Giáo sư tuyên bố tan học, sinh viên lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ, phòng học liền trở nên ồn ào, đột nhiên, Kiều Vi nghe bên cạnh có tiếng xin lỗi rất nhỏ.
Xin lỗi vì việc gì, chỉ sợ cũng chỉ có hai người bọn họ biết. Cho dù không giành được vị trí thực tập, nhưng Nhậm Thu Oánh cướp đáp án của cô là sự thật.
Kiều Vi nhìn cô ấy hai giây, không nói gì, chỉ nhạt nhẽo gật đầu một cái.
Việc này cho dù đã qua, nhưng hổ thẹn chua xoát bên trong, về sau cũng chỉ có một mình cô ấy nhấm nháp.
...
Buổi chiều không có tiết, xe tới đón Kiều Vi dừng ở cửa Bắc trường học.
Từ chối lời mời của bạn bè để về nhà, Kiều Vi chậm rãi thu dọn sách vở, cúi đầu lại gọi cho Luật Tĩnh, đáng tiếc, điện thoại vẫn trong trạng thái tắt nguồn.
Đang định đi toilet, Lâm Lôi, bạn cùng phòng của cô đột nhiên gọi.
"Vi Vi."
"Sao thế? Không đi ăn với các cậu ấy à?"
"Cho tớ vào toilet trang điểm cái." Lâm Lôi cười rộ lên, lại hỏi, "Luật Tĩnh vẫn tắt máy sao?"
"Ừ."
"Haizz." Lâm Lôi do dự, "Kỳ thật cuối tuần đầu tiên Luật Tĩnh xin nghỉ, tớ hình như trông thấy cô ấy ở bệnh viện gần đại học G."
"Bệnh viện."
"Đúng vậy, tớ đi khoa ung bướu thăm ba, vừa ra thang máy liền gặp cô ấy, ban đầu còn muốn chào hỏi, ai dè mới chớp mắt đã không thấy người đâu."
"Khoa ung bướu..." Kiều Vi tắt bồn rửa tay, nhíu mày, "Không nhìn lầm chứ?"
"Ban đầu tớ cũng không biết có phải nhìn lầm không, nhưng cách ăn mặc lão cán bộ của cô ấy quá nổi bật, bây giờ còn ai như thế..." Lâm Lôi đóng hộp phấn lại, "Cũng không biết là tới bệnh viện thăm ai. Có điều cũng quá xui xẻo, sắp tốt nghiệp còn bị phạt... À đúng rồi, Vi Vi, lần trước trường tổ chức khám sức khỏe, có kết quả rồi, giảng viên kêu chúng ta tự vào trang web xem, việc này tớ quên nói với cậu."
Kiều Vi gật đầu, đang định hỏi tiếp, trong bụng đột nhiên có thứ gì đó trào lên lồng ngực, còn chưa bật thốt lên nói đã nghẹn ở yết hầu, hoàn toàn không có sức lực phát ra tiếng.
Trong nháy mắt đó, cô chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đầu óc quay cuồng, theo bản năng phải thở dốc.
Thân thể lảo đảo về phía trước, Kiều Vi vội đỡ lấy bồn rửa tay, lúc này mới tạm thời giữ được thăng bằng.
"Sao thế?" Lâm Lôi nhìn cô, son môi thiếu chút đánh lem ra ngoài.
"Không sao." Khó khăn trả lời hai chữ, Kiều Vi cố giữ bình tĩnh, lần nữa hất nước lạnh lên mặt.
Có lẽ vì không ăn sáng mà tụt huyết áp, trên mặt người trong gương vẫn chưa hết hơi nước, đôi môi trắng bệch, có vài phần mệt mỏi.
Lau khô nước trên tay, Kiều Vi định rời đi. Lâm Lôi còn đang nghiêm túc kẻ mắt, đột nhiên, di động cạnh bồn rửa tay đổ chuông, có lẽ là bạn cùng phòng thúc giục mau đến chỗ hẹn.
Kiều Vi không muốn xem trộm việc riêng của người ta, chỉ là khi nghe tiếng chuông theo bản năng nhìn qua một cái, không cẩn thận nhìn thấy trong cuộc trò chuyện có tên của mình.
"Kiều Vi lần này xác thật có hơi quá đáng..."
"Đều là bạn cùng phòng, cô ấy muốn tìm chỗ thực tập tốt không phải dễ như trở bàn tay sao?"
...
Trong nháy mắt, Kiều Vi cuối cùng cũng biết những tiếng chuông điện thoại kia rốt cuộc đến từ đâu.
Ảnh đại diện đều rất quen mắt, có bốn người. Không cần nghĩ nhiều, phòng ngủ sáu người, đương nhiên là bốn người còn lại.
Không muốn xem nữa, Kiều Vi dời ánh mắt đi.
Thái độ của nhóm bạn cùng phòng ngày thường đối với cô khá thân thiết, tuy rằng không đến mức quan tâm, nhưng hiện tại xem đoạn tin nhắn này, trong lòng cũng không có quá nhiều gợn sóng, chỉ là cảm thấy hơi thất vọng mà thôi.
Rốt cuộc từ ngày chào đời, Kiều Vi đã phải sống một cuộc sống như vậy.
Lòng người phức tạp, ai ai cũng giả dối. Hai mặt, cô đã thấy nhiều, cũng thành thói quen.
Trên thế giới này, có thể vứt bỏ lợi ít gút mắc, thành thật tha thiết với người xung quanh, số lượng chỉ sợ đếm được bằng đầu ngón tay.
Nhìn thấu nhưng không nói ra, cô từ nhỏ đã học được cách không vì việc này mà để trong lòng.
...
Di động của Kiều Vi đã cũ, chính là loại dùng internet 2G mấy năm trước đó. Đang định mở trang web xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình, đúng lúc này, mẹ Kiều gọi tới.
"Buổi tối 7h30 có lễ hội âm nhạc cổ điển, con về nhà trước, A Nguyên sẽ trang điểm cho con."
Kiều Vi xoa xoa hai bên thái dương, hít một hơi thật sâu ép bản thân bình tĩnh lại, uyển chuyển từ chối: "Con cho rằng mẹ không thích con nghe mấy thứ này."
"Mẹ không thích con nghe, con sẽ không nghe sao?"
"Buổi chiều con còn có việc."
"Việc gì cũng tạm gác lại đi, đang là thời kỳ đặc biệt, con có biết tình hình tài chính của Hoàn Hải đang căng thẳng thế nào không!" Mẹ Kiều cảnh cáo.
Dự án mới của Hoàn Hải cần nguồn vốn lớn để vượt qua giai đoạn khó khăn, rất nhiều người đầu tư sẽ tham gia buổi hòa nhạc này, đó chính là lý do vì sao mẹ Kiều gấp gáp như vậy.
Biểu diễn cần tôn trọng, nghe nhạc cần lòng thành, nhà hát vốn là nơi yên tĩnh lại trở thành chỗ cho những doanh nhân anh tới tôi đi, ai nấy đều có tính toán của riêng mình.
Kiều Vi mệt mỏi tắt máy.
"Chú Đàm, quay lại."
"Cô chủ, không qua kia nữa sao?"
Gió mát thổi tới khiến gương mặt cảm thấy khó chịu, Kiều Vi lần nữa nâng cửa sổ lên, trong âm thanh có tiếng thở nhỏ rất khó phát hiện.
"Giờ này chắc ông ngoại đã ngủ trưa, hôm khác chúng ta lại tới thăm, về nhà thôi."
Xe tới ngã tư liền quay đầu, quẹo phải chạy vào đường cao tốc.
Kiều Vi dựa ra sau, nhắm mắt, tâm trí hỗn loạn, khó khăn lắm mới cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên bên ngoài có tiếng xe thể thao vang lên khiến người ta bừng tỉnh, chưa kịp phản ứng, cô vừa nghiêng đầu liền thấy một chiếc siêu xe lướt qua.
Tiếng động đó còn chưa đi xa, phía sau lại có tiếng động cơ rít gào truyền tới, quay đầu nhìn, xe thể thao chạy như bay không chỉ có một chiếc.
Đoạn đường cao tốc này mới được làm, phương tiện đi lại không nhiều lắm, cũng bởi vậy đây trở thành địa bàn của đám nhiều tiền thích đua xe. Trước đây Kiều Vi chỉ nghe nói, không ngờ hôm nay cô có cơ hội tận mắt trông thấy.
"Đoạn đường này tốc độ tối đa được chạy là 120km/h đúng không?" Cô theo bản năng mà hỏi.
"Đúng vậy, 120."
Kiều Vi chìm vào ký ức trong giây lát, định lấy điện thoại ra gọi vào đường dây báo có vụ đua xe, đột nhiên xuất hiện biến cố. Phía sau đúng lúc truyền tới tiếng rung mạnh.
Tuy cô đã buộc đai an toàn nhưng vẫn bị chấn động đến trời đất quay cuồng, xe không biết đã chịu lực gì mà liên tục chếch về phía lan can bên phải.
Chú Đàm có kinh nghiệm lái xe mấy chục năm cũng bị dọa sợ, liều mạng nắm chặt vô lăng điều chỉnh phương hướng, chân không ngừng đạp thắng, nhưng chiếc xe vẫn bị quán tính đẩy đi khoảng bảy tám trăm mép, lốp xe cọ dưới mặt đất một hồi cuối cùng cũng dừng lại.
Kiều Vi hoang mang buông tay vịn, nhìn về phía điều khiển, tài xế nắm chặt vô lăng, trên tay đã nổi đầy gân xanh, còn không tự chủ mà run lên.
Trong không khí tràn ngập mùi cao su của lốp xe sau cọ xát.
"Chú Đàm, chú ổn chứ?"
"Chú không sao." Giọng ông khàn khàn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, xoay người hỏi, "Cô có chỗ nào không ổn không?"
"Cháu không sao." Kiều Vi lắc đầu, lại quay đầu nhìn, cách đó không xa, chiếc xe màu lam đâm trúng ngừng tại chỗ, động cơ còn bốc khói.
Bốn mắt nhìn nhau, người ở ghế điều khiển hốt hoảng cúi thấp đồng.
Là một thằng nhóc!
Kiều Vi vẫn còn chóng mặt, lắc đầu mấy cái mới bình tĩnh lại, lúc này mới mở cửa xuống xe.
Chú Đàm đi gọi điện cho số cứu hộ, mà Kiều Vi lại từng bước tới gần chiếc xe thể thao kia, đứng yên, giơ tay đập cửa sổ.
"Xuống xe."
Thiếu niên co rúm lại.
"Mở cửa, xuống xe."
Cho dù vừa rồi thiếu chút đã về tây thiên, nhưng hiện tại Kiều Vũ vẫn cố gắng bình tĩnh, chỉ lạnh lùng bảo hắn xuống xe.
Nhưng thiếu niên kia không biết vì sợ hay không có dũng khí đối mặt với cô, hắn nói chuyện trong điện thoại vài câu, sau đó ôm vô lăng, co đầu rút cổ không dám nhúc nhích.
Kiều Vi quả thật bị hắn chọc cười: "Bây giờ biết sợ rồi sao? Nhóc con còn chưa cai sẽ mà đòi đua xe!"
Người kia không xuống, cô cũng không để bụng, to tiếng gọi người ở gần đó: "Chú Đàm, báo án đi."
Câu này vừa ra khỏi miệng, thiếu niên kia cuối cùng cũng cuống quít mở cửa xe, cầu xin: "Thật sự xin lỗi! Chị gái, tiền sửa chữa và bồi thường thiệt hại tinh thần em trả, bao nhiêu cũng được, đừng báo cảnh sát, chúng ta giải quyết riêng được không?"
"Cái khác có thể thương lượng, việc này thì không!" Kiều Vi không hề dao động, ý bảo tài xế gọi điện báo cảnh sát.
"Khoan đã!"
Tài xế còn chưa kịp phản ứng, di động trong tay đã bị ai đó giật lấy.
Một thanh niên mặc đồ đen xoay di động trong tay hai vòng, tắt máy rồi ném trả cho ông ấy.
Kiều Vi quay đầu, lúc này mới phát hiện, chiếc xe thể thao vừa phóng qua cũng đã dừng lại, kẻ đồng lõa không biết khi nào đã tới. Thành phố G lớn như vậy, trong nhóm người không ít mấy gương mặt quen thuộc.
Mà kẻ dẫn đầu lại chính là người tối hôm qua bọn họ vừa chạm mặt.
Hoắc Hào Chi!
Đối phương đi về phía này, ánh mắt quét nhìn một vòng mới dừng ở cô, cười rộ, cà lơ phất phơ mà huýt sáo.
"... Thật trùng hợp, lại gặp mặt rồi!" Hắn dừng nửa giây, nghiêng đầu chào hỏi cô.
Khoảng cách giữa hai người chưa tới một mét, hắn cao hơn cô cả cái đầu.
Nụ cười của chàng trai này còn rực rỡ hơn ánh đèn thủy tinh lộng lẫy tối qua. Đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú ai đó, như muốn làm đối phương lâng lâng, trong lòng có loại ảo giác bạn là tình nhân của hắn.
Nhưng Kiều Vi lại rất tỉnh táo.
Cô rất rõ ràng, tên đàn ông này dừng lại nửa giây, có lẽ bởi vì hắn sớm đã quên mất cô tên gì.