• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Thất Công thấy Diệp Hướng Vãn không có ước nguyện nào, cực kỳ khó xử, nói: “Tiểu oa nhi, hay là như vậy, ta xem tuổi ngươi cũng không lớn lại có xương cốt thanh kỳ, lương tâm cũng tốt, là người có khiếu học võ. Trời sinh Thất Công ta không nợ người khác, gần đây lại không có chuyện gì làm, ở lại đây vài ngày dạy người võ công vậy.”

Diệp Hướng Vãn nghe vậy giật mình. Nàng bội phục Hồng Thất Công, nhưng chưa bao giờ lại nghĩ tới chính mình lại học võ. Một khi con người học võ, chung quy rồi cũng sẽ bị cuốn vào thị phi, đây là điều nàng không muốn.

Tuy nghĩ như thế, nàng lại biết tính tình Hồng Thất Công, không cho hắn đáp trả, cuối cùng hắn sẽ canh cánh trong lòng cả đời. Diệp Hướng Vãn nghĩ, tâm trạng hơi động, cười nói: “Thất Công đã nói như vậy, ta nếu không nhận không khỏi phụ lòng tốt của ông. Nhưng mà ta luôn luôn không thích múa thương cầm vậy, nếu Thất Công thật sự có tâm, truyền một ít công phu khinh thân là được rồi.”

Hồng Thất Công nghe Diệp Hướng Vãn nói như vậy, cảm thấy như thế cũng được, liền sờ sờ bụng nói: “Vậy cứ như đã nói. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, ta ăn ở tại nhà ngươi. Tiểu oa nhi yên tâm, ta không ăn miễn phí đâu, mỗi ngày ăn đồ ăn của các ngươi, ta tìm thịt rừng giúp các ngươi, tiểu oa nhi ngươi cũng phải làm thật dụng tâm.”

Diệp Hướng Vãn đáp ứng Hồng Thất Công, mừng rỡ nói: “Đó là tất nhiên.”

Từ đó Hồng Thất Công ở tại Diệp gia. Chỉ là hắn là một nam nhân trung niên, ở tại Diệp gia một thời gian dài, không khỏi khiến cho người khác cười chê, hơn nữa ở chung lâu với Diệp Hướng Vãn, Hồng Thất Công hiểu biết về nàng càng nhiều, thực thích tính tình lạnh nhạt rộng rãi của nàng, cuối cùng dứt khoát thu nàng làm nghĩa nữ, dốc lòng truyền thụ khinh công cho nàng.

Thời gian thấm thoát qua đi hơn nửa năm, nửa năm này, khinh công của Diệp Hướng Ván được Hồng Thất Công chỉ điểm, tiến bộ rất nhanh. Tuy rằng phương diện quyền cước nàng không biết gì cả, nhưng nếu gặp phải chuyện gì, thi triển khinh công chạy trốn là đủ rồi.

Nửa năm này cuộc sống áo cơm tỷ đệ Diệp gia không cần lo. Trước kia bọn họ chỉ có thể bằng tự mình lao động đổi được một chút đồ ăn, miễn cưỡng no bụng. Từ sau khi Hồng Thất Công đến, lợn lòi trong rừng, cá trắm đen cá trắm đỏ trong sông thường xuất hiện ở bữa ăn, tiêu chuẩn cuộc sống so với trước kia nhảy vài cấp, bởi vậy Diệp Đại Ngưu và huynh muội Diệp gia rất thích vị “Thất gia gia” từ trên trời rớt xuống này, mỗi ngày người trước người sau kêu không ngừng (ý là kêu Thất gia gia đó!!!).

Vào sáng sớm một ngày, Diệp Hướng Vãn dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu xong sau đó đẩy cửa phòng ra, trong lòng còn đang suy nghĩ hôm nay làm đồ ăn gì cho nghĩa phụ.

Vừa mở cửa, nào ngờ ngoài cửa là vô số thịt rừng được sắp xếp. Diệp Hướng Vãn giật mình một cái, bỗng nhiên phản ứng, xoay người vọt vào phòng ngủ Hồng Thất Công. Trong phòng giường chiếu thật chỉnh tề, phía trên đặt tờ giấy, chỉ viết ba chữ “Nghĩa phụ đi”, phía dưới vẽ ra cái hồ lô rượu.

Diệp Hướng Vãn đứng ngây đó một lúc lâu, mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Nghĩa phụ Hồng Thất Công đã rời đi.

Không lâu, toàn bộ huynh muội Diệp gia đều biết chuyện Thất gia gia rời đi, cả đám đều giữ im lặng. Bọn họ mất cha mẹ từ rất sớm, toàn bộ dựa vào đại tỷ nỗ lực duy trì cuộc sống, nhất là Diệp Tiểu Nha, sớm không nhớ rõ hình dáng cha mẹ. Hơn nửa năm ở chung sống, bọn họ đã quan hệ rất tốt với Thất gia gia, trong lòng sớm đưa ông trở thành một thành viên trong nhà, hiện tại thấy hắn không nói gì mà thẳng bước đi, đều rất buồn.

Chỉ là ngày tháng rồi cũng qua đi. Diệp Hướng sửa sang lại hảo tâm tình, tiếp tục duy trì trong nhà cuộc sống. May mắn Thất Công trước khi rời đi để lại không ít thịt thú rừng, Diệp hướng Vãn giữ lại mấy cái làm nguyên liệu nấu ăn cho vài ngày này, còn lại liền sai bọn đệ muội đem lấy sạch lông chúng nó, treo lên phơi gió làm thịt khô. Huynh muội Diệp gia sớm chiều ở chung với đại đi, đều chó chút hiểu biết ở phương diện nấu ăn, tuy rằng chưa nói tới mỹ vị, nhưng ít nhất tự mình nấu ăn thì không thành vấn đề.

Cứ như vậy trôi qua, Diệp Hướng Vãn cũng bắt đầu tính toán ngày mình rời đi trong lòng.

Vừa mới tới nơi này nàng tưởng xuyên tới thời Tống, sau một thời gian kinh ngạc thì cũng bắt đầu đành phải tiếp nhận sự thật, cũng đã nghĩ tới bình an cả đời ở trong này. Nhưng hiện nay khi biết nàng đang ở trong “Xạ điêu”, cẩn thận nhớ lại nội dung cuốn truyện, sông Tiền Đường gần Ngưu Gia thôn, đầu thôn có Cô Ngốc họ Khúc, nàng có ngu cũng đoán được nơi này là quê nhà Quách Tĩnh. Tuy rằng không biết hiện tại ở trong sách là khi nào, nhưng nói không chừng khi ở trong này nàng sẽ đụng tới Quách Hoàng (Quách Tĩnh - Hoàng Dung) hai người ở mật thất Khúc gia chữa thương cùng với tình tiết cảnh mấy đại cao thủ tranh đấu.

Nàng không muốn cuốn vào nội dung cuốn truyện, thầm nghĩ cách những người này càng xa càng tốt

Đệ đệ muội muội cũng đã có thể tự chiếu cố chính mình, lại không biết võ công, xem như trong sách viết, sẽ không có cái gì ngoài ý muốn. Nhưng chính nàng lại là ngoài ý muốn, không gì có thể đảm bảo an toàn của bản thân..

Rời xa nơi này, cũng có thể đảm bảo bọn huynh muội Diệp gia an toàn cũng có thể cam đoan an toàn của bản thân, xem như nhất cử lưỡng tiện* đi. (*một công đôi việc)

“Chờ Đại Ngưu có thể duy trì cái nhà này, ta liền có thể rời đi.” Diệp Hướng Vãn nghĩ.

Lại qua một năm.

Vào một ngày, Diệp Hướng Vãn rời giường, rửa mặt, đeo cái sọt trên lưng dặn dò đệ đệ bọn muội muội sau đó đi ra ngoài.

Tuy rằng không học công phu phòng thân của nghĩa phụ, nhưng chỉ khinh công hạng nhất, nàng cũng đã vô cùng sung sướng. Sau khi Hồng Thất Công rời đi không lâu, Diệp Hướng Vãn liền phát hiện, sau khi học khinh công, trước kia chỉ một vài thỏ hoang gà rừng chờ cũng có thể khiến nàng không đuổi kịp, hiện tại nàng đuổi theo một phen đa số đều bắt được.

Cho nên, trong một năm này, những món ăn thịt rừng trong nhà vẫn được duy trì, nhưng chủ lực bắt giữ đã trở thành Diệp Hưỡng Vãn.

Ra phía Tây thôn, nhìn thấy xung quanh không có người, Diệp Hướng Vãn liền dùng khinh công chạy đến khu rừng cách đó vài dặm.

Trong rừng luôn luôn đủ thịt thú rừng, nhưng không ngờ lần này nàng lại không thấy chim bay cá nhảy đâu.

Diệp Hưỡng Trễ đi sâu vào trong rừng với tâm trạng buồn bực.

Đột nhiên, nàng ngừng chân.

Trên đường trước mặt, một con Thanh Xà chắn trước mặt nàng.

Quái lạ! Khu rừng này nàng đều đến mỗi ngày, trước kia chưa từng gặp được rắn.

Hình dạng Thanh Xà cũng không lớn, kiếp trước nàng có tiếp xúc qua với rắn, vừa nhìn liền biết rõ rõ loại rắn này chắc chắn có kịch độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK