Từ hôm ấy, cả Hoàng Anh lẫn Takashi đều ăn ý không nhắc lại chuyện đó nữa. Takashi thì cảm thấy không cần thiết, còn Hoàng Anh, anh cũng chẳng rõ nữa, dường như anh đang cố trốn tránh điều gì đó.
Nhưng không hiểu sao, Takashi đối đãi với anh cứ như….hai người họ đang yêu nhau vậy, dù hắn chẳng hề nói gì cả.
Nếu là Hoàng Anh của hiện tại, anh sẽ hiểu đó chính là trạng thái “trên tình bạn, dưới tình yêu” mà đám thanh niên giờ vẫn nói. Tiếc thay, khi còn là một thanh niên ngô nghê, anh đâu hiểu trạng thái đó là gì, chỉ biết niềm vui và nỗi buồn của mình đều xuất phát từ cái cảm giác mông lung đó.
Cũng từ hôm ấy, số lần anh đến biệt thự của Takashi cũng khá thường xuyên. Sau đó, anh mới biết căn hộ tiện ích lần trước anh tới chỉ là một trong những bất động sản của Takashi ở Hoa Kỳ, hắn thường tới đó khi về muộn mà sáng hôm sau lại có tiết học sớm. Chỉ có điều Takashi giờ đã sắp tốt nghiệp rồi, nên chủ yếu hắn vẫn ở biệt thự.
Nhìn số bất động sản cùng xe của hắn, Hoàng Anh biết hắn không đơn thuần là “con nhà giàu” như ban đầu anh nghĩ nữa, mà phải dùng một từ chính xác hơn để gọi hắn, ấy là “tỷ phú.” Và cũng chính vì thế mà Hoàng Anh càng thấy tự ti hơn, dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng chưa một giây phút nào Hoàng Anh quên xuất thân của mình.
Nếu không có mẹ, có lẽ giờ này anh vẫn chỉ là kẻ ăn xin lang thang trên khắp những nẻo đường, mà cũng không biết là có còn sống được tới bây giờ không hay đã sớm chết rục ở ven đường nào đó vì đói, vì mệt, vì thời tiết xấu, vì những trận ốm bất ngờ mà không có thuốc.
Mẹ chính là người đã cho anh một mái nhà, cho anh sinh mệnh mới dù bà không hề sinh ra anh. Vậy mà anh đâu biết khi bản thân quyết định tới Mỹ du học, vốn ban đầu là vì muốn đền ơn mẹ, để sau này cuộc sống của mẹ con anh sẽ đỡ vất vả hơn, thế mà lại thành một lần nữa nhắc lại nỗi đau của bà.
Phải, cái đêm mẹ Hoàng Anh phát điên sau khi biết anh quyết định sang Mỹ du học ấy thực sự khiến anh nghĩ lại mà sầu. Anh thực sự không ngờ mẹ mình lại có quá khứ đau buồn như vậy. Có phải suốt cuộc đời bà, dù khi điên hay khi tỉnh, khi nghèo khó hay khi hào nhoáng cũng vẫn chẳng thể nào quên được người đàn ông ấy hay không…
Vậy anh thì sao đây? Nếu như anh yêu Takashi, vậy thì anh sẽ thế nào? Nếu như họ không còn bên nhau nữa, liệu có phải anh cũng sẽ nửa điên nửa tỉnh như mẹ mình không? Không, có lẽ sẽ còn tệ hơn thế nhiều. Mẹ anh trước kia dù sao cũng vô cùng xinh đẹp lại có biết bao kẻ theo đuổi hâm mộ, hơn nữa ít ra người đàn ông đó còn có một khoảng thời gian thực sự yêu bà.
Còn Takashi, hắn có bao giờ thực sự yêu anh không? Hoàng Anh không biết, hoặc có lẽ anh không dám nhìn thẳng vào sự thật. Anh và Takashi mới chỉ biết nhau có mấy tháng ngắn ngủi, hơn nữa, hắn đã bao giờ thổ lộ gì với anh đâu.
Chỉ có anh luôn trông ngóng hắn, chỉ có anh mặt dày lúc nào cũng chờ mong hắn, cũng chỉ có anh mới vô dụng tới mức không sao từ chối nổi hắn mà cứ liên tục tới biệt thự cùng ăn cùng ngủ với hắn, dù hai người họ chẳng là gì của nhau.
Tuy anh không phải phụ nữ, chẳng thiệt thòi gì; tuy hai người họ còn chưa thực sự làm tới bước kia, nhưng trong mắt người ngoài thì có khác gì đâu?
—————————————–
Dạo này Takashi bắt đầu mày mò học tiếng Việt, lý do đương nhiên chẳng còn gì khác ngoài việc hắn muốn hiểu thêm về Hoàng Anh, muốn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh khi hắn dùng tiếng mẹ đẻ của anh để nói những lời tâm tình.
Nhất định phải tặng cho Hoàng Anh một niềm vui bất ngờ mới được, coi như là món quà tinh thần đi.
Nói ra cũng thật khó tin, Takashi không ngờ một thanh niên đẹp trai, tài năng lại giàu có như hắn mà lại có ngày phải nịnh nọt người khác mãi mà người ta cũng không nhận quà mình tặng. Hoàng Anh cứ liên tục nói không dám nhận, rồi lại món quà đắt quá làm sao mà nhận được các kiểu.
Biết tính anh khách sáo nên hắn nào dám chọn món quà gì đắt đỏ đâu, chỉ tặng căn hộ chứ không dám tặng biệt thự, vậy mà anh lại nói mình vẫn đang ở ký túc xá nên từ chối; xe cũng chỉ dám chọn loại bình thường chứ không dám tặng siêu xe, nhưng anh lại nói mình còn chưa có bằng nên cũng từ chối nốt, đồng hồ thì thôi khỏi nói, anh bảo ngoài giờ đi học thì mình cũng chỉ làm phục vụ ở quán lẩu, đeo làm gì cho vướng tay. Có cái điện thoại hôm Noel anh cũng nhất quyết không nhận, mặc cho hắn nói hết lời, cuối cùng hắn chỉ đành cho anh “mượn” một trong số mấy chiếc điện thoại cũ của mình mới coi như có cái để mà liên lạc.
À không, còn một thứ nữa, đó chính là một chiếc ipod hắn tặng anh, với lý do là nếu thích thì anh có thể copy những file mp3 ngoại ngữ để luyện nghe. Khi tặng, hắn đã nói thẳng rằng đây là sản phẩm của công ty nhà hắn, hơn nữa mẫu mã này cũng cho chính hắn thiết kế, coi như “của nhà làm được” thì Hoàng Anh mới nhận.
Nhưng có điều trong đó chẳng hề có bất cứ file ngoại ngữ nào cả, chỉ có một list bài hát hoài cổ mà Takashi đã lưu vào. Có lẽ do lúc nhỏ chịu ảnh hưởng từ người mẹ quá cố của mình nên Takashi chỉ thích những bài nhạc xưa cũ đó. Hơn nữa, hắn rất vui vì Hoàng Anh có vẻ cũng thích.
Theo như cảm nhận của Takashi thì quan hệ giữa hai người họ đang dần dần phát triển sâu hơn rồi, hắn vui lắm, cũng càng lúc càng thấy thích Hoàng Anh hơn. Cậu bé đó ngoan tới kỳ lạ, người đâu mà chăm chỉ chịu khó, luôn biết phấn đấu, thích yên tĩnh và không mè nheo. Đừng tưởng Takashi thích mẫu người cá tính mà nhầm, hắn luôn tự nhận bản thân là một người đàn ông Nhật Bản truyền thống, cho nên hắn cũng thích vợ mình ngoan ngoãn, chiều chồng, coi chồng là bầu trời của mình.
Trong lúc chính bản thân còn chưa nhận ra, Takashi đã coi Hoàng Anh là vợ, là người sẽ ở bên hắn đến cuối đời rồi.
Tình cảm ấy đến tự nhiên mà lại đột ngột, nhưng khi hắn còn chưa kịp nhận ra thì một chuyện khác đã xảy ra trước.
——————————
Mẹ của Hoàng Anh đột nhiên ngã bệnh nặng. Nửa năm nay bà cũng tích cóp được chút tiền mà con trai gửi về, đủ để hàng xóm giúp đưa bà lên bệnh viện trung ương khám, rồi nhận được câu trả lời vô vọng từ phía bác sĩ.
Có lẽ nhưng năm tháng vất vả cùng quãng thời gian thần trí mơ hồ kia đã lưu lại bệnh căn trong cơ thể bà, tới khi phát bệnh thì tất cả đã không còn kịp cứu chữa nữa.
Hôm ấy, Takashi sang Canada đàm phán một lô hàng khoáng sản với một nhà cung cấp mới đến tận tối muộn mới về tới biệt thự. Hắn đã cố ý rút ngắn lịch trình làm việc, cũng tập trung dồn sức lực hơn, chỉ vì muốn nhanh chóng hoàn thành để về với Hoàng Anh. Bởi cũng chẳng có cách nào cả, hắn đã nói nhưng Hoàng Anh không chịu đi cùng hắn, mà đi quá lâu thì hắn nhớ anh vô cùng, cho nên cuối cùng mới phải rút ngắn thời gian như vậy đấy.
Nhưng cũng chính vì vậy mà khi về tới biệt thự, một thanh niên trẻ trung khỏe mạnh như hắn cũng đã mệt rã rời. Hắn tranh thủ ăn tối luôn trên máy bay, sau đó về tới biệt thự tắm rửa rồi lên giường ngủ say, định bụng sáng mai sẽ lên lớp ngồi cùng Hoàng Anh luôn chứ không chờ đến chiều tối mới tới quán lẩu nữa. Mới đi có gần một tuần thôi, nhưng hắn nhớ Hoàng Anh yêu quý lắm rồi.
Vì ngủ say, cho nên hắn cũng không để ý chiếc điện thoại để trong túi áo mình đã rung cho tới tận khi sập nguồn.
Đêm ấy, một người vẫn luôn tiết kiệm hết mức như Hoàng Anh lại can đảm bắt taxi tới tận biệt thự của Takashi. Vì nơi này khá xa trường học, cho nên đã tốn mất của anh một số tiền kha khá, nhưng Hoàng Anh chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ những chuyện này nữa, anh cần Takashi giúp đỡ, anh cần vay hắn một số tiền để mua vé máy bay về Việt Nam thăm mẹ mình, nếu không sẽ không kịp mất, sau này anh sẽ làm việc chăm chỉ để trả lại cho hắn.
Đến cổng biệt thự, Hoàng Anh cũng không kịp nhận ra gương mặt mình đã giàn dụa nước mắt, cũng không biết ánh mắt tài xế taxi nhìn mình luôn rất kỳ lạ, có lẽ ông ta đã tưởng anh tới đây để tìm gã người yêu nhà giàu đã phản bội lại mình chăng?
Đương nhiên vệ sĩ ngoài cổng nhận ra Hoàng Anh, dù sao anh cũng từng tới đây rất nhiều lần, nhưng nhận ra là một chuyện, còn có vào báo với Takashi hay không lại là chuyện khác.
Cũng không phải họ cố tình gây khó dễ gì cho Hoàng Anh, mà đơn giản là từ trước tới nay, từ lúc còn ở Tokyo, đã chẳng có một kẻ nào dám quấy nhiễu Takashi khi hắn đang say giấc, kể cả ngài Tatsu – cha hắn.
Vì chẳng mấy khi ngủ say, giấc ngủ rất nông, cho nên tính gắt ngủ của Takashi cũng rất nghiêm trọng. Khi hắn ngủ, cả tòa biệt thự này không một ai dám làm ồn. Thực tế thì mọi người ở đây đều rất sợ hắn, cũng chỉ có một mình Hoàng Anh mới thấy hắn hiền lành tốt bụng, cũng chỉ một mình anh thấy được khuôn mặt dịu dàng của hắn mà thôi.
Nhưng khổ nỗi ai cũng biết Takashi có tình cảm đặc biệt với Hoàng Anh, dù hắn chưa bao giờ nói. Với địa vị của hắn, những chuyện này không thể tùy tiện tuyên bố được, phải tìm cơ hội thích hợp, nhưng không có nghĩa là đám vệ sĩ dưới tay hắn không hiểu, cho nên tạm thời họ cũng không dám trái ý Hoàng Anh.
Một vệ sĩ chỉ đành nói: “Cậu Hoàng Anh, không phải chúng tôi không muốn giúp, nhưng thực sự là bây giờ cậu Takashi đang ngủ, chúng tôi không dám quấy rầy.”
“Vậy phải làm sao đây, tôi có việc gấp lắm.” Hoàng Anh nói, nước mắt vẫn giàn dụa, thậm chí giọng nói của anh đã ngạt đi rồi.
Sợ thực sự nhỡ việc quan trọng, một vệ sĩ khác liền nói, “Vậy, chúng tôi sẽ để cậu lên phòng, cậu tự gọi cậu Takashi vậy được không?”
Như vậy thì họ sẽ không vi phạm quy định không được quấy nhiễu giấc ngủ của Takashi, cũng sẽ không bị trách móc khi thấy “người ấy” của cậu Takashi đang gặp chuyện gấp mà không giúp.
Họ vốn dĩ không lo chuyện Hoàng Anh sẽ bị cơn gắt ngủ của Takashi trút lên đầu, làm gì có chuyện đấy được? Có phải cậu ấy chưa từng ngủ với cậu Takashi đâu, nếu gắt thì đã gắt từ lâu rồi.
Hết chương 15
Danh Sách Chương: