"Rất nhanh?" Hoàng Phủ Ương cười hỏi.
"Năm nay."
Hoàng Phủ Ương nghe hắn nói chắc chắn, hai tay ôm ngực nhìn kỹ hắn sau một lúc lâu: "Bách Nguyên, ta thực không hiểu khi mọi người đều vội vả lấy lòng lục hoàng đệ, sao ngươi lại đến đầu quân cho ta, thậm chí có ý muốn đẩy ta lên long ỷ?" Năm đó cuối cùng cũng chiến thắng Tây Đột, Phiền Bách Nguyên bị thương trở về, hắn từng đến thăm, lại nghe hắn nói ra kế hoạch này, nhất thời kinh ngạc không hiểu.
Giả mù, chân không rời nhà, nhưng hắn lại có thể biết được chuyện thiên hạ, tính đến giờ mới biết, toàn bộ đều như hắn (PBN) suy đoán, không hề lệch lạc, làm cho hắn tán thưởng lại càng kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ) nhiều hơn.
Người này có thể suy đoán chuyện triều đình chuẩn xác như vậy, chớ trách hắn ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
"Tam hoàng tử, Khổng Nhị gia phòng bị, việc này lục hoàng tử tất sẽ nghe thấy, sau này nhất định sẽ nhằm vào Tam hoàng tử, Tam hoàng tử phải tăng cường phòng bị, chỉ cần chống được đến mùa thu, Nam Phương đại hạn, ta muốn Trí Nghiêu độn lương, có thể để cho Tam hoàng tử ở trước mặt hoàng thượng tái lập danh hiệu hiền đức."
"Nam Phương đại hạn?" Hoàng Phủ Ương cau chặt mi, không thể tin được ngay cả thiên tai mà hắn cũng có thể đoán trước.
"Tam hoàng tử có từng nghe qua đạo lý trừ tịch gạo đẩy năm sau mưa*?" Phiền Bách Nguyên không nhanh không chậm nói.
"Dường như từng nghe qua, nhưng... Chuẩn xác không? Còn nữa, ngươi muốn Trí Nghiêu độn lương, đó là chuyện năm trước rồi."
"Tam hoàng tử, chu kỳ thời tiết thay đổi mỗi năm, nếu Tam hoàng tử hồi cung tra sử sách nhất định sẽ phát hiện, mỗi lần bắt đầu mùa đông tuyết rơi sớm, mà tuyết rơi không ngừng, năm sau nhất định gặp hạn, hơn nữa ta quan sát qua trừ tịch gạo năm nay, xác định năm nay nhất định có đại hạn."
Năm nay đại hạn, việc này hắn còn nhớ rõ. Tranh đấu trong triều và giết địch nơi biên phòng cũng không khác nhau, đều là thăm dò quân tâm (lòng quân) quân địch, dụ địch khi dễ địch, dẫn quân nhập vò. Việc suy đoán này, đối hắn mà nói không khó.
"Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng ngươi là Quan Thiên Tượng."
"Thiên quan quan sát thiên tượng, cũng như điều khiển binh sĩ giết địch cũng phải xem chuẩn thiên thời địa lợi, nghiên cứu từng chi tiết nhỏ, suy đoán mỗi khả năng mới có thể bách chiến bách thắng."
"Vậy cũng đúng, độn lương như thế là đầu cơ kiếm lợi, nghiêm túc?"
Phiền Bách Nguyên cười cười: "Binh đi nước cờ hiểm, lấy lùi làm tiến. Ta muốn cho lục hoàng tử đoán bước tiếp theo của chúng ta, cho nên ta cần Phiền Bách Văn và Dương Như Kỳ làm thông lệnh binh, nếu lục hoàng tử không đoán được chúng ta đang đùa cái gì, trò chơi này đã không thể chơi nữa rồi."
Dám khi dễ thê tử của hắn, hắn làm cho hai người kia, sống không bằng chết.
Sau khi để cho Mặc Ngôn đưa Hoàng Phủ Ương rời khỏi, Phiền Bách Nguyên rũ mắt như là đang trầm tư chuyện gì.
"Suy nghĩ chuyện gì vậy?" Dương Trí Nghiêu lắc lắc chén trong tay, chờ hắn châm trà.
"Suy nghĩ ta làm đúng hay không."
"Chuyện kia?"
"Lựa chọn hỗ trợ Tam hoàng tử." Rót chén trà cho hắn, lmt.lqd, hắn thuận tiện rót cho bản thân một ly.
Dương Trí Nghiêu hồ nghi nhướng mi: "Ngươi không tin tính tình Tam hoàng tử? Hầu gia, năm đó ngươi vào cung làm thư đồng cho hoàng tử, ngươi và Tam hoàng tử, nói không chính xác thì còn thân hơn so với Phiền Bách Văn."
"Làm như vậy không sai, nhưng ta suy nghĩ, con người một khi nắm giữ quyền lực, có thể còn lại bao nhiêu nhân tính." Nếu là quá khứ, hắn căn bản không cần, nhưng hiện tại không giống rồi.
Hắn có vợ có con, mỗi một bước hắn đi đều phải cẩn thận hơn, tuyệt dối không được bước nhầm.
"Vậy cũng đúng, một khi ngồi trên long ỷ có chút ý kiến nhất định sẽ thay đổi, so với các thế hệ quân vương, luôn sợ thần tử công cao chấn chủ, nhưng chỉ cần ngươi không ra sĩ, cũng không có chuyện này."
"Một khi Tam hoàng tử ngồi trên long ỷ, ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho ta sao?"
"Chuyện này, bất kể như thế nào, hiện tại chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền, trừ phi ngươi muốn buông tha."
"Không." Câu trả lời của hắn ngắn gọn hữu lực: "Ít nhất ta có thể xác định, Tam hoàng tử là một hoàng đế sẽ thay dân chúng suy nghĩ, bằng vào điểm này, ta nguyện ý dốc hết sức tương trợ."
Trong triều có tám hoàng tử, trong đó thế lực phái Lục hoàng tử thịnh nhất, Tam hoàng tử nhưng lại lấy hiền lương nổi tiếng, hoàng tử khác nếu không công trạng thì là tuổi còn quá nhỏ, ngay cả long ỷ cũng chưa đủ tư cách chạm vào.
Trọng điểm là nếu hắn không hỗ trợ Tam hoàng tử, chỉ sợ hắn sẽ tránh không khỏi kiếp năm nay.
Nhưng hắn lại lo lắng, một khi thay đổi, người đáng chết lại chưa chết có làm tang thêm chuyện xấu gì hay không?
"Một khi đã như vậy - -" Dương Trí Nghiêu nâng chén kính hắn: "Không cần lo nhiều."
Phiền Bách Nguyên liếc hắn một cái, tự mình dùng trà, dư quang thoáng nhìn Mặc Ngôn từ ngoài cửa đi tới.
"Hầu gia, thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia ở trong thư phòng." Mặc Ngôn đi nhanh bước vào phòng khách bẩm báo.
Phiền Bách Nguyên sửng sốt, lập tức đứng dậy.
"Làm sao, ngươi giấu cái gì không dám cho người khác biết trong thư phòng hả?" Giọng Dương Trí Nghiêu lành lạnh hỏi.
"Tranh của ta!" Phiền Bách Nguyên tức giận nói, bám cánh tay Mặc Ngôn đi tới thư phòng.
"Tranh?" Dương Trí Nghiêu đặt cái chén sang một bên, ở phía sau nói: "Ngươi nói rõ rang chuyện hai mắt của ngươi với Tuyên nha đầu không được sao?"
"Không được."
"Ngươi không tin nàng?"
"Không phải.”
"... Cũng do ngươi giả mù, lmt.lqd, kết quả lại làm hỏng chuyện?"
Phiền Bách Nguyên không nói, chỉ là bước nhanh hơn.
Dọc theo đường đi, Mặc Ngôn thủy chung bảo trì trầm mặc, hai mắt không dám liếc loạn, tuy nói hắn tin tưởng vững chắc phẩm tính Hầu gia như trời quang trăng sáng, nhưng trên thực tế... Trời mới biết.
Nếu Hầu gia cái gì cũng chưa làm, vì sao vành tai lại phiếm đỏ?
Ài, rõ ràng liền là người thiện mưu sách lược như thế, nhưng trong chuyện này lại không thông minh như vậy.
Mặc Ngôn ở phía trước, mở cửa thư phòng, chỉ thấy Dương Như Tuyên ngồi ở trên giường gấm, nắm tay Phiền Doãn Hi dạy nó tập viết chữ.
"Ai, các ngươi tán gẫu xong rồi à?" Dương Như Tuyên giương mắt cười hỏi.
Ánh mắt Phiền Bách Nguyên rơi vào tranh cuộn nàng đặt ở bên cạnh: "Nàng đang làm gì vậy?"
Dương Trí Nghiêu bên cạnh nghe vậy, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ. Trợn mắt nói lời bịa đặt, có thể diễn giống như vậy, ánh mắt không mù thật có chút đáng tiếc.
"Ta dạy Doãn Hi tập viết." Nàng như là nghĩ đến chuyện gì, cầm lấy tranh cuộn hỏi: "Hầu gia, trên bàn của ngươi có tranh, mà trên tủ sách cũng có vài cuốn tranh cuộn, những tranh này là Mặc Ngôn họa à?"
Mặc Ngôn bỗng dưng trừng mắt to, rõ ràng thiếu phu nhân rất thông minh, sao gặp được chuyện Hầu gia liền ngốc đến thái quá như vậy?
"Đúng vậy." Phiền Bách Nguyên không dấu vết đổi đề tài: "Đúng rồi, Nghiêu ca ca của nàng tìm được cửa hàng tốt cho nàng rồi."
Dương Trí Nghiêu đột nhiên trừng mắt to. Cửa hàng cái gì?! Này, đổi đề tài cũng không cần lấy hắn khai đao chứ!
"Thật sao?" Dương Như Tuyên vui vẻ ra mặt hỏi.
Dương Trí Nghiêu còn có thể làm thế nào?