• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trình Diệp?” Vu Khả đưa tay lau nước mắt để nhìn rõ hơn, không chắc chắn hỏi lại.

“Phải, là anh.”

Trình Diệp vội chạy tới bên cô, nhưng lúc chỉ còn cách ba bước chân, hắn dừng lại, không dám bước thêm.

Hắn mạnh miệng nói nếu gặp cô sẽ xem như người dưng nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm được.

Trong ba tháng qua, ngày nào hắn cũng nhớ cô, chỉ là hắn ép bản thân không được nghĩ về cô, không được đi tìm cô. Căn nhà của hai người hắn cũng không bán đi, vẫn thường xuyên trở về đó, nhưng nó rất lạnh lẽo, rất u ám, không có hình bóng của cô.

Hắn từng nghe thấy ở đâu đó rằng: không thể nào quên được người khác, chỉ cần không nhớ đến là được, không nhớ thì tim không đau. Nhưng hắn vẫn cứ nhớ, tìm mọi cách dời sự quan tâm thì hình bóng cô vẫn sẽ thình lình xuất hiện trong tâm trí hắn, chỉ là một thoáng cũng sẽ khiến hắn đau.

Hôm nay hắn lại nhìn thấy cô, hắn không dám tin, chỉ đứng từ xa nhìn hồi lâu mới dám bước đến hỏi thăm, thật sự là cô.

Vu Khả cùng hắn đi bộ đến công viên gần đấy, hai người cùng ngồi ăn khoai lang. Không biết hắn có nhớ về quá khứ không, cô lại rất nhớ, chỉ là không hề nhắc đến quá khứ đã bị cô vùi lấp đi thôi.

“Em… mang thai sao? Là của Vương Dịch Phong?” Hắn nhìn bụng cô, ngập ngừng hỏi: “Nhưng tại sao hắn lại bỏ mẹ con em ở đây, nghe nói hắn ra nước ngoài rồi….”

“Không phải con của anh ấy.” Vu Khả đau lòng ngắt lời hắn.

Khi thấy cô mang thai hắn không phải là con của hắn mà là của Vương Dịch Phong sao? Hắn không tin tưởng cô đến mức nào vậy?

Cũng đúng, từ khi tìm thấy thuốc tránh thai hắn đã không còn muốn tin cô nữa rồi, nếu cô nói là con của hắn thì hắn cũng chỉ nghĩ cô đang tìm người đổ vỏ mà thôi.

Trình Diệp im lặng nhìn cô, trong đôi mắt cô hiện lên vẻ đau đớn, hắn nhìn cũng thấy xót.

“Nếu em nói… em không biết đứa bé là của ai, anh có xem thường em không?”

“Vậy chuyện kia…”

“Quả nhiên anh biết.” Vu Khả cười nhạt.

Hắn biết cô bị bắt cóc, cũng xem như hắn nghĩ cô bị xâm hại rồi đi, dù sao hai người cũng cắt đứt quan hệ rồi.

Huống hồ hắn còn có vị hôn thê.

Trình Diệp nắm chặt tay thành nắm đấm, chẳng ai biết bây giờ trong lòng hắn đau như thế nào.

“Anh biết không, là sinh đôi đấy.” Vu Khả đưa tay xoa bụng, môi hơi cong lên, cố tỏ ra hạnh phúc, chỉ là mắt đã đỏ lên rồi.

Vương Dịch Phong đã đến tìm hắn, bảo hắn phải bảo vệ cô thật tốt, cuối cùng thì sao, hắn lại để cô xảy ra chuyện.

Nếu lúc đó hắn bảo vệ cô, cô sẽ không xảy ra chuyện, hai đứa bé cũng sẽ là của hắn.

Người nào tốt số như vậy chứ, lại là ba của hai đứa bé, tương lai sẽ là chồng cô. Tên đó đúng là có phúc không biết hưởng. Hắn từng ao ước rằng sẽ có một căn nhà, trong đó có hắn, có cô và những đứa trẻ của hai người. Giờ đây đã có cô và những đứa trẻ, chỉ là không có hắn mà thôi.

“Chuyện này ba mẹ em không biết, anh giấu giúp em nhé.”

“Tại sao? Em định làm mẹ đơn thân?”

Vu Khả gật đầu: “Đợi chúng sinh ra em sẽ nói.”

Cô sợ họ sẽ không chấp nhận đứa bé, hoặc là cứ truy hỏi đến cùng, cô sợ họ sẽ biết đây là con của Trình Diệp. Cô chưa có dự định tương lai, cứ đi đến đâu hay đến đó vậy.

“Phải rồi, anh tới đây làm gì vậy?”

“Công tác thôi.”

Không ngờ lại gặp được em ở đây- Trình Diệp mừng thầm.

Hắn vốn không có ý định đến đây, công việc này có thể giao cho người khác. Nhưng ở công ty phiền quá, hắn mới tới đây.

Vu Khả không hỏi nhiều, cô còn rất nhiều thứ muốn nói, về hôn thê của anh, về gia đình anh nghĩ thế nào, nhưng sợ bản thân sẽ đau lòng.

Kết thúc rồi, Vu Khả, mọi chuyện là tự tay mày chấm dứt, mày ở đây đau khổ cái gì?

Vu Khả đứng dậy, chào tạm biết hắn: “Anh cứ làm việc của anh đi, em về đây.”

“Anh đưa em về.” Trình Diệp vội vàng bắt lấy tay cô nhưng lại bị cô gạt ra.

Vu Khả mỉm cười, nụ cười như ánh ban mai, nụ cười cô cố gượng cho giống nhất, nhẹ nhàng nói với hắn.

“Trình Diệp, chúng ta sau này vẫn nên là người dưng. Đừng quan tâm em, thấy em thì bỏ qua đi. Đó là điều tốt nhất cho cả hai.”

Đó là điều hắn muốn, cô chỉ nhắc lại, để hắn và cô đều nhớ bọn họ đã kết thúc rồi. Hắn quan tâm chỉ khiến cô thêm yếu lòng, cô sẽ không đành lòng buông bỏ mà thôi.

“Không!” Trình Diệp lấy hết dũng khí, nhìn cô kiên định. “Xin lỗi vì ngày hôm đó anh đã nói vậy… anh… anh vẫn muốn làm bạn với em.”

Thật ra hắn muốn nói hắn hối hận rồi, nhưng hắn có hối hận thì cũng đã không thể quay lại như trước đây được nữa.

Nếu là bạn, hắn vẫn có thể quan tâm cô. Một mình cô đơn độc như vậy, hắn không nỡ.

“Xin hãy làm bạn với anh.” Đừng đẩy anh ra nữa, được không?

“Tuỳ anh.” Vu Khả nhàn nhạt đáp lại, sau đó xoay lưng rời đi.

Cô không biết anh muốn gì, chỉ là lòng cô lúc này lại rất ấm áp, có thể cô không để ý, nhưng môi cô lại đã xuất hiện nụ cười mờ nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK