• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng như hắn đoán, lúc đến bệnh viện, ba mẹ hắn và ba mẹ cô đã ở sẵn trong phòng bệnh, có cả anh trai Vu Việt của cô.

“Mẹ, làm sao lại bất cẩn như vậy?” Vu Khả lo lắng hỏi bà.

Bà Vu bắt đầu khóc, kể lể: “Chẳng phải hôm nay hai đứa đi ly hôn sao, mẹ là lo cho hai đứa mà... mẹ khổ quá mà... hai đứa quyết định ly hôn thì bà Lý lại báo tin con dâu mang thai.”

Vâng, bà Lý là người hay đánh mạt chược với mẹ, con trai bà ta mới cưới cách đây ba bốn tháng gì đấy!

“Bốn người bàn mạt chược giờ chỉ còn mỗi mẹ không có cháu, người ta còn hỏi hai đứa một năm rồi sao chưa có động tĩnh... chẳng lẽ mẹ lại bảo hai đứa sắp ly hôn.”

Mẹ Vu Khả càng kể càng đau lòng, chắc còn đau hơn cả cái chân chỉ bị trật kia nữa.

“Tôi thì khác gì chị. Hôm trước tham gia hoạt tiệc rượu, gặp mấy chị em, người ta còn bồng cháu theo, cũng hỏi tôi y chang chị....”

Hai bà, một người nói, một người phụ hoạ, một người nức nở một người khóc, làm nháo cả căn phòng.

Vu Khả tất nhiên biết chuyện này là giả, nhưng cô không thể nói được lời nào, mày cau lại.

“Mẹ, hay là chúng con không ly hôn nữa.” Là lời của Trình Diệp.

Vu Khả ngoảnh đầu lại liếc hắn, ai bảo tên ngốc nhà hắn nói làm gì, khóc lát là hết nháo mà.

“Có thật không?” Cả hai bà mẹ đồng thanh hỏi lại, nào giống như vừa mới khóc đến đau lòng đâu.

Trình Diệp gật đầu.

Riêng Vu Khả thì nghiến răng, muốn xông tới băm hắn thành trăm mảnh.

Giờ thì hay rồi, mọi chuyện đều thành công cốc. Hôm trước cô còn nháo lớn như vậy, hôm nay họ đã quên hết lời cô nói rồi.

Đã thế còn hùa theo nhau đuổi cô và hắn đi.

Vu Khả ra khỏi bệnh viện, giận dỗi mắng Trình Diệp, thiếu điều đánh hắn nằm lăn ra đất thôi.

“Anh chỉ là không nỡ để hai mẹ buồn.”

“Anh không phải không biết họ đang diễn kịch!”

“Vâng vâng, anh xin lỗi.” Trình Diệp thở dài, dỗ cô.

Vu Khả trợn tròn mắt. Hắn... hắn xin lỗi cô?

Bình thường hắn sẽ cãi lại, dù đúng hay sai vẫn cãi. Hắn và cô là vậy, chẳng muốn mình thua đối phương, lần này hắn lại hạ mình.

“Đứng đó làm gì, anh đưa em về.”

“Trình Diệp, anh uống lộn thuốc hả?”

Cả hai người đồng thanh lên tiếng. Cô vẫn không thể tin hắn lại xin lỗi mình, muốn làm cho rõ chuyện còn hắn thì vẫn dửng dưng hết sức bình thường.

Hắn không đáp lại lời cô, ung dung mở cửa xe, làm động tác mời cô vào. Vu Khả nhíu mày, nghi ngờ lên xe. Uống lộn thuốc thật rồi, hoặc là... hắn đang vui mừng.

Hắn vui thì dễ tính hẳn ra, mà vui vì chuyện gì? Là chuyện mẹ cô bị thương hay là chuyện li hôn bị hoãn lại.

Tên này lại có âm mưu gì đây, thật khó hiểu.

[...]

Mấy ngày liên tục Vu Khả luôn sống trong nghi ngờ. Trình Diệp đã thay đổi rồi, thay đổi đến không thể ngờ.

Mỗi ngày hắn đều đúng giờ đi làm, tan làm sẽ về nhà, không tiệc tùng, không gái gú, còn không cãi cô bao giờ, cô muốn gây sự hắn cũng mỉm cười ngó lơ cô, đánh trống lảng sang chuyện khác.

Vu Khả muốn kiếm chuyện cũng không được nên cũng an phận sống một cuộc sống bình thường.

Bây giờ cô muốn mở một tiệm cà phê dành cho dân Cosplay, nhất là loli. Lần trước Vương Dịch Phong đưa cô đi xem đất, đã chọn được chỗ, cũng đã tiến vào xây. Bây giờ cô đang tự tay thiết kế, trang trí tiệm.

Trình Diệp rất hài lòng, thấy cô vùi đầu tìm kiếm thông tin, phì cười.

“Anh cười cái quái gì? Có gì mắc người hả?”

“Anh đang nghĩ em mặc Lolita thì thế nào?” Chắc là rất dễ thương.

Vu Khả lườm hắn, biết hắn lại nghĩ ra cô trong bộ loli hết sức xấu xí. Tên này có bao giờ thấy cô đẹp đâu, dù có đẹp thì trong mắt hắn cô chắc chắn sẽ là bà già.

Vu Khả đứng dậy, đi tìm bộ lolita mà trước đây cô từng mặc qua. Trước đây cô từng tham gia mấy tiệc trà kiểu này rồi.

Cô mặc xong, đứng trước cửa ngẩng cao đầu nhìn hắn, vẻ mặt dương dương tự đắc: nhìn xem, bà đây dễ thương như vậy, không giống như tương tưởng của anh đâu!

Trình Diệp hơi ngạc nhiên, cất tờ báo đang đọc sang một bên, từng bước đi về phía cô. Vu Khả chống nạnh, nhướn mày khinh thường hắn, lại không ngờ bị hắn trong một giây ép vào tường.

“Đây là muốn quyến rũ anh sao?”

“Cái con khỉ khô! Bà đây mặc lolita là xinh nhất nhé, đừng nghĩ tôi không mặc được!”

Trình Diệp lưu manh, ôm lấy eo cô: “Anh biết em mặc rất đẹp mà. Cho nên... bây giờ anh muốn vào vai một ông chú, ức hiếp một cô nàng như em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK