• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!” Không dự đoán được Liễu Thiến Thiến sẽ đẩy mình, Dương Như Tuyên theo bản năng che chở hài tử, thân thể ngã xuống, nhưng mà đau đớn lại không xuất hiện, chỉ vì phía sau có người che chở ôm lấy nàng.

Nàng quay đầu vừa nhìn, lại nhìn thấy Phiền Bách Văn.

“Ngươi không sao chứ?” Phiền Bách Văn tươi cười rạng rỡ hỏi.

Dương Như Tuyên vội vàng rời khỏi vòng ôm của hắn, quay đầu trừng mắt nhìn Liễu Thiến Thiến, ánh mắt lại thoáng nhìn ánh mắt phẫn hận của Dương Như Kỳ, nháy mắt hiểu được ý đồ của Liễu Thiến Thiến.

Phiền Bách Văn từng nhờ người đến Dương phủ cầu hôn, việc này khẳng định Như Kỳ cũng biết, nói vậy nhóm người tiểu thiếp thông phòng của Phiền Bách Văn cũng biết, mà Liễu Thiến Thiến có thể vẫn giữ vững vị trí sủng thiếp, chính là bởi vì từ trước đến nay nàng ta đều hiểu con người Phiền Bách Văn, càng biết lợi dụng một chút kỹ xảo để giữ tâm hắn, hiện giờ nàng ta cố ý làm Phiền Bách Văn niềm vui, đẩy nàng cho hắn, thứ hai là châm ngòi mâu thuẫn giữa nàng và Như Kỳ... Dương Như Tuyên bắt đầu hoài nghi, lúc trước nàng đưa độc cho Phiền Bách Nguyên, có lẽ cũng là chủ ý của Liễu Thiến Thiến.

“Thiến Thiến, sao ngươi có thể vô lễ với tẩu tử như vậy, còn không mau giải thích với tẩu tử?” Mặt Phiền Bách Văn có chỉ trích khiển trách, tay lại nắm chặt tay Dương Như Tuyên.

Vẻ mặt Liễu Thiến Thiến đáng thương tội nghiệp khom người với Dương Như Tuyên, khi giương mắt lên, lại cười đến khiêu khích với nàng.

Dương Như Tuyên hơi híp mắt lại, không dấu vết rút tay bị Phiền Bách Văn cầm về, thấp giọng nói: “Tiểu thúc, cười đùa thôi, không sao, nhưng nếu ở trước mặt người ngoài mà thiếp thất tiểu thúc lại làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến người khác dèm pha, tổn hại phẩm cách của tiểu thúc.”

Dứt lời, cười khách sáo với hắn, khẽ hạ thấp người.

“Lời nói của tẩu tử rất đúng, Thiến Thiến, ngươi nhìn dáng người tư thái này của tẩu tử đi, sao ngươi lại không học hỏi được chút nào vậy!” Dù cho chỉ là cười khách sáo, nhưng trong mắt Phiền Bách Văn lại là thiên kiều bá mị dụ hắn động tâm, lại đặc biệt vì nàng mà mắng Liễu Thiến Thiến, muốn làm nàng vui.

Dương Như Tuyên từ chối cho ý kiến, trước khi đi, nàng quay đầu nhìn sắc mặt khẽ biến của Liễu Thiến Thiến.

Loại nam nhân này, ham chơi yêu thích nếm thức ăn tươi, rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng để các nàng coi như bảo vật? Cái loại chất thải công nghiệp này, muốn thì tự mang đi, đỡ bẩn mắt của nàng.

Nàng hừ một tiếng, một bước tiến vào cổng vòm Mai Trinh viện, đã thấy Phiền Bách Nguyên và Mặc Ngôn chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh cổng vòm, nàng không khỏi bật thốt lên hô: “Hầu gia?”

Thần sắc Phiền Bách Nguyên âm tình bất định, quay đầu rời đi, Mặc Ngôn vội đuổi theo để hắn bám vào tay, tránh gây nghi ngờ hắn giả mù.

Trong lòng Dương Như Tuyên run rẩy, cầm tay Phiền Doãn Hi, bước nhanh bắt kịp.

Mà mắt Phiền Bách Văn lại như mê, không ngừng truy đuổi bóng dáng của nàng, mãi đến khi nàng vào phòng, lmt.lqd, hắn vẫn không rời mắt được.

“Mọi người đi đi, rốt cuộc ngươi còn muốn đứng ở đây bao lâu?” Dương Như Kỳ buồn bực quát.

“Ta muốn có được nàng... Phải có được nàng!” Phiền Bách Văn ấp úng nói.

Liễu Thiến Thiến bĩu môi, kéo tay hắn: “Nhị thiếu, ta nhất định sẽ giúp ngươi, ngày hôm nay không phải đã cho ngươi nếm chút nhuyễn ngọc ôn hương rồi đó sao.”

“Một chút ngon ngọt như vậysẽ chỉ làm ta càng tham.”

“Ta sẽ nghĩ ra biện pháp.”

“Biết nha đầu ngươi là tri kỷ mà.” Phiền Bách Văn cười nhéo mũi của nàng, kéo nàng rời đi, từ đầu đến cuối đã quên còn có một Dương Như Kỳ ở đây.

Dương Như Kỳ nhìn thấy ánh mắt gây hấn kia của Liễu Thiến Thiến, tức giận đến dậm chân, càng tức Dương Như Tuyên lại có thể dễ dàng chiếm được ánh mắt của vị hôn phu nàng như vậy... Không, nàng tuyệt đối không cho phép!

Ngoài cửa phòng, Tiểu Vũ gấp gáp, trong cửa phòng, biến đổi liên tục.

Phiền Bách Nguyên xanh mặt ngồi ở trên giường gấm, không nói một câu, Dương Như Tuyên phát hiện sắc mặt của hắn khác thường, vốn trong lòng định nói vài lời tốt, nhưng bây giờ một chữ cũng không nói nên lời.

Hình như Hầu gia rất tức giận, nhưng rốt cuộc là tức giận cái gì?

Mặc Ngôn đứng ở bên cạnh Phiền Bách Nguyên, nhắm mắt lại chịu đựng bầu không khí ngưng trệ này. Nếu không phải vì không để việc Hầu gia giả mù bị vạch trần, hắn đã sớm rời khỏi phòng này rồi, giờ lại phải nhìn bọn họ im lặng không nói, ở giữa lại có một đứa nhỏ.

“Nương?” Phiền Doãn Hi nhìn qua lại, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

Dương Như Tuyên vẫn chưa kịp trấn an, Phiền Bách Nguyên đã tức giận quát: “Ai là nương của ngươi?”

Dương Như Tuyên hoảng sợ, vội vàng ôm Phiền Doãn Hi bị dọa sợ vào trong lòng: “Hầu gia!”

“Sao, ta nói sai rồi sao? Trước khi ngươi dẫn đó nhỏ này đến đây, bà nội không nói gì với ngươi sao?” Phiền Bách Nguyên tức giận chụp lại tay vịn, tay vịn lập tức bị đứt một đoạn, Phiền Doãn Hi bị dọa lập tức rơi hai hàng lệ.

“Đó cũng chỉ là chuyện không có thật mà thôi.”

“Mọi người trong phủ đều biết, ngươi còn nói là giả sao?!” Đứa nhỏ này, hắn nhìn cũng chưa từng nhìn qua, nhưng khi hắn nhìn thấy nàng nắm tay đứa nhỏ này đi tới, thì hắn đã biết nó là ai rồi.

Dù sao cũng không khó đoán, từ bao giờ trong phủ lại có một đứa nhỏ như vậy, không phải là nghiệt chủng do nữ nhân không biết xấu hổ kia sinh ra - -

“Hầu gia, thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng ở trước mặt trẻ con...”

“Vậy ngươi dẫn nó đi đi, ta vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy nó!”

Dương Như Tuyên nghe vậy, tức giận nói: “Hầu gia, nó là con của ngươi!” Hắn cho rằng đứa nhỏ mới hai tuổi, ngày sau sẽ quên những gì bây giờ hắn nói hay sao? Hắn cũng biết lời hắn nói khiến tâm đứa nhỏ bị thương tổn bao nhiêu không?! Đứa nhỏ vô tội, người lớn gây chuyện, không có lý do gì lại bắt con trẻ gánh vác.

“Nó không phải!”

“Nó phải! Ngươi hỏi Mặc Ngôn, tiểu Doãn Hi quả thực giống hệt bộ dạng của ngươi, vừa thấy đã biết đây là con của ngươi!” Nàng bịt chặt hai tai Phiền Doãn Hi, không hy vọng nó nghe thấy quá nhiều.

Mặc Ngôn bỗng dưng trừng to mắt, vẻ mặt bi thương. Đừng hỏi hắn, tuy hắn cũng biết rất giống, nhưng lúc này, hắn chỉ có thể lựa chọn câm điếc...

“Ta không cần biết nó là con của ai, dẫn nó rời khỏi đây!” Phiền Bách Nguyên gầm thét.

Hắn thấy rồi! Hắn nhìn thấy ngũ quan đứa nhỏ, lúc này mới giật mình thì ra nó và mình lại giống nhau như vậy, nhưng hắn cũng thấy nàng ngã vào trong lòng Phiền Bách Văn, thấy nàng cười đến thiên kiều bá mị với Phiền Bách Văn, không một chút bài xích cái ôm của hắn, thậm chí trước khi đi còn quay đầu liếc nhìn Phiền Bách Văn một cái... Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy bọn họ là một nhà ba người, một màn chói mắt kia khiến mắt hắn rất đau!

Ông trời đang chỉnh hắn sao? Cho hắn cơ hội sống lại, để hắn cho rằng có thể thay đổi toàn bộ, sao có thể đoán được hắn vẫn bị thương mình đầy thương tích.

Mắt bị thương là chuyện chạy không thoát, hồi phủ tĩnh dưỡng, lại bị Thúy nhi và Phiền Bách Văn liên thủ làm tổn thương, hiện giờ, để hắn nhìn thấy Như Tuyên rất có khả năng sẽ giống như trước đây, bắt tay với Phiền Bách Văn đối phó chính mình, đây là vận mệnh chết tiệt gì vậy?!

“Phiền Bách Nguyên, sao ngươi có thể vô tình như vậy?!” Dương Như Tuyên tức giận không kìm được quát lớn.

Nàng biết hắn lạnh nhạt với tất cả, nhưng nàng cũng biết sự lạnh nhạt đó của hắn là đến từ thương tổn ở mắt và thương tổn trong lòng của hắn, đương nhiên nàng cũng có thể lý giải, lmt.lqd, hắn bị đệ đệ ruột phản bội, lại gặp phụ thân coi thường, nàng biết trong lòng hắn rất đau khổ, nhưng hắn có đau khổ hơn nữa cũng không nên làm thương tổn đứa nhỏ.

“Ta vô tình, nếu ngươi không quen, ngươi cũng đi đi!” Đều biến hết cho hắn, trả lại cuộc sống bình yên cho hắn, hắn không thể chịu được cảm giác bị nàng làm kích động không kìm chế được nữa rồi.

“Được, ta đi!” Nàng một tay ôm lấy Phiền Doãn Hi, bước nhanh đi ra ngoài.

Nàng đi rất dứt khoát, Phiền Bách Nguyên nắm chặt tay, nhếch môi nhưng vẫn không có mở miệng.

Trong phòng im lặng không tiếng động, bên ngoài mưa sa gió giật, sắc trời tối đen như trời đêm, giống như tâm của hắn.

Hôm nay thời tiết cũng giống tâm tình của hắn, bởi vì nàng tự tay làm y phục cho hắn mà vui mừng, bởi vì nàng cự tuyệt mà tức giận... Biết được nàng đi thăm bà nội, cho nên ra cổng vòm bên cạnh sân chờ nàng, sao có thể đoán được lại để hắn thấy một màn kia... Hai mắt của hắn nhìn thấy, hắn lại thà rằng chính mình không nhìn thấy.

Hắn không muốn thừa nhận, lại không phải của hắn... Hắn thật tâm muốn nàng, chỉ tiếc lại không thuộc về hắn, dù cưỡng cầu cũng cầu không được.

Mặc Ngôn thấy hắn ảo não nhắm mắt không nói, không khỏi khẽ thở dài: “Hầu gia, kỳ thật chỉ là ngươi ăn giấm mà giận chó đánh mèo thôi.” Phiền Bách Nguyên bỗng dưng mở mắt, trừng sang bên cạnh, Mặc Ngôn bất đắc dĩ nhún vai.

Hắn chỉ là ăn ngay nói thật thôi.

Sắc trời tối đen như mực, trong lúc này phân không rõ thời gian, hắn nghĩ có lẽ trời còn chưa sáng.

Mùa thu, trời sáng tương đối chậm, hơn nữa một đêm không ngừng mưa, giống như tâm của hắn, vào trời đông giá rét.

Cửa, bị đẩy ra, hắn mang theo chờ đợi mà chính mình cũng không biết khẽ nhếch mắt, lại thấy người tới là Mặc Ngôn.

“Hầu gia, rửa mặt chải đầu đi.” Mặc Ngôn bê chậu nước đặt cạnh bồn hoa, vắt khô khăn vải đưa cho hắn.

Phiền Bách Nguyên tiếp nhận, hé mở môi, mà lại nuốt lời muốn nói xuống.

Mặc Ngôn nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, tự hỏi tự đáp: “Kỳ quái, giờ cũng không còn sớm, sao vẫn không nhìn thấy thiếu phu nhân? Đúng rồi, Hầu gia, ta vừa mới gặp được nha hoàn của thiếu phu nhân, ánh mắt rất đẹp, mà không phải là giống như mắt của con mèo...”

“Ngươi có yên hay không?” Phiền Bách Nguyên liếc hắn.

“À, nàng nói tối hôm qua thiếu phu nhân dỗ tiểu thiếu gia đến gần sáng mới ngủ, cho nên thức dậy trễ, bây giờ đang bận rộn trong phòng bếp, bảo ta bưng chậu nước nóng đến cho Hầu gia rửa mặt chải đầu trước.”

“Nói nhiều.”

Mặc Ngôn nhìn vẻ mặt thoải mái của hắn, không khỏi bất đắc dĩ than nhẹ. Dạo này, làm giun đũa và mật thám đúng là không phải chuyện dễ dàng.

Phiền Bách Nguyên rửa mặt chải đầu, đứng dậy đổi bộ cẩm bào màu xanh băng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, vừa quay đầu lại chỉ thấy Dương Như Tuyên và Mật Nhi bưng hai cái mâm gỗ vào phòng.

Thần sắc của nàng không tốt.

Hắn không dấu vết đánh giá nàng. Cho tới nay, lmt.lqd, nàng không giống thiên kim quan gia kinh thành, không có thói quen bôi cái này trát cái kia lên mặt, luôn luôn là khuôn mặt trắng trong thuần khiết, mày rậm tú nhã, môi hồng nhuận non mềm, nhất là đôi mắt to kia, như là khảm lưu ly vậy, mỗi khi cười sẽ làm người ta động tâm.

Mà giờ khắc này, khí sắc của nàng như tro, đôi mắt luôn luôn sinh động giờ phút này giống than nước đọng, không có một chút ánh sáng, ngay cả tổng ý cười bên môi cũng là cố nhếch, ánh mắt nhìn hắn không còn tràn đầy thương tiếc ôn nhu như lúc trước nữa, ngược lại là lạnh nhạt lướt qua, từ đầu đến cuối đều không dừng lại trên người hắn.

“Mặc Ngôn, người này phải giao cho ngươi rồi.” Giọng Dương Như Tuyên lạnh nhạt phân phó, xoay người liền đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Đối mặt sự đạm mạc chưa từng từng có của nàng, Phiền Bách Nguyên không cần nghĩ ngợi hỏi, có một tia bối rối.

“Không muốn làm vướng mắt Hầu gia.” Nàng thản nhiên nói, cũng không quay đầu lại.

“Ta không nhìn thấy!” Hắn cắn răng nói nhỏ.

“Đúng vậy, Hầu gia quả thật là không nhìn thấy, có lẽ ngay cả tâm cũng bị che mờ!” Dứt lời, nàng xoay người rời đi. Phiền Bách Nguyên giật mình ngồi đó, không thể tin được nàng lại dùng thái độ này châm chọc hắn.

Nàng thay đổi! Không phải Dương Như Tuyên hắn biết!

Cúng chỉ có một đêm đã... Chẳng lẽ nàng vừa nhìn thấy Phiền Bách Văn, tâm đã lập tức bay đến chỗ hắn rồi sao?!

Không sao cả, hắn không thấy lạ, hắn cưới nàng, cũng chỉ vì để thuận tiện, thuận tiện kìm chế Phiền Bách Văn, nếu nàng thực sự thông đồng với Phiền Bách Văn, vừa vặn thuận tiện để hắn moi được tin tức từ trong đó... Giả tạo! Hắn muốn tin tức, chẳng lẽ còn cần phải thông qua nàng?!

“Không ăn nữa!” Hắn tức giận đứng dậy, đi nhanh vào thư phòng.

Mặc Ngôn đành phải bất đắc dĩ đi theo sau lưng hắn: “Hầu gia, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, ngươi cần gì phải suy nghĩ lung tung làm khó xử chính mình.”

“Ngươi biết cái gì!” Bước vào thư phòng, hắn quay đầu gào thét: “Bọn họ trong quá khứ chính là…”

Hắn bỗng dưng không lên tiếng, đó là một doạn quá khứ không nên nhắc tới... Nhưng, có một số việc chỉ sợ dù như thế nào cũng không thay đổi được, bởi vì nàng từng là thiếp của Phiền Bách Văn, lại bị hắn sau khi sống lại ép cưới...

Mặc Ngôn gãi đầu: “Ta thật sự có chút không hiểu, thiếu phu nhân và nhị thiếu trong lúc đó có thể có cái gì? Nếu ta nhớ không lầm, ta còn nghe Dương Trí Nghiêu từng nhắc tới, có lần trong hậu viện của chùa, thiếu phu nhân còn vụng trộm ngáng chân nhị thiếu, hại nhị thiếu té ngã, việc này khi đó mắt Hầu gia đã khôi phục bảy phần, hẳn là cũng biết.”

Phiền Bách Nguyên khép chặt mi lại. Đương nhiên hắn biết việc này, hắn cũng nhớ nàng một lòng vì mình, thậm chí còn đo bước chân thay hắn... Vẻ mặt nàng tràn đầy thương tiếc, tư thái dịu dàng, mới có thể khiến hắn cao hứng cưới nàng làm vợ cũng để Dương Trí Nghiêu thuận tiện đến thăm, chỉ vì nàng không khiến người ta chán ghét.

Nếu là tính tình của nàng điêu ngoa liều lĩnh, hắn thà rằng không cho Dương Trí Nghiêu đến phủ, cũng tuyệt đối sẽ không lấy nàng làm vợ, mà khi vào phủ, nàng ân cần hầu hạ hắn, ôn nhu điềm tĩnh như vậy, thay hắn làm bộ đồ tay mới bị thương, đều khiến hắn động tâm... Nhưng nàng ái mộ Phiền Bách Văn, hắn tận mắt nhìn thấy!

“Đi!” Phiền Bách Nguyên phiền não giữ chặt tay Mặc Ngôn.

“Hầu gia muốn làm gì?” Vẻ mặt Mặc Ngôn hoảng sợ, run rẩy hỏi.

Đừng... Ngàn vạn lần đừng là...

“Luyện kiếm!”

Đừng! Mặc Ngôn vô thanh hô to, hắn còn chưa có cưới vợ, hắn không muốn chết một cách không rõ ràng ở dưới kiếm Hầu gia, tuy phong cảnh ở đình viện rất đẹp, nhưng hắn cũng không muốn chết ở đó!

Mặc Ngôn khổ sở đi qua cửa ngầm, kiếm Phiền Bách Nguyên liền không chút khách khí đâm tới, hoàn toàn không cho hắn cơ hội lùi bước, quả thực là muốn bức hắn tới chết.

Xong rồi xong rồi, còn như vậy nữa, hắn sẽ chết ở đây mắt, ai tới cứu hắn?!

Hắn vô tội mà, căn bản là không liên can tới hắn! Còn nữa, hắn lớn như vậy, cũng chưa thấy nam nhân kia ghen đến khoa trương như vậy... Hắn bắt đầu hoài nghi, Hầu gia thích thiếu phu nhân từ lâu rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK