng chủ đề: "Tôi đây nói thẳng."
Kiều Vi gật đầu.
"Hào Chi chơi bời bao nhiêu năm cũng đến lúc nên làm việc chính đáng rồi. Gia đình chọn cho nó vài đối tượng kết hôn phù hợp, tôi muốn nghe ý kiến của cô."
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng đến khi tận tai nghe, Kiều Vi vẫn cứng đờ.
Ý kiến của cô?
Không, mẹ Kiều không hỏi cô nghĩ gì, mà là thăm dò cô.
Hoắc Hào Chi là người thừa kế của gia tộc lớn, mà cô hiện tại chỉ là một bệnh nhân bệnh tình nguy kịch không có tương lai, hoàn toàn không có khả năng qua lại với con trai bà ấy.
Kiều Vi cụp mắt một lát mới ngẩng đầu: "Hào Chi có biết không?"
"Biết." Mẹ Kiều thẳng thắn, "Có điều nó thích cô, chỉ nghe lời cô, gia đình nói gì nó đều không chịu nghe. Mấy ngày trước nó còn cãi nhau với ba nó một trận, bây giờ đang bị kiềm chế mọi mặt, bận tới sứt đầu mẻ trán, chắc cô cũng thấy rồi. Người trẻ một khi yêu đương đúng là mất hết lý trí."
Kiều Vi chỉ biết gần đây Hoắc Hào Chi rất bận, không ngờ cô cũng là nguyên nhân.
Mấy lần cô mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói được, chỉ đành lẳng lặng nghe mẹ Kiều nói: "Đương nhiên, tôi không ép hai đứa chia tay, cũng không muốn Hào Chi có lý do hận tôi. Ngoại trừ hôn nhân, Hào Chi yêu ai là tự do của nó, tôi sẽ không can thiệp."
Kiều Vi hiểu ý mẹ Kiều, trong giới thương trường không có gì lạ với những cuộc hôn nhân vì lợi ích, bằng mặt không bằng lòng.