• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Thân của Âu Dương Khắc đang trong hiểm cảnh, ngay lúc vội vã cũng không thể không nhìn Diệp Hướng Vãn một cái, thấy trên mặt nàng ẩn hiện vẻ quan tâm lo lắng, trong lòng Âu Dương Khắc có chút thoải mái: “Dù sao nàng vẫn còn để ý tới ta.” Lập tức nhắm mắt chờ chết.

Bỗng hắn cảm thấy sau gáy căng thẳng, tiếp đó thân thể bị người ta xách lên cao, mấy cây châm thép mang theo tiếng gió bay xuyên qua dưới chân hắn.

Âu Dương Khắc vừa ý thức được có người cứu mình, thân thể đã bị ném ra ngoài. Với công phu của hắn, vốn không khó để bình an chạm đất, thế nhưng lực đạo ném ra lại tương đối cổ quái, mặc dù hắn nỗ lực ổn định thân thể, cuối cùng chỉ có thể bị quăng ngã, đụng phải vai trái. Lúc này ánh mắt của hắn và Diệp Hướng Vãn giao nhau, dù nhìn thấy được ý nghĩ như trút được gánh nặng trong mắt nàng, nhưng nghĩ đến tính tự phụ tài hoa của bản thân, ở trước mặt nàng bị khó coi như vậy thì lập tức nhảy lên, bỏ đi cũng không hề quay đầu lại.   *D*Đ*L*Q*Đ*

Những mỹ cơ áo trắng thấy thiếu chủ rời khỏi, ngay lập tức cũng theo đuôi đi mất.

Hoàng Dung không hiểu lắm, hỏi: “Sư phụ, sao lại không giết hắn? Hắn hư như vậy mà.”

Diệp Hướng Vãn yên lặng cúi đầu. Mặc dù tận đáy lòng nàng e ngại Âu Dương Khắc, xem trong nguyên tác cũng thấy hắn không phải người tốt, nhưng vào khoảng thời gian chung đụng trước kia, hắn thật đối xử với nàng không tệ. Không nói những cái khác, khi nàng cố ý hại hắn bị tào tháo rượt để tạo cơ hội trốn đi, nếu lúc đó hắn quyết tâm hạ sát thủ, quả thật nàng không thể nào thoát khỏi.

Cho nên khi nhìn thấy Âu Dương Khắc gặp phải hung hiểm thì nàng có chút không đành lòng. Cho đến khi hắn thoát hiểm, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hồng Thất Công nói: “Tiểu nữ oa, tiểu tử Âu Dương này quá mức cao ngạo, nếu cả đời cứ như vậy dĩ nhiên sẽ không thể trở thành người tài được. Nhưng Lão Khiếu Hóa và thúc phụ Âu Dương Phong của hắn có quen biết một chút, nếu để ông ấy biết chất nhi* của ông chết trong tay đồ đệ của ta, mặt mũi của ông ta sẽ bị mất hết.” Ông vừa cười vừa nói, “Con đã giúp sư phụ lấy lại mặt mũi, sư phụ muốn thưởng cho con chút đỉnh đây.”

(*Chất nhi = cháu).

Diệp Hướng Vãn cười nói: “Không bằng dạy Hoàng sư tỷ mấy chiêu đi ạ.”

Hoàng Dung nhìn Diệp Hướng Vãn một cái, thấy nàng và Hồng Thất Công đồng hành, thái độ nói chuyện thân mật không câu nệ, trong lòng thầm suy đoán về quan hệ giữa nàng và Hồng Thất Công.   *D*Đ*L*Q*Đ*

Hồng Thất Công nhìn qua Diệp Hướng Vãn, nói: “Trong bang của Lão Khiếu Hóa còn có việc, sợ rằng không có thời gian nán lại đây đâu.”

Lúc mọi người nói chuyện, tay chân bị trói của Trình tiểu thư cũng được cởi bỏ. Nàng xấu hổ đi đến chào hỏi, cử chỉ dáng điệu đúng là thuộc hàng thiên kim phú hộ, không hề có chút khí chất giang hồ nào cả.

Diệp Hướng Vãn thấy Trình Dao Già lôi kéo nói nhỏ với Hoàng Dung ở một bên, Hồng Thất Công thì xử lý chuyện trong bang, bèn dứt khoát nói chuyện phiếm với sư huynh.

Chỉ một lúc sau, Hồng Thất Công quay đầu nói với Quách Tĩnh Hoàng Dung: “Tĩnh nhi, Dung nhi, các con đưa Trình tiểu thư về quý phủ nhé.”

Hoàng Dung cười nói: “Được ạ. Tiểu sư muội có muốn đi chung hay không?”

Hồng Thất Công cũng cười nói: “Vãn nhi đi với các con làm gì? Nàng còn có việc ở đây.”

Hoàng Dung le lưỡi một cái, nói: “Thất Công, tiểu sư muội là đệ tử của phụ thân con, còn có quan hệ gì với lão nhân gia ngài sao ạ?”

Hồng Thất Công nói: “Phụ thân con rất thích phân cao thấp với người khác, Lão Khiếu Hóa đã sớm thu người nghĩa nữ này, hắn cũng không phải không được thu nàng làm đồ đệ.”

Thế nên Hoàng Dung mới biết Diệp Hướng Vãn lại là đệ tử của Hồng Thất Công, cười nói: “Sư phụ thu được một nghĩa nữ thông minh, quả thật là chuyện đáng mừng.” Nàng nghe được ý tứ trong lời nói của Hồng Thất Công, ông đã thu nghĩa nữ trước khi Hoàng Dược Sư kịp thu đệ tử, cho nên không định đề cập đến chuyện này nữa.   *D*Đ*L*Q*Đ*

Hồng Thất Công đáp: “Đã biết con cùng một giuộc với phụ thân con, mau đưa người đi đi.”

Quách Hoàng hai người bái biệt Hồng Thất Công, đưa Trình đại tiểu thư rời khỏi đó.

Diệp Hướng Vãn tiếp tục đợi thêm một lát, những người ăn mày kia bàn chuyện xong với Hồng Thất Công cũng lục tục rời đi.

Hồng Thất Công nói: “Vãn nhi, hiện trời đã tối, ở đây nghỉ ngơi một lát thôi.”

Diệp Hướng Vãn gật đầu đáp ứng, Hồng Thất Công liền nhảy lên xà nhà, chỉ trong chốc lát tiếng ngáy dần dần lớn lên.

Diệp Hướng Vãn đi lòng vòng ở phía trước phía sau từ đường, sau khi thấy nhà sau có chỗ cho người nghỉ ngơi thì muốn nằm xuống. Lúc này nàng chợt nghe bên ngoài có tiếng động đi lại, lo lắng là kẻ địch nên vội vàng đứng dậy áp tai vào tường lắng nghe. Đợi nghe được âm thanh của Quách Tĩnh Hoàng Dung, trong lòng cảm thấy kì lạ, không biết tại sao họ đi rồi còn quay trở lại.

“Dương hiền đệ, bên này tránh gió, ngươi nằm bên này đi.” Không lâu sau, giọng nói của Quách Tĩnh vang lên ở phía trước. Có lẽ bọn họ cũng tính ngủ lại ở nơi này.

Diệp Hướng Vãn giật mình một cái: Dương hiền đệ? Chẳng lẽ là Dương Khang?

Nàng vội vàng tiến đến màn cửa từ trong khe hẹp nhìn ra ngoài.   *D*Đ*L*Q*Đ*

Quả nhiên, Quách Tĩnh Hoàng Dung đang ở bên ngoài, còn có một thiếu niên môi hồng răng trắng, chính là người đã nâng xà ngang ở Quy Vân trang để cứu giúp đám quan quân nọ.

Diệp Hướng Vãn luôn không có ấn tượng tốt với hạng người vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ phụ thân như Dương Khang, nên không muốn thấy hắn lần nào nữa. Nàng lại nghĩ đến, không biết từ khi nào mà tiếng ngáy của Hồng Thất Công đã ngừng lại rồi.

Trong đại sảnh ba người kia cũng không biết còn có người khác ở đây, Quách Hoàng hai người nhìn thấy từ đường vắng vẻ, cho là những người khác đã sớm đi rồi. Sau đó ba người nằm trong hành lang, lặng yên không một tiếng động.

Nhưng sau một hồi Hoàng Dung đột nhiên ngồi dậy nói: “Có tiếng vó ngựa, ba người phía trước, phía sau có hơn mười người truy đuổi.”

Quách Tĩnh cũng ngồi dậy đáp: “Ngựa mà ba người cưỡi phía trước là ngựa Mông Cổ, mười sáu người khác đuổi theo ở phía sau. Kì lại thật, ngựa đại mạc Mông Cổ sao lại đến nơi này?”   *D*Đ*L*Q*Đ*

Diệp Hướng Vãn ngẩn ra. Nàng nhớ trong nguyên tác có đoạn miêu tả đám người Hoa Tranh đi đến Trung Nguyên, chẳng lẽ lúc này chính là phân đoạn đó?

Đang nghĩ ngợi, Quách Tĩnh Hoàng Dung đã ra khỏi từ đường. Diệp Hướng Vãn cũng lặng lẽ từ cửa sau đi ra, ẩn trong bụi cỏ nhìn ra ngoài.

Quả nhiên có hai nhóm người, những người phía sau vừa truy đuổi vừa bắn tên, ba con ngựa phía trước vội chạy đến gần từ đường thì bỗng nhiên thụt lùi lại, tiếp theo Diệp Hướng Vãn nghe được một đoạn thì thầm đối thoại, nhưng nghe không hiểu, có lẽ đó là tiếng Mông Cổ.

Ba người kia bỏ ngựa leo lên cột cờ ở từ đường trước mặt, truy binh rối rít xuống ngựa ở phía sau, nhìn quần áo thì biết ngay là quân Kim. Bốn tên quân Kim quơ binh khí muốn chặt đứt cột cờ, mặc dù có tên từ cột cờ bắn xuống nhưng bọn họ giơ tấm chắn lên, căn bản không thể bắn trúng người được.

Quách Tĩnh đột nhiên kêu lên: “Trên cột cờ là sư phụ Triết Biệt và nghĩa đệ Đà Lôi? Sư phụ Bác Nhĩ Hốt, con là Quách Tĩnh đây.”

Giữa cột cờ có tiếng hoan hô truyền đến, có một âm thanh trong trẻo nói bằng tiếng Hán: “Quách Tĩnh, sao con lại ở đây?”   *D*Đ*L*Q*Đ*

Quách Tĩnh xua đuổi quân Kim chém cột cờ, trong lúc vô tình Diệp Hướng Vãn ngẩng đầu, thấy trên không trung có bóng dáng màu trắng đột ngột xuất hiện, trong lòng khẽ động: “Đây là đôi bạch điêu kia?”

Quả nhiên, hai con đại điêu màu trắng nhanh chóng bay đến, hạ xuống vai Quách Tĩnh như kêu như khóc.

Quách Tĩnh và Đà Lôi đánh lui quân Kim, ba người trèo xuống từ cột cờ, hết sức phấn khởi vây quanh Quách Tĩnh nói chuyện, rồi lại dùng tiếng Mông Cổ.

Ở một bên Hoàng Dung cầm thịt đùa giỡn với con đại bàng kia.

Diệp Hướng Vãn không hiểu bọn họ nói gì, lại nằm úp sấp đã lâu khiến tay chân đều tê dại, thấy nguy hiểm đã qua nên thư giãn chân tay một chút.

Ai ngờ ba người kia hết sức cảnh giác, lập tức phát hiện ra, vừa dùng tiếng Hán la lên: “Có người!”, thì một mũi tên lập tức bắn tới.

Diệp Hướng Vãn kinh hãi, từ trong bụi cỏ xông ra ngoài, sử dụng khinh công chạy đến sau lưng Quách Tĩnh, hô lớn: “Này, ta không phải người xấu.”   *D*Đ*L*Q*Đ*

Quách Tĩnh nghe ra âm thanh của Diệp Hướng Vãn, vội nói: “Sư phụ Triết Biệt, đây là sư muội của con.”

Người bắn tên về phía Diệp Hướng Vãn chính là Triết Biệt. Y nghe Quách Tĩnh nói xong, biết thiếu chút nữa đã lỡ tay làm tổn thương người khác, đi lên chào hỏi: “Trong đêm tối không thấy rõ lắm, cho rằng còn có cá mắc trong lưới*, mong cô nương chớ trách.”

(*lạc võng chi ngư = cá mắc trong lưới, ý nói là còn kẻ địch còn sót lại rình rập quanh đây).

Diệp Hướng Vãn cũng bước lên phía trước vài bước, muốn nhìn kĩ vị tướng quân áo đen được coi là thần tiễn trong sách, tuy diện mạo không thấy rõ nhưng tay cầm trường cung uy phong lẫm lẫm, không khỏi có thiện cảm, cười nói: “Không sao, người cũng không gây thương tổn cho ta.”

Hai người khách khí một phen, bên kia Quách Tĩnh và Đà Lôi nói chuyện, trong chốc lát quay đầu hốt hoảng kêu lên: “Dung nhi, Khang đệ, thì ra Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng ở đây, chúng ta mau đi tìm thôi.” Nói rồi chia nhau ra tìm kiếm với Hoàng Dung.   *D*Đ*L*Q*Đ*

Chắc là đám người Đà Lôi nói cho hắn biết rồi.

Diệp Hướng Vãn đứng đợi trong viện chốc lát, sắc trời đã dần sáng. Nàng nghĩ không biết nghĩa phụ đã rời đi hay chưa, quay đầu nhìn về phía ba người Mông Cổ nọ, thấy người đứng giữa mắt to mày rậm, rất có khí thế, có lẽ là tứ vương tử Đà Lôi. Bên cạnh hắn là một nam nhân lớn tuổi, phải là Bác Nhĩ Hốt. Còn về phần Triết Biệt, lúc nãy trong đêm đen không thấy rõ, lúc này nhìn lại, đại khái khoảng ba mươi tuổi, toàn thân áo đen, mày rậm bay xéo, có lẽ vì cuộc sống quanh năm ở đại mạc nên màu da hơi tối, nhưng tướng mạo lại cực kỳ anh tuấn.

Diệp Hướng Vãn không ngờ Triết Biệt trẻ tuổi như thế, nàng nhớ trong sách có viết khi Quách Tĩnh còn bé đã che giấu tình cảnh với Triết Biệt, khi đó y đã là hắc bào tướng quân rồi. Hiện tại Quách Tĩnh đã lớn, nàng cho rằng Triết Biệt ít nhất cũng cỡ bốn mươi hay năm mươi tuổi rồi chứ.

Triết Biệt thấy tiểu cô nương kia không ngừng quan sát y, nên cũng nhìn lại nàng mấy lần, nghĩ thầm: “Tiểu sư muội của Quách Tĩnh thật là xinh đẹp.”   *D*Đ*L*Q*Đ*

Diệp Hướng Vãn đang suy nghĩ có nên nói vài câu với Triết Biệt hay không, dù sao trong ba người Mông Cổ chỉ có mình y hiểu Hán ngữ. Đột nhiên ngay lúc này có một cỗ kình phong đánh tới, lúc đến trước mặt nàng thì bỗng mất đi sức mạnh, bẹp một tiếng rơi vào lòng bàn tay nàng.

Diệp Hướng Vãn cúi đầu nhìn xuống, là một miếng xương gà, trong lòng biết rõ Hồng Thất Công đang thúc giục nàng rời đi, nên nói với Triết Biệt: “Khi Quách sư huynh của ta trở về, xin nhắn giùm huynh ấy rằng ta đã đi theo nghĩa phụ rồi.”  Nói rồi gật đầu với y một cái, xoay người thi triển khinh công rời khỏi.

Diệp Hướng Vãn đi được một đoạn đường, nghe được âm thanh ở phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy Hồng Thất Công không nhanh không chậm đi theo sau lưng nàng.

Diệp Hướng Vãn cười hỏi: “Nghĩa phụ, vừa rồi người đã ở nơi nào, sao con không thấy người?”

Hồng Thất Công đáp: “Lão Khiếu Hóa thấy có nhiều người nên đi loanh quanh bên ngoài một chút.”

Diệp Hướng Vãn lại hỏi: “Đêm nay nghĩa phụ muốn tham gia tiệc rượu của Cái Bang không?” Lúc trước tên khất cái họ Lê đã nói về kế hoạch chiêu đãi tối nay, nàng đã nghe hết thảy vào tai rồi.   *D*Đ*L*Q*Đ*

Hồng Thất Công ngáp một cái rồi nói: “Quá khổ, quá thiếu thốn, tiệc rượu của ăn mày không có gì ngon để ăn. Chúng ta tìm chỗ nào nghỉ vài ngày, con làm mấy món ngon cho nghĩa phụ, ta sẽ chỉ điểm quyền cước cho con.”

Diệp Hướng Vãn nghe Hồng Thất Công nói xong, trong lòng vui vẻ, đáp lại: “Hiện nay Vãn nhi đã hiểu được võ công rất quan trọng, đang muốn mặt dày xin xỏ nghĩa phụ chỉ điểm đôi chút đây. Lát nữa Vãn nhi sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn ngay, trong khoảng thời gian này nhất định sẽ để nghĩa phụ ăn uống thoải mái còn về món ăn tuyệt đối không giống nhau đâu ạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK