Hoàng Anh run rẩy bước vào căn biệt thự quen thuộc mà anh đã tới vô số lần, lại run rẩy bước từng bậc cầu thang lên phòng ngủ chính, thứ cảm xúc vừa lo sợ vừa buồn bã hoang mang khiến anh thực sự mệt mỏi.
Anh khó khăn đẩy cánh cửa dày nặng ra, Takashi không khóa cửa. Cơ bản là sẽ không một ai dám vào phòng này khi không có sự cho phép của hắn nên khóa hay không thì cũng vậy, chỉ có người duy nhất hắn vẫn luôn muốn kéo vào thì tận hôm nay mới bước chân vào lần đầu tiên.
Đương nhiên Takashi đã tỉnh lại dù đang ngủ rất trầm, nhưng hắn mặc kệ không phản ứng, vẫn cứ nằm im lắng nghe tiếng bước chân hỗn độn kia, để xem kẻ nào to gan dám bước vào đây quấy nhiễu hắn.
Tay hắn khẽ chạm lên thanh đoản đao Tanto dưới gối đầu. Đây đã là thời đại của các loại vũ khí nóng, nhưng Takashi vẫn thích dùng Katana, Wakizashi và Tanto, không những vậy còn sử dụng rất giỏi, riêng Tanto thì lúc nào hắn cũng mang theo người, khi ngủ thì đặt dưới gối.
Hoàng Anh bước tới gần giường, chưa kịp lên tiếng đã trông thấy thứ gì đó lóe sáng trước mắt mình, anh vô thức nhắm mắt lại.
“Keng!” Tiếng đoản đao rơi xuống sàn đá cẩm thạch sắc lạnh vang lên trong đêm. Nhìn thấy Hoàng Anh, Takashi khẽ giật mình, không kịp thu đao lại mà chỉ kịp chuyển hướng, lực quá mạnh nên đã khiến thanh đao rơi xuống.
“Hoàng Anh!” Hắn thốt lên, nhưng còn chưa kịp nói thêm gì đã thấy dáng vẻ rất đỗi chật vật của anh. Anh mặc khá phong phanh, tóc hơi rối, có lẽ do đã đứng lâu ngoài trời gió rồi, mắt còn đỏ hoe, “Em sao thế này?”
Hắn nói xong, còn chưa chờ Hoàng Anh đáp lại đã ôm anh vào lòng. Lúc ngủ, thường Takashi chỉ mặc mỗi boxer, thân thể ấm áp của hắn bao lấy Hoàng Anh khiến anh chợt nhận ra bản thân đã lạnh run rồi.
Không kịp nghĩ thêm gì nữa, Hoàng Anh cũng vội ôm chặt lấy hắn, lưu luyến hơi ấm mà hắn cho mình, đồng thời ngẩng đầu lên, nghẹn ngào rưng rưng nước mắt gọi, “Anh Takashi…”
“Anh đây, anh ở đây, anh luôn bên em mà. Hoàng Anh của anh sao vậy?” Takashi quan tâm hỏi, nói thực là hắn sốt ruột lắm rồi, nhưng không dám hỏi quá bức thiết, sợ càng khiến anh xúc động hơn.
“Em….em muốn nhờ anh….” Hoàng Anh cố bình tĩnh rồi nói, nhưng chưa kịp nói hết thì Takashi đã ngắt lời.
“Nhờ gì? Sao lại nói nhờ chứ? Em muốn anh làm gì?” Giờ phút này, Takashi đã quên phắt cái chuyện “vợ” thì phải ngoan ngoãn, coi chồng là bầu trời rồi, không biết ai mới là trời của ai nữa; nhưng hắn chỉ biết, nếu bây giờ Hoàng Anh nói anh muốn lên mặt trăng, vậy hắn sẽ lập tức tài trợ một khoản tiền khổng lồ cho NASA để họ đưa Hoàng Anh lên. (NASA là tên viết tắt của Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ.)
“Em…em muốn mượn anh một số tiền được không? Em….em đang….cần lắm.” Hoàng Anh thổn thức.
Im lặng đợi một lúc lâu mà chưa thấy Hoàng Anh nói tiếp, Takashi mới ngỡ ngàng nhận ra hình như chuyện chỉ có vậy. Hắn ngạc nhiên lắm: “Mượn tiền?”
Tưởng hắn từ chối vì nghĩ mình đòi hỏi, Hoàng Anh lại rơi nước mắt. Anh không bao giờ muốn Takashi nghĩ anh chỉ quan tâm đến tiền của hắn, như vậy chẳng phải anh đã xúc phạm đến tình cảm của mình hay sao, chỉ đành cố gắng giải thích với hắn, “Mẹ em…mẹ em ốm rồi, đang nguy kịch lắm. Em muốn mượn tiền để mua vé máy bay về Việt Nam, được không anh? Xong việc rồi, em hứa sẽ đi làm thêm nhiều hơn để trả lại anh mà….”
“Trời ơi… Hoàng Anh của anh đang nói gì thế này? Ý anh đâu phải là không muốn cho em mượn tiền, anh đã đưa cả thẻ đen cho em mà em cũng có thèm nhận đâu, cầm thẻ đó, em muốn mua cả chục căn biệt thự này, mở cả trăm quán lẩu cũng được mà. Anh nói rồi, vì sao em cứ mãi khách sáo từ chối anh vậy…” Takashi thở dài, càng ôm chặt Hoàng Anh vào lòng, thì ra là mẹ em ấy đang nguy kịch, muốn về Việt Nam thăm mẹ gấp mà không có tiền nên mới bất chấp đêm hôm chạy tới biệt thự tìm hắn xin giúp đỡ. Sao mà thương quá đi.
Nhất là khi hiện tại, đôi mắt đầy nước của Hoàng Anh đang nhìn thẳng vào hắn, dường như anh không tin nổi những lời hắn vừa nói.
Trái tim Takashi như nghẹn lại, bản năng khiến hắn chẳng kịp tự hỏi thêm bất cứ điều gì, chỉ chạm môi mình lên đôi mắt đáng thương ấy, như muốn hôn hết nước mắt của anh.
Nụ hôn chuyển dần xuống mặt, sau đó thì chạm tới môi Hoàng Anh, hắn nếm được vị nước mắt mằn mặn.
Ban đầu chỉ khẽ chạm, nhưng Hoàng Anh lại không hề khó chịu, cũng không hề có ý muốn chống lại hắn. Dần dần, chiếc lưỡi nóng bỏng ấy duỗi ra liếm nhẹ lên môi anh, qua lại một lát, rồi anh khẽ hé miệng duỗi lưỡi mình ra.
Như muốn thừa thắng xông lên, sau khi hai chiếc lưỡi chạm nhau, Takashi đột ngột tiến thẳng vào, đầu lưỡi quấn quýt, hơi thở tương giao, giữa nụ hôn dài ấy, lần đầu tiên, trái tim họ như đã chung một nhịp.
Nụ hôn kéo dài rất lâu rất lâu, nhưng cũng như chỉ trong thoáng chốc, cho tới khi Hoàng Anh phát ra tiếng “ưm ưm” rồi khẽ đập lên lồng ngực trần trụi của hắn, ý muốn hắn buông mình ra.
Takashi khẽ bật cười, có lẽ Hoàng Anh đã quên cả thở. Ôm chặt anh, để anh vùi mặt vào ngực mình, Takashi nhẹ nhàng xoa tóc anh rồi khẽ thủ thỉ, “Đừng sợ, có anh đây.”
Chờ khi Hoàng Anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, Takashi mới bình thản ấn lên một nút gì đó ở đầu giường rồi nói ngắn gọn, “Gọi Kenji vào đây.” Nói xong, hắn kéo chăn trên giường phủ lên người Hoàng Anh. Trước nay dù khỏa thân hoàn toàn hắn cũng chẳng bao giờ ngại, nữa là bây giờ trên người còn một cái boxer, nhưng hắn biết Hoàng Anh rất dễ ngượng ngùng, vì vậy đã chu đáo kéo chăn lên che cho cả hai người.
Chưa đầy năm phút sau, người tên Kenji đã vào. Hoàng Anh nhận ra người này, cũng chính người này đã bảo cậu cứ vào phòng Takashi gọi hắn.
“Cậu Takashi cho gọi tôi ạ?” Kenji đứng trước giường, đầu hơi cúi, không hề nhìn ngó hay nói bất cứ lời lẽ dư thừa nào khác.
“Lập tức chuẩn bị chuyên cơ cho tôi, chúng tôi cần về Hà Nội – Việt Nam, càng nhanh càng tốt.” Takashi nghĩ rồi, giữa Việt Nam và Florida không hề có chuyến bay thẳng nào cả, kiểu gì cũng phải quá cảnh qua Hong Kong hoặc Tokyo, hơn nữa chưa chắc đã có thể đặt được vé máy bay chuyến sớm nhất, e là tình trạng của mẹ Hoàng Anh không thể chờ lâu thêm nữa.
Nhưng chuyện này thì có gì khó, hắn có chuyên cơ, chỉ cần chuẩn bị chút thì muốn đi đâu chẳng được.
“Còn nữa, chuẩn bị chút đồ ăn nóng và dễ nuốt ngay lập tức, sau đó mang lên phòng tôi.”
Kenji hơi giật mình, Takashi chưa bao giờ ăn uống bất cứ thứ gì trong phòng ngủ hết, với hắn, phòng ăn mới là nơi để ăn, còn phòng ngủ chỉ để ngủ mà thôi. Hắn đã không ăn, vậy chắc chắn là người còn lại kia rồi.
Kenji nhận lệnh rồi lập tức xuống lầu chuẩn bị.
“Hoàng Anh này, bây giờ muộn quá rồi, không kịp chuẩn bị thứ gì cả. Em chịu khó ăn tạm chút đồ nhé, sau đó thì ngủ cùng anh một giấc, tới khi em dậy thì mình sẽ về nhà em, được không?”
“Em…..”
“Đừng từ chối anh nữa, ngoan, nghe lời anh nhé. Anh biết, có phải hôm nay em đã lo lắng tới mức không kịp ăn uống gì mà cứ chạy một mạch tới đây phải không? Nếu đã vậy thì phải chịu khó ăn rồi nghỉ ngơi, sau đó mới có sức về nhà chứ, chuyến bay sẽ kéo dài gần 24 tiếng đấy. Hơn nữa, hôm nay em đã tự bước vào phòng anh rồi, em còn sang phòng ngủ cho khách làm gì nữa, cứ ở đây cùng anh đi, đừng lo gì cả, mọi việc đã có anh.”
Hoàng Anh lại một lần nữa cảm thấy bản thân vô dụng rồi, anh nghe hắn nói mà cảm động muốn khóc, nhưng cố nén lại, chỉ nghẹn nghẹn nói, “Vâng, em nghe lời anh….”
Anh thực sự không từ chối nổi ấm áp mà hắn mang lại nữa, anh tự thừa nhận với lòng mình rồi, bản thân anh vô cùng lưu luyến hắn. Thôi thì ít nhất là trong giờ phút này, xin để anh quên hết tất cả những chuyện khác đi, chỉ muốn an ổn nằm trong vòng tay Takashi mà thôi.
“Hoàng Anh ngoan lắm.” Hắn dịu dàng nói, rồi hôn lên trán anh…
Hết chương 16.
Danh Sách Chương: