Mọi người còn chưa kịp rời ý, không ngờ người áo xanh lại quay lại với Mai Siêu Phong.
Diệp Hướng Vãn vò đầu bứt tai, mắt thấy lần này Mai Siêu Phong trở về trang, nhất định phải phân so cao thấp với Quách Tĩnh, trong lòng liền biết nói là lời nói vừa rồi của mình ám chỉ đồ đệ của Hoàng Dược Sư không bằng đồ đệ của Hồng Thất Công làm cho Hoàng Dược Sư không phục.
Nàng bình tĩnh xem đánh nhau giữa sân, mắt thấy Mai Siêu Phong im lặng so chưởng với Quách Tĩnh nhưng lại không rơi vào thế hạ phong, lại nghĩ đến vừa rồi khi ông ta đứng bên cạnh mình lấy hòn đá nhỏ chế trụ đám người Dường Khang, thì biết chắc chắn là ông ta đang ầm thầm lấy hòn đá nhỏ chỉ điểm cho Mai Siêu Phong.
Lúc này Hoàng Dung lẫn Chu Thông cũng đều nhìn ra, chờ lúc Hoàng Dược Sư tiếp tục bắn cục đá ra thì hai người không hẹn mà cùng bắt lấy mất hòn đá gạch bụn ném vào giữa sân, các bắt một đống gạch ngói vụn hướng giữa sân ném đi, đánh thẳng vào cục đá, cố ý dùng tiếng gió vù vù để làm nhiễu loạn thính giác của Mai Siêu Phong.
Nào biết Hoàng Dược Sư bắn ra hòn đá nhỏ nhưng mạnh mẽ mười phần, liên tục đánh tan những viên gạch ngăn cản mà không dừng lại, tạo ra âm thanh xé gió vô cùng mạnh mà, không bị tiếng gạch đá bình thường va chạm là nhiễu.
Bọn họ vừa ra tay như vậy, rõ ràng Hoàng Dược Sư cực kỳ bất mãn với hai người này, tuy rằng yêu thương Hoàng Dung, nhưng Chu Thông lại coi như là đối đầu với ông ta, khi ông ta ra tay lại bắn nhiều hơn một cục đá đánh về phía Chu Thông.
Chu Thông mắt thấy cực đá khi vô cùng hung mãnh, nếu bị nó đánh trúng thì nhất đính thì sẽ phá xuyên ngực, cũng không dám mạnh mẽ nhận lấy, chỉ phải nhẹ nhàng dời người đi, cục đá kia bắn tới sát thân thể của ông.
Diệp Hướng Vãn thấy nhị sư phụ gặp chuyện nguy hiểm, bất chấp mọi chuyện khác, lao thẳng ra kêu lên: “Hoàng đảo chủ, ngài cùng Mai Siêu Phong lấy hai đánh một, đánh Quách sư huynh của ta là một hậu bối giang hồ, có thấy xấu hổ không?”
Vốn là Hoàng Dung thấy thân thủ của người áo xanh khả nghi, đang chằm chằm nhìn kỹ, lúc này lại nghe lời nói của Diệp Hướng Vãn, tuy rằng nàng không biết làm sao nữ đầu bếp nhỏ này nhận ra phụ thân của mình, nhưng lại cảm thấy quá đỗi vui mừng, cao giọng kêu lên: “Phụ thân!” Đi về phía người áo xanh.
Diệp Hướng Vãn nhìn thấy tựa hồ việc đánh nhau tạm dừng một bên, lúc này mới yên lòng, xoay người nói với Chu Thông: “Nhị sư phụ, ngài có bị thương hay không?”
Chu Thông cười ha ha nói: “Đồ nhi ngoan, nhị sư phụ mạng lớn, làm sao dễ dàng bị thương như vậy?”
Bên kia, bởi vì Mai Siêu Phong không có cục đá chỉ điểm của Hoàng Dược Sư, bị hai chưởng của Quách Tĩnh đánh té ngã, rốt cuộc bò dậy không nổi; Lục Thừa Phong chợt nghe người áo xanh này chính là ân sư mình luôn ghi nhớ, muốn đứng lên chào. Nhưng hai chân của ông ta sớm phế, vừa đứng lên liền té xuống lập tức.
Trong chốc lát trong sân loạn thành một đoạn.
Bên kia Hoàng Dược Sư cha và con gái thầy trò thăm hỏi nhau, Hoàng Dung cười hì hì bóc mặt nạ da người trên mặt Hoàng Dược Sư rồi dán lên trên mặt mình; bên này Kha Trấn Ác kêu Quách Tĩnh tới, chỉ vào Diệp Hướng Vãn nói: “Tĩnh nhi, tiểu cô nương này chính là tiểu sư muội mà trước đó chúng ta đã nhắc với con, hai con đã gặp qua nhau.”
Diệp Hướng Vãn sớm biết rằng thân phận của Quách Tĩnh, Quách Tĩnh cũng là cho đến kia nhìn thấy nàng kêu Chu Thông là “Nhị sư phụ” mới mơ hồ đoán được nữ đầu bếp nhỏ mà mình mới gặp qua một lần này chính là sư muội của mình, hắn gặp qua lễ với Diệp Hướng Vãn, thay nhau gọi “sư huynh”, “sư muội”.
Bọn họ đân thân thiết nói với nhau thì bên kia Hoàng Dung kéo Hoàng Dược Sư qua nói: “Phụ thân, con dẫn người gặp qua mấy vị bằng hữu. Đây là Giang Nam lục quái nổi danh trên giang hồ, là sư phụ của Tĩnh ca ca.”
Đúng là Hoàng Dược Sư thật sự kiêu căng, ánh mắt vừa đảo qua nói: “Ta không gặp người ngoài.” (Chú thích: Hai câu đối đáp của cha và con Hoàng Dung cùng Hoàng Dược Sư đều được trích từ nguyên tác《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》chương và tiết tướng đương, ghi chú rõ.)
Giang Nam thất hiệp giận dữ.
Diệp Hướng Vãn thầm nghĩ: “Hỏng bét rồi.” Nàng sợ các sư phụ tức giận lại đánh nha cùng Hoàng Dược Sư tại đât, vội mở miệng nói: “Các sư phụ, tại sao lần này sư phụ lại tới đây? Lúc trước ở ngoài trang quá vội vàng, cũng không kịp cẩn thận hỏi các sư phụ trải qua chuyện gì.”
Giang Nam thất quái thấy Diệp Hướng Vãn mà mình yêu thương mở miệng, cũng biết nàng có ý dàn xếp mọi chuyện ổn thoả, liền cố gắng nén tức giận, quay đầu nói nguyên do với nàng. Thì ra ban đầu bọn hỏ chỉ ngẫu nhiên đi qua hồ Thái, kết quả không ngờ thuộc hạ của Lục gia trang tiếp đãi ân cần kẻ giang hồ như họ lên thuyền. Giang Nam thất quái không biết dụng ý là gì, chỉ đối đáp vài câu giang hồ với bọn họ. Ban đầu những người này đang đợi Mai Siêu Phong tới trả thù, bởi vì nhìn thấy mấy người bọn họ có hình dáng cổ quái, liền ngộ nhận là bọn họ là cừu gia mà Lục trang chủ đang chờ, trực tiếp đưa bọn họ tiến vào. Cho đến thất hiệp gặp mặt với Quách Tĩnh, lại giới thiệu nhau với Lục trang chủ, Lục trang chủ mới biết được mình nhận lầm người.
Hoàng Dược Sư không để ý tới mấy quái Giang Nam, một lần nữa thu cha con nhà họ Lục nhập môn, cũng cho phép Lục Thừa Phong tự mình truyền thụ võ công cho Lục Quán Anh. Đến phiên Mai Siêu Phong thì ông ta lại châm đinh vào trong cơ thể của Mai Siêu Phong, muốn nàng giúp mình làm ba chuyện sau lại đến Đào Hoa Đảo rút châm.
Sau khi làm xong hết thảy mọi chuyện, Hoàng Dược Sư quay đầu nói với Quách Tĩnh: “Ngươi tên là Quách Tĩnh?”
Trong lòng Diệp Hướng Vãn “lộp bộp” một phen: Xong rồi, lại muốn đánh nhau.
Quả nhiên, Hoàng Dược Sư chỉ nói hai ba câu cùng Quách Tĩnh, liền đưa ra ý muốn đích thân lĩnh giáo công phu của hắn.
Diệp Hướng Vãn có tâm hoà giải, vừa muốn mở miệng, ánh mắt lạnh như băng ở trên khuôn mặt của Hoàng Dược Sư đảo qua đảo qua. Bỗng chốc nàng nhớ tới vừa rồi mình vì cứu sư phụ Chu Thông, dưới tình thế cấp bách la to nói rằng Hoàng Dược Sư liên thủ cùng Mai Siêu Phong lấy hai đich một hậu bối giang hồ. Lúc ấy chuyện bỗng chốc xảy ra, Hoàng Dược Sư không kịp tính sổ với nàng, nhưng hiển nhiên đã ghi tạc lời nói của nàng trong lòng.
Diệp Hướng Vãn không khỏi cảm thấy giật mình, lời nói vừa tới miệng lại nuốt trở vào.
Hoàng Dung vì để Hoàng Dược Sư hết tức giận, liển để đánh nhau cùng tình lang. Tất nhiên Hoàng Dược Sư biết tính toán của nữ nhi bảo bổi, hừ lạnh một tiếng rồi hai người tiến vào đánh nhau.
Sau ông lại liếc mắt nhìn Diệp Hướng Vãn một cái, mới nói với Quách Tĩnh: “Ta đứng yên một chỗ, sau đó ngươi hãy thi triển hết công phu Hàng Long Thập Bát Chưởng của người về phía ta. Chỉ cần người có thể khiến ta nhấc tay lên, thì ta sẽ thua, miễn cho có người lại nói ta lấy lớn áp nhỏ, khi dễ hậu bối giang hồ.”
Trong lòng Diệp Hướng Vãn biết lời nói của Hoàng Dược ám chỉ bản thân, không khỏi lặng lẽ dịch chân về phía sau, thầm nghĩ: “Chỉ các sư phụ không có việc gì, ta cũng sẽ không rảnh rỗi xen vào nói cái gì nữa, miễn cho rước họa vào thân.”
Bên kia Quách Tĩnh liên tiếp đánh mấy chưởng đều không đến Hoàng Dược Sư, lại dùng sức không đủ thuần thục nên bị Hoàng Dược Sư làm trật khớp cổ tay, liền vội vàng nhảy ra xa.
Hoàng Dược Sư quát: “Ngươi cũng nhận một chưởng của ta!” Quách Tĩnh định né ra, lại bị Hoàng Dược Sư đánh ngã xuống đất.
Hoàng Dung kinh hãi, bổ nhào lên trên người Quách Tĩnh để bảo vệ, kêu lên: “Phụ thân đừng đánh!”
Hoàng Dược Sư hờ hững, một tay kéo nữ nhi ra, tay kia thì vẫn đánh xuống một chưởng.
Các quái Giang Nam kinh hãi, mắt thấy chưởng lực của Hoàng Dược Sư hung mãnh, nếu thực sự bị một chưởng này đánh trúng, mạng nhỏ của Quách Tĩnh tất nhiên khó giữ được, liền đồng nhất vận công đi tới.
Hoàng Dược Sư để nữ nhi qua một bên, trong lúc đó hai tay đánh ra lực, chạm vào vũ khí của mấy quái, trừ thiết trượng ngoại của Kha Trấn Ác, tất cả đều bị gãy, tiếp theo ông ta xuất chưởng về phía Chu Thông.
Diệp Hướng Vãn nhìn thấy nhị sư phụ gặp nguy, quát to một tiếng, chân dùng sức thi triển khinh công nhảy đến trước người Chu Thông, hét lớn: “Hoàng đảo chủ, ta không biết công phu. Nếu ngài dùng chưởng đánh chết ra, chắc chắn nhục thanh danh của ngài.”
Nếu thật sự Hoàng Dược Sư không để ý tới cái mạng nhỏ của nàng, nàng này này trưởng nói chỉ sợ ngay cả đám bán đều nói không được. May mắn nàng vừa đứng trước người Chu Thông thì Hoàng Dược đã sửa lại phương hướng chưởng lực, chưởng lực“vù” xẹt qua sát bên người Diệp Hướng Vãn, lại không làm thương tổn người.
Lúc tiếng nói Lục Thừa Phong của âm thanh vang lên: “Sư phụ.......” Nhưng ông ta có lòng muốn cầu tình giúp, nhưng dù sao trong nội tâm còn e ngại sư phụ của chính mình, chỉ gọi một tiếng nhưng cũng không dám cầu tình thay Quách Tĩnh.
Hoàng Dung nhìn thấy tình thế nguy cấp, lập tức khóc lớn nói: “Cha, người giết chàng rồi, con sẽ không bao giờ gặp người nữa!” Nói xong vận khinh công chạy khỏi thôn trang, trực tiếp nhảy vào trong hồ Thái. Hoàng Dược Sư kinh hãi, bước nhanh đến bên hồ, Hoàng Dung đã sớm bơi đi xa.
Diệp Hướng Vãn ngơ ngác đúng nhìn, tuy rằng cho tới bây giờ tình tiết xảy ra cũng giống như trong câu chuyện, cũng không có thay đổi gì lớn, vì sao nàng luôn có cảm giác xấu?
Chu Thông thấy Diệp Hướng Vãn không biết một chút công phu gì, lại ba phen mấy bên che ở trước người mình, lấy tính mạng mà bảo vệ, đủ thấy có tình cảm sâu nặng với các sư phụ bọn họ, không khỏi trong lòng cảm thấy ấm áp. Lúc này thấy nàng ngẩn người, ông chỉ cho là nàng sững sờ trước nguy hiểm trước mắt, liền vỗ vỗ vai của nàng, thở dài: “Hài tử ngốc, đã làm con sợ.” Quay đầu giúp chữa cổ tay trật khớp của Quách Tĩnh.
Lúc này Hoàng Dược Sư lúc này đã nhớ tới mất người trong trang, nhìn thấy Diệp Hướng Vãn ngơ ngác đứng đó, Giang Nam thất quái vây quanh Quách Tĩnh, liền lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi hãy mau tự sát đi, miễn cho khi ta ra tay lặp chịu khổ!”
Các quái Giang Nam lập tức hoặc tay không hoặc cầm binh khí, bố trí thành trận đón địch.
Kha Trấn Ác nói: “Nam tử hán đại trượng phu chết còn không sợ, còn sợ chịu khổ?”
Chu Thông nói: “Giang Nam thất quái đã về cố hương, hôm nay chôn xương Ngũ Hồ, còn có gì tiếc nuối?”
Quách Tĩnh tiến lên, nói với Hoàng Dược Sư: “Trần Huyền Phong là do đệ tử giết, không liên quan tới sư phụ của ta, một mình ta đền mạng cho hắn là được. Nhưng mà thù cha đệ tử còn chưa báo, tiền bối có thể cho đệ tử một tháng, ba mươi ngày sau, đích thân đệ tử đến Đào Hoa Đảo nhận cái chết?” (Trích: Lời nói của ba người người Kha Chu Quách《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》 trích trong chương và tiết tương ứng.)
Hoàng Dược Sư nhìn chằm chằm mấy người trong sân.
Trong lòng Diệp Hướng Vãn lo sợ, tuy rằng nàng không hiểu công phu, nhưng vẫn đến bên người Quách Tĩnh, ngẩng đầu nhìn Hoàng Dược Sư, mở miệng nhẹ nhàng mà nói: “Các sư phụ, ngày sau gặp lại ở dưới đất, Vãn nhi sẽ làm canh thịt dê cho người ăn.” Trong giọng nói không có chút sợ hãi nào.
Ánh mắt Hoàng Dược Sư lóe lên một cái, đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Mọi người chỉ cảm thấy bóng dáng trước mắt nhoáng lên một cái, tựa hồ Hoàng Dược Sư nháy mắt đến trước mặt mình, nhưng bọn hắn còn chưa kịp ra tay, bóng dáng đã lại loé lên, rời khỏi nơi này.
Mọi người chẳng ai ngờ rằng Hoàng Dược Sư có thể rời đi như vậy, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Đột nhiêu Chu Thông kêu lên: “Vãn nhi đâu? Vãn nhi đi đâu rồi?”
Lúc này những người khác mới phát hiện, Diệp Hướng Vãn vừa mới còn đứng ở bên cảnh Quách Tĩnh đã không còn bóng dáng.
Lục Thừa Phong sợ run một hồi, mới ra tiếng an ủi: “Vài vị yên tâm, tuy rằng Diệp cô nương tuổi còn nhỏ quá, nhưng thông minh lanh lợi, thật sự thông minh, có phúc khí. Gia sư cũng là người có thân phận, lần này mang nàng rời đi, nhất định sẽ không làm hại nàng. Kính xin chư vị đến hậu đường nghỉ ngơi một chút thôi.”
Mai Siêu Phong đột nhiên cười ha ha, hai tay áo vung lên, cố gắng rời đi. Lục Thừa Phong kêu vài tiếng “Sư tỷ, đều không nghe được câu trả lời của nàng, sau khi nói xong thì sai người mang nàng đi, nhưng cũng không được đáp lại.