Vu Khả xuất viện, cô không về nhà hai người mà về nhà mẹ ruột. Mẹ chồng nghĩ hai người cãi nhau, cũng nghĩ chuyện cô vị ngã là do Trình Diệp nên để cô ở lại Vu gia.
Một tuần trôi qua cô không hề nhìn thấy Trình Diệp, chỉ nghe tin anh ta có tình nhân qua miệng của đám bạn tới thăm bệnh.
Người nhà bạn bè đều khuyên cô đừng tin, Vu Khả chỉ cười.
Trình Diệp đã giữ đúng lời hứa rồi.
Việc cô cần làm là giả vờ đáng thương, một vừa hai phải đòi li hôn nữa là được.
Thế nhưng tại sao cô không làm được, tại sao không chịu mở lời nói với ba mẹ? Cô cũng không biết tại sao nữa, cả ngày chỉ ngồi ngây ngốc trong phòng.
Nhưng nếu cô không làm gì thì ba mẹ cô cũng tự biết chuyện, họ đến Trình Gia trách móc, Trình Diệp cũng bị Trình lão gia dạy dỗ rồi.
Đến tuần thứ hai, Vu Khả phải trở về nhà của cô và Trình Diệp, kết hôn rồi mà ở nhà mẹ đẻ thì không hay cho lắm.
Mấy hôm nay Trình Diệp đều không về nhà, có về cũng sẽ tránh mặt cô. Vu Khả cũng sống như trước đây, hằng ngày rảnh rỗi xem tivi, lướt mạng, shopping hoặc đi spa tụ tập cùng hộ chị em, cô dường như chẳng để tâm đến chuyện của Trình Diệp.
Một tối Trình Diệp về nhà, mùi rượu nồng nặc đi vào phòng. Vu Khả chưa ngủ, nhíu mày ngồi dậy, định mắng chửi hắn.
Hắn cởi đồ trước mặt cô, trên lưng lộ ra vết cào.
Thoáng chốc Vu Khả cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào, trơ mát nhìn hắn vào phòng tắm.
Là do cô muốn như vậy, sao bây giờ trong lòng lại không vui, rất khó chịu nhưng không hiểu tại sao.
Trình Diệp tắm xong, trở lại giường nằm xuống ngủ, quay lưng lại với cô.
“Sau này anh có uống rượu thì đừng vào phòng nữa, giờ vẫn còn mùi, khó chịu lắm!”
Nếu bình thường thì hắn sẽ cãi lại cô, nhưng lần này hắn hừ lạnh, đứng dậy đi ra khỏi phòng mà không nhìn cô lấy một lần.
Vu Khả trơ mắt nhìn hắn đi, bực tức trong lòng nhưng chẳng làm gì được.
Giỏi lắm, giờ lại muốn chiến tranh lạnh với cô à.
Vốn định hét lên, chuẩn bị gây sự với hắn, nhưng cô chợt nhớ ra đây là mình muốn, hắn chỉ đáp ứng cô thôi, sao cô lại tức giận chứ?
Haha, chắc dạo này không có ai cãi nhau nên cô không quen thôi. Có lẽ là vậy...
Vu Khả tự cười, rồi bỗng dưng nước mắt chảy ra. Cô hình như cảm thấy cô đơn rồi...
[...]
Dạo này không hiểu sao lũ bạn của cô cứ bận, hại Vu Khả bây giờ cứ lang thang chẳng biết đi đâu, thật chán chết cô rồi!
Vậy mà đến công ty Trình Diệp từ bao giờ, Vu Khả cất bước đi vào.
Người trong công ty đã biết cô, dẫn cô lên tận phòng hắn: “Thiếu phu nhân đợi giám đốc một chút, ngài ấy đang họp.”
“Cô cứ làm việc của mình đi, tôi li được.” Vu Khả khoát tay để cô thư kí kia đi, sau đó cô vào phòng anh ngồi đợi.
Trang trí đơn giản, không phù hợp với hoa hoa công tử nhe Trình Diệp cho lắm. Vu Khả chán nản nhìn ngó xung quanh, chẳng có gì thú vị ở đây.
“Giám đốc \~”
Cửa mở ra, một giọng nói nghe mà nổi da gà, dẹo quá rồi! Vu Khả ngẩng đầu nhìn người phụ trước mắt.
Ồ, đây không phải là bạn gái tin đồn của Trình Diệp sao, điện nước đầy đủ đấy chứ!
Thấy cô, cô gái kia vội vàng khép áo lại, mặt tái mét: “Thiếu... thiếu phu nhân?”
Vu Khả gật đầu xem như chào lại: “Cô là....?”
“Tôi là thư kí của A... của giám đốc. Thiếu phu nhân, cô có muốn uống gì không?” Cô ta bối rối, dù sao cũng là tình nhân, gặp chính thất mà.
Vu Khả tất nhiên nghe ra giọng nói ban nãy của cô ta, chỉ là cô rất bình tĩnh: “Cho tôi một li nước lọc là được.”
Cô ta vội vàng chạy đi. Vu Khả tiếp tục ngồi trong phòng đợi.
Lạ nhỉ, chẳng phải cô ta là thư kí sao, đến cả hắn đi họp cũng không biết hay sao còn dùng cái giọng ấy chạy vào phòng giám đốc mà không gõ cửa?
Một lát sau, cô gái kia đi vào, đưa li nước cho cô.
Nước rất nóng, tay cô bị bỏng, theo bản năng thả ra, li nước là cô ta để trên khay nên không sao, lúc cô thả ra, li nước rơi xuống, vừa may đổ lên khay. Tuy nhiên cũng có vài giọt bắn vào tay cô ta, không biết vô tình hay cô ý, cô ta lại thả khay ra.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, nước đổ lên người cô ta, Vu Khả phản ứng không kịp.
“Cô có sao không?” Cô vội vàng lại xem.
Cô ta lắc đầu, mặt nhăn lại.
Lại đúng lúc Trình Diệp vào, cô ta bỗng nhiên khóc lên: “Thiếu phu nhân... xin tha cho tôi.”
Vu Khả giật mình, nhìn cô ta không hiểu gì.
“Tôi... tôi không cố ý đâu...”
“Tôi có làm gì cô sao?”
“Vu Khả, cô lại quẩy phá gì nữa?” Là tiếng Trình Diệp, hắn đi tới, đẩy vai cô một cái.
Vu Khả bây giờ mới ngẩn ra, hoá ra lại là kịch đấu đá giữa nữ phụ và nữ chính trong mấy bộ phim truyền hình à?
“Tôi còn chả biết cái quái gì đang xảy ra nữa kìa.” Cô lạnh nhạt, khoanh tay nhìn hắn đỡ cô ta.
“Cô không sao chứ?”
“Không sao... không sao, là do em lỡ tay làm đổ li nước.”
Vu Khả nhìn một màn trước mắt, nhếch môi cười nhạt.
Đúng là cô ta lỡ tay mà, có sao thì cũng cô ta chịu thôi.
Trình Diệp nhìn sang cô, ánh mắt lạnh lùng trước nay chưa từng có. Vu Khả hoảng loạn, đối diện với ánh mắt đó.
“Cô quẩy đủ chưa? Là cô muốn li hôn, bây giờ lại đến đây phá? Đúng đấy, cô ấy là tình nhân của tôi đấy, cô hài lòng chưa? Bây giờ thì... cút!”
Hắn chỉ tay ra cửa, lạnh lùng đuổi cô đi.
Không hiểu sao trong lòng Vu khả rất khó chịu, muốn giải thích nhưng lại không nói gì được, cô chỉ đành bất lực rời đi.
Tốt, tốt lắm, bây giờ còn mắng cô, còn đuổi cô đi.
Cô còn chưa nói gì mà, chuyện gì xảy ra cô cũng không biết mà trí tưởng tượng của hắn phong phú như vậy, còn suy diễn ra cô là người phụ nữ chanh chua đi đánh ghen tình nhân của chồng.
Đây là nói hắn đang ám chỉ hắn rất quan tâm tình nhân của mình sao, quan tâm đến mức có thể không tin tưởng cô sao? Tại sao mỗi lần cô có thiện cảm với hắn thì hắn lại đánh cho cô hết hi vọng vậy?
Cũng tốt, để cô đừng bao giờ có tình cảm với hắn nữa!
Danh Sách Chương: