Ngay khi xuân về hoa nở, Dương Như Tuyên khai trương tửu lâu, lấy tên là Vạn Tượng lâu, đối đầu với Tuyệt Phẩm lâu đối diện. Tuy chỉ có ba tầng, nhưng lầu một là quán cơm, lâu hai ba đều có sương phòng, để cho khách hàng tới cửa tự lựa chọn, giá cả lại khiến người ta phải kêu to.
Mà bồi bàn phụ trách ở Vạn Tượng Lâu, chính là ba tên mỹ tì gian ngoan mất linh mà Kha thị ban cho kia, vừa vặn thay nàng giải quyết việc chọn người phiền toái.
Ba ngày đầu khai trương, ưu đãi nửa giá, khách hàng như muốn san bằng cánh cửa.
Trong tửu lâu bận rộn đến người ngã ngựa đổ, mỗi khi đóng cửa hồi phủ, Dương Như Tuyên vừa lên giường liền ngủ.
Mấy ngày sau, Phiền Bách Nguyên bị lạnh nhạt rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà dắt theo nhi tử đến trước Vạn Tượng Lâu, nhưng lập tức bị một đám người ầm ầm lao tới, cuối cùng chỉ có thể ôm nhi tử đứng ở ban công lầu ba, nhìn Tuyệt Phẩm lâu đối diện cũng như vậy.
"Hầu gia, thật khiến người ta không thể tin được, thiếu phu nhân không những có đầu não kinh doanh, ở trong phòng bếp lại giống như một vị đại tướng quân, chỉ huy rất bình tĩnh, đầu bếp nữ nên làm cái gì, khách quan gọi đồ ăn gì, trong đầu nàng đều nhớ rõ." Mặc Ngôn vừa từ dưới lầu lên, nhịn không được khen ngợi Dương Như Tuyên.
"Đây không phải chuyện tốt." Phiền Bách Nguyên lạnh nhạt nói.
"Hầu gia nhất định cũng không ngờ tới trù nghệ của thiếu phu nhân lại tốt đến mức trong vòng mấy ngày có thể oanh động kinh thành, đúng không?" Mặc Ngôn cười khổ dựa ở cạnh lan can, nhìn đối diện, bất ngờ nói: "Lục... Công tử và nhị thiếu gia?!"
"Hắn ba ngày hai bữa đến Tuyệt Phẩm lâu, nếu gặp mặt ở chỗ này, cũng không kinh ngạc, nhưng lại luôn có thêm một tên ngu bên người." Phiền Bách Nguyên hừ một tiếng.
Vạn Tượng Lâu khai trương ít nhiều sẽ khiến cho Lục hoàng tử chú ý, vốn dĩ tính tình của hắn, hắn sẽ không bước vào loại tửu lâu bình dân này, nhưng nếu Phiền Bách Văn đi theo bên cạnh vậy thì khó nói rồi.
Muốn điều tra, đây chính là thời cơ tốt.
Ngẫm lại, lúc trước thực sự không nên đáp ứng để cho nàng mua nơi này, nhưng Mặc Ngôn cũng nói đúng, hắn thật sự không nghĩ tới Như Tuyên có thể quản lý tửu lâu tốt đến vậy.
"Nhưng Hầu gia, quán rượu này cũng đã khai trương, cũng không thể bảo thiếu phu nhân thu lại không buôn bán nữa."
Phiền Bách Nguyên liếc đối diện, nhìn thấy Lục hoàng tử và Phiền Bách Văn cùng xuống lầu, làm bộ đi tới bên này, hắn thấp giọng nói: "Xuống lầu trước."
‘Vâng ạ’ Mặc Ngôn lập tức cầm tay hắn.
Phiền Bách Nguyên sợ run lên: "Buông ra."
"Như vậy có vẻ nhanh hơn." Nắm tay đi xuống lầu có vẻ nhanh hơn.
"Buông ra!"
Mặc Ngôn đáng thương tội nghiệp buông ra, thay đổi để cho hắn khoát lên trên cổ tay của mình. Nói thật, hắn thật sự không quá thích động tác này, động tác này sẽ khiến hắn liên tưởng đến công công hầu hạ tần phi hoặc hoàng thượng...
Đột nhiên, có bàn tay mềm cầm tay của hắn, hắn nhìn lại - - "Tiểu thiếu gia?"
"Mặc thúc thúc có thể nắm của ta." Nó rất hào phóng, không khóc nha.
Đối mặt với vẻ mặt thương hại lại động viên tinh thần của hài tử ba tuổi, Mặc Ngôn đóng chặt mắt, không nói gì.
Dương Như Tuyên bận rộn ở trong phòng bếp, lmt.lqd, nhìn thời gian rồi mang thức ăn trong phòng bếp lên giao cho hai bồi bàn, sau khi lau sạch sẽ tay, thì bước nhanh đến cửa tiệm.
"Đại nương." Vừa thấy Mao đại nương mang thực phẩm đến, Dương Như Tuyên lập tức cười híp mắt.
"Phu nhân, ta đưa đồ ăn đến đây." Mao đại nương cố sức nhắc tới chỗ thực phẩm, Dương Như Tuyên vội vàng tiếp nhận.
"Đại nương, vất vả rồi." Dương Như Tuyên nhận thực phẩm rồi giao cho bồi bàn, lập tức đến quầy lấy ngân lượng.
Mấy ngày sau, nàng biết Mao đại nương đã mất phu, một mình nuôi nhi tử lớn lên, nhi tử vào nhà giàu có làm hạ nhân, về sau nghe nói bị chuyển thành hộ vệ, thỉnh thoảng cũng sẽ trở về thăm hỏi đại nương, cho chút ngân lượng, nhưng đại nương tính toán muốn thay nhi tử, lấy tiền bạc nhi tử cho để mua chút đất sau nhà, trồng chút rau quả.
"Phu nhân đã giúp ta không ít."
"Đâu có, rau quả của đại nương vừa ngọt vừa giòn, khiến ta dựng thành bảng hiệu rồi đó." Nói toạc ra, nàng cũng chỉ là vận dụng tuyệt học của bà nội, làm ra món ăn kinh thành hiếm có, mới đưa tới không ít khách tham nếm thức ăn tươi mới. "Đúng rồi, ta lấy chút đồ ăn cho đại nương về nhà nếm thử."
Mao đại nương luôn luôn không nỡ ăn mặc, vài lần muốn bà ở lại dùng bữa cũng không chịu, Dương Như Tuyên thương bà tuổi tác đã cao như vậy, còn phải vì tương lai của nhi tử, quay đầu đang muốn thay chuẩn bị cho bà chút rau ngâm.
"Chuyện này sao lại không biết xấu hổ? Phu nhân đã cho rất nhiều tiền bạc, ta... Ưm hừm!" Nói được một nửa, phía sau đột nhiên bị đụng phải, lảo đảo lao về phía trước.
Dương Như Tuyên nghe tiếng quay đầu, không kịp đỡ lấy Mao đại nương, mắt mở to nhìn bà ngã, mà vội vàng đưa tay ra đỡ khiến bụng nàng đột nhiên đau đớn, hít hơi lần nữa rồi vội vàng nâng Mao đại nương dậy, nàng giương mắt trừng qua, một đôi mắt đẹp nheo lại.
"Tiểu thúc..." Nàng gọi đến nghiến răng nghiến lợi.
Tên hỗn đản này lại cố ý đẩy ngã đại nương, trên đời này sao lại có loại hỗn đản này?!
"Ai nha, đây không phải tẩu tử sao? Sao không ở trong phủ làm phu nhân Hầu gia mà hưởng phúc, chạy đến nơi này xuất đầu lộ diện?" Phiền Bách Văn kinh ngạc, hư tình giả ý nói.
"Tiểu thúc, đụng vào người khác không biết phải xin lỗi sao? Là ánh mắt ngươi không tốt, hay là đầu óc không tốt?" Dương Như Tuyên ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Phiền Bách Văn tức giận khẽ nhếch, nhưng nghĩ đến người bên cạnh, lại thay đổi khuôn mặt tươi cười nói: "Tẩu tử, ánh mắt không tốt chính là đại ca của ta, ngươi nói sai rồi."
"Thôi, loại người giống ngươi mắt không mù thì đầu óc cũng mù, nói chuyện nhiều với ngươi cũng là không tốt." Không nghĩ muốn đáp lại hắn, nàng đánh giá thương thế trên người Mao đại nương, nói: "Đại nương, ta dẫn ngươi đến y quán cho đại phu xem nha."
"Không cần, không sao mà."
"Làm sao có thể? Nếu đầu gối này bị thương không chữa, sau này phiền toái rất lớn."
"Ta nói tẩu tử, có khách quý tới cửa, ngươi còn muốn lo chuyện của bà ta, không phải rất không chu đáo." Phiền Bách Văn bị bị gạt sang một bên mặt mũi chịu không được gầm nhẹ.
Dương Như Tuyên liếc ngang qua, kinh ngạc: "Ai nha, tiểu thúc còn đang ở đây sao? Cửa tiệm ở chỗ này, muốn vào thì vào, hay là muốn ta phải khênh ngươi vào?"
"Ngươi!" Phiền Bách Văn ngoài miệng nói không lại, tức giận tới gần nàng, lại bị nam nhân bên cạnh ngăn cản.
Dương Như Tuyên nhìn nam nhân kia, toàn thân y phục gấm hoa màu tím, khí thế bức người, phía sau lại có thị vệ theo hầu, nhìn ra được là không phú cũng quý... Nhưng ở cùng một chỗ với Phiền Bách Văn, còn có thể là thứ tốt đẹp gì chứ.
"Ngươi là thê tử Bình Tây Hầu?" Vẻ mặt Hoàng Phủ Đào hứng thú cười hỏi.
"Các hạ là - -" Dương Như Tuyên nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Phủ Đào chưa mở miệng, trong điếm đã có người gọi: "Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia khóc muốn tìm ngươi."
Dương Như Tuyên vừa nhìn, chỉ thấy Mặc Ngôn ôm Phiền Doãn Hi khóc đến sướt mướt tới. Nàng đưa tay ra ôm, lấy khan lụa khẽ lau nước mắt cho nó: "Làm sao vậy?"
"Nương..." Phiền Doãn Hi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhất thời nghĩ không ra lý do gì, đành phải ôm nàng tiếp tục khóc.
May mắn chính là, nước mắt của nó thật sự rất nhiều, nói khóc liền khóc, không một chút phí sức.
Dương Như Tuyên không có cách dỗ nó, suy nghĩ chút, nói với Mặc Ngôn: "Mặc Ngôn, nói với Hạnh Nhi, bảo nàng chờ trong quầy, ngươi và ta dẫn đại nương tới y quán."
"Phu nhân, không cần." Mao đại nương nao núng buông vai xuống.
"Không thể." Dương Như Tuyên thật sự độc đoán, không được xía vào, lại đưa Phiền Doãn Hi cho Mặc Ngôn, tự nâng Mao đại nương, giống như hầu hạ trưởng bối của mình, ngay từ đầu đã quên Phiền Bách Văn và vị khách quý kia.
Hoàng Phủ Đào nhìn bóng lưng nàng, khóe môi cong lên: "Rất có ý tứ, đáng tiếc là người của Phiền Bách Nguyên."
"Nàng chính là người đàn bà chanh chua, Lục công tử, ngươi ngàn vạn đừng có liên quan gì tới nữ nhân kia."
"Liên quan tới nàng?" Hoàng Phủ Đào cười lạnh: "Phiền Bách Văn, ngươi là sợ Bản công tử có hứng thú với Bình Tây Hầu sao? Như thế, ngươi có năng lực làm bao nhiêu chuyện, lấy ra để cho Bản công tử biết ngươi là người hữu dụng?"
Hắn cần mượn sức người khác gia nhập trận doanh của hắn? Đến nhà thăm hỏi để muốn kết phái, nhiều như sao, hắn cũng không hiếu một Hầu gia mắt mù và Phiền gia nhị thiếu không hề thế lực.
Dương Như Tuyên đưa Mao đại nương trở về nhà ở thành Nam, lại để cho Mặc Ngôn mời đại phu tới khám và chữa bệnh.
"Trên gối có sưng, phải dùng dược thảo thoa lên vết thương, nhưng khí mạch đại nương cực yếu, máu cũng không đủ, chỉ sợ sau khi đại phu khám và chữa bệnh xong thì phải điều dưỡng một thời gian dài”.
"Vậy thì phiền toái đại phu khai đơn thuốc."
"Được." Đại phu đáp lại, đang muốn đi đến bên cạnh bàn kê đơn thuốc, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không khỏi hỏi: "Vị phu nhân này muốn lão phu thuận tiện bắt mạch hay không?"
"Ta? Không cần, ta không sao." Nàng cười nói.
Chỉ là lúc trước động tác của nàng quá nhanh, bao tử có chút không thoải mái, việc nhỏ thôi.
Đại phu nghe vậy, đành phải kê đơn thuốc trước.
Dương Như Tuyên đi đến bên giường, cười nắm tay Mao đại nương: "Đại nương, đừng lo lắng chuyện ngân lượng, dù sao ngươi gặp chuyện không may ở chỗ ta, đương nhiên ta phải xử lý."
"Nhưng..."
"Đại nương, nếu ngươi không nhận, trong lòng ta sẽ áy náy." Dương Như Tuyên vỗ nhẹ tay bà: "Đã nhiều ngày ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ để cho nha hoàn bên người của ta đến chăm sóc ngươi, ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng."
Mao đại nương nghe vậy, nước mắt không khỏi đảo quanh nơi đáy mắt: "Phu nhân, ngươi thật là người có lòng, ông trời sẽ phù hộ cho ngươi."
Người có lòng sao? Dương Như Tuyên cười cười. Nàng đã từng bị lạc đến ngay cả việc rốt cuộc mình muốn cái gì cũng không biết, trong lòng chỉ có vinh hoa phú quý, nói toạc ra, bây giờ nàng cũng chỉ đang bù lại từng lỗi mình phạm phải trong quá khứ, muốn trợ giúp người đáng được trợ giúp thôi.
"Ngươi là ai?" Trong phòng nhỏ đột nhiên có một người nam nhân chạy vào, Mặc Ngôn ở ngoài cửa phòng lập tức đề phòng quát.
"Ta muốn thăm nương ta!" Nam nhân đó nói.
Mao đại nương nằm ở trên giường nghe vậy, vùng vẫy ngồi dậy, gọi: "Thạc Đức."
"Nương." Nam nhân chạy vào trong phòng, Dương Như Tuyên nhìn lại, hơi híp mắt lại, nhận ra hắn là thị vệ đi theo sau nam nhân quý khí kia.
Mao Thạc Đức đi đến bên giường, nhìn thẳng Dương Như Tuyên: "Đa tạ."
Dương Như Tuyên đánh giá nam nhân tuấn tú tuổi trẻ: "Thì ra ngươi cũng tại hiện trường, vì sao không đỡ mẫu thân ngươi? Ta biết ta hỏi những lời này là quá mức xen vào việc của người khác, nhưng ngươi phải biết rằng có một số việc có một số người không thể chờ, một khi bỏ qua, đêm khuya tỉnh mộng, ngươi cũng tìm không thấy bóng dáng kia."
Mao Thạc Đức sửng sốt: "Ta biết, nhưng ta..." Hắn thân là thị vệ của Lục hoàng tử, không thể về nhà hầu hạ thân mẫu.
Khi hắn phát hiện người bị đẩy ngã lại là mẹ ruột của mình, nhất thời tức giận muốn chính tay đâm nhị thiếu Phiền gia, nhưng hắn không thể, gần đây nhị thiếu Phiền gia và Lục hoàng tử qua lại thương xuyên, cũng là người Lục hoàng tử muốn lợi dụng.
Thời khắc kia, hắn thân là thị vệ của Lục hoàng tử, một khi biểu lộ cảm tạ với thê tử Bình Tây Hầu, sau này chỉ sợ sẽ không nhận được tín nhiệm của Lục hoàng tử, hoặc là Lục hoàng tử muốn hắn lợi dụng nương mà thương tổn thê tử Bình Tây Hầu, cho nên, hắn chỉ có thể đợi sau khi Lục hoàng tử hồi phủ, mau chóng xin nghỉ trở về.
Nhưng mà Dương Như Tuyên cũng không quản người lãnh đạo của hắn là ai, bất mãn nói: "Ngươi còn có nương ở đây, ngươi phải biết quý trọng, nếu rảnh rỗi trở về thăm hỏi nhiều vào."
"Ta biết, đa tạ ngươi."
"Đã nhiều ngày, ta sẽ phái người nha hoàn tới chăm sóc đại nương trước, đừng để cho đại nương ra ruộng làm việc nữa, sau đó..." Nàng đột nhiên dừng lại, chỉ vì cảm thấy bao tử lại đột nhiên đau.
"Phu nhân, ngươi làm sao vậy?"
"Ta..." Nàng đau bụng thân thể không thể đứng thẳng.
"Đại phu, đại phu!" Mao đại nương gọi to, đại phu đang ở kê đơn thuốc vừa quay đầu lại, đặt bút xuống, đi tới bên cạnh bắt mạch cho nàng.
Một lát sau, đại phu giương mày lên: "Hỏng rồi, phu nhân có thai, nhưng lại bị động thai khí!"
Dương Như Tuyên sửng sốt: "Hả?" Nàng có thai rồi sao?!