Shala lắc đầu. “Anh có biết tôi sắp trở nên ghét cái thị trấn này đến mức nào không?”
“Phải rồi, Precious có thể thực sự cải thiện hình ảnh,” anh đùa.
“Chúc may mắn. Tôi bỏ việc.” Cô lưỡng lự, trông có vẻ như có lỗi. “Đừng lo, tôi sẽ trả lại đủ tiền cho thị trấn. Và tôi sẽ rất vui được cho anh số điện thoại của một trong các đối thủ của tôi.”
Anh không muốn đối thủ của cô. Anh muốn Shala – theo nhiều cách hơn những gì anh muốn thú nhận với cô. Nên anh quyết định lờ toàn bộ vấn đề bỏ việc đi. Sau này, anh hy vọng sẽ khiến cô đổi ý. “Tôi muốn cô xem xét các bức ảnh của cô cùng tôi, nhưng đầu tiên tôi phải xử lý vài việc đã. Và tôi cần cô đi cùng với tôi.”
“Cái gì? Vì sao?” Cô ngồi phịch xuống giường như thể mệt rã rời. Anh thấy dấu vết kiệt sức dưới mắt cô, một sự mệt mỏi mà cơ thể của chính anh cũng có. Cô thở ra đầy giận dữ. “Nếu tôi bị cầm chân, tôi nghĩ mình sẽ quay lại giường. Lần này là một mình.”
Một mình à? Thế thì có gì vui nào? “Vấn đề là, tôi không biết cô ở một mình liệu có an toàn không.”
“Vậy là tôi không an toàn khi ở một mình, nhưng anh cũng sẽ không để tôi rời thị trấn.” Shala gật đầu như thể điều đó rất hợp tình hợp lý. Rồi cô nói, “Anh có thể giải thích lại cho tôi không?”
Sky thở ra bực tức. “Shala, đây không phải chỉ là chuyện có kẻ đang cố dọa cô rời thị trấn.”
“Anh đâu biết được.” Nghe cô đầy hy vọng.
“Không, tôi không chắc,” anh thú nhận. “Nhưng hãy xem những gì đã xảy ra. Hắn ta đã đi tìm máy ảnh ở trụ sở. Không đời nào có chuyện hắn nghĩ cô cũng ở đó. Hắn đã đột nhập vào ô tô của cô. Máy ảnh của cô là thứ hắn muốn. Và gã làm việc này biết cô là ai. Nhờ sự hiện diện trên Internet của cô, chỉ mất vài cú nhấp chuột là đủ tìm ra địa chỉ nhà cô. Nếu cô rời Precious…”
“Khỉ gió!” Cô nói.
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Lông mày cô nhíu lại.
“Sao?” Anh hỏi lại.
“Tôi chắc đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.” Nhưng mặt Shala trông rất hãi hùng.
“Cái gì là trùng hợp ngẫu nhiên?”
“Tôi có thư thoại. Hàng xóm của tôi đã gọi đêm qua. Điểm chính là, hôm qua nhà tôi đã bị đột nhập.”
Thông báo này gióng lên một hồi chuông báo động trong Sky. “Có gì bị mất không?”
“Cô ấy nói trông có vẻ như chỉ có máy tính của tôi thôi.”
“Thấy chưa! Ảnh của cô là ảnh kỹ thuật số. Cô lưu chúng lại trên máy tính, đúng không?”
“Phải, nhưng tôi đâu có ở đó,” cô nói.
“Cô không bao giờ gửi ảnh qua mail về nhà à?”
“Có, nhưng tôi chưa gửi…” Cô cau mày. “Sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ?”
Cô đứng dậy và ôm chắc lấy người, theo cách cô ôm lấy người tối hôm qua. Đây là điềm báo của một vụ nổ khác ư?
“Tôi có tin nổi việc này. Làm thế quái nào mà tôi có thể chụp một bức ảnh đáng giá thế này chứ? Khiến một kẻ phải đi xa tới mức này, tôi hẳn đã chụp được thứ gì đó rất tệ trên phim. Nhưng tôi không hề nhận thấy có người đang chôn xác hay gì đó hết. Tôi nghĩ mình hẳn sẽ chú ý đến điều ấy.”
Phải, lại là một vụ nổ khác. Nhưng lúc cô nói xong, mắt cô lại có tinh thần hơn. Cô chỉ trông mệt mỏi.
Anh cũng không thấy có ai chôn xác người trong các bức ảnh tối hôm qua, nhưng họ sẽ xem lại chúng một lần nữa. “Bất kể đó là gì,” anh hứa với cô, “chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra.” Anh thực sự thích vế cuối cùng đó.
Cô lại ngồi bệt xuống giường và lắc đầu. “Ở lại Precious không giải quyết được gì hết. Chúng có thể tìm thấy tôi ở đây cũng dễ như ở nhà.”
“Còn khuya,” anh gầm ghè. “Tôi ở đây. Tôi sẽ không để bất cứ thứ gì…”
“Tôi có thể tới chỗ cảnh sát ở Houston,” cô ngắt lời.
Anh rên thầm. “Thị trấn nhỏ có những lợi ích mà các thành phố lớn không có. Tôi có thể đưa cô thành vụ cá nhân của tôi. Việc tối đa cảnh sát Houston sẽ làm là đưa ai đó tới nhà cô tám giờ một lần.”
“Anh chẳng biết được cảnh sát Houston sẽ làm gì,” cô buộc tội.
“Có, tôi biết chứ. Tôi đã làm việc gần một năm ở San Antonio cho tới khi nhận công việc này. Tôi biết cảnh sát các thành phố lớn làm việc như thế nào. Họ không có thời gian để thực sự trông coi một ai đó đâu. “Trừ phi gã cảnh sát đó độc thân và có hứng thú riêng tư với Shala.” Tiếng gầm trong lòng anh lại rõ hơn.
“Nhưng tôi cần…”
“Cô cần ở lại đây.” Anh nhìn cô chăm chú. “Gã này không đùa đâu. Hắn muốn máy ảnh của cô, và hắn sẵn sàng làm mọi việc để lấy được nó. Nếu tối qua lũ chó của tôi không can thiệp…” Không, anh không muốn nói điều ấy. “Hắn đã gần như đâm Sal bằng ô tô của gã. Hắn cũng có thể giết cha Redfoot và…”
“Gì cơ?” Mắt Shala mở to. “Ông Redfoot bị thương vì việc này ư?”
Sky nhận ra anh chưa kể cho cô chi tiết đấy. Thấy vẻ thương cảm trong mắt cô, anh không ngại lợi dụng nó chút ít. “Ông đã bắt quả tang hắn đang đột nhập. Hắn săn lùng máy ảnh của cô. Xem này, cha Redfoot thực sự thích cô. Ông lo lắm.” Nhưng anh sẽ không giải thích cách cha nuôi của anh cảm thấy Shala là người thân tương lai.
Trông cô có vẻ lấy làm tiếc. “Tôi rất tiếc. Ông ấy sẽ ổn, phải không?”
“Phải. Tôi nghĩ chúng ta có thể ghé qua bệnh viện để thăm ông sau khi tôi… xử lý một vấn đề khác.”
“Vấn đề nào khác thế?”
“Gia đình,” anh nói. Bởi vì mãi mãi Sky chẳng thể hiểu nổi chi tiết mọi chuyện đang diễn ra giữa Maria và Jose.
“Tôi biết cha Redfoot sẽ muốn gặp cô. Rồi tôi cần tới nhà Lucas để lấy khẩu súng đó và xem xem tôi có thể lấy dấu vân tay từ nó không. Tôi đoán là đến trưa chúng ta có thể tới sở cảnh sát và bắt đầu xem ảnh trong chiếc Nikon của cô.” Cô cắn môi như thể đang cân nhắc. Được khuyến khích, anh nói, “Ở lại đi. Đi mà.”
Cô thở dài. “Hứa với tôi là chỉ trong vài ngày thôi đấy.”
“Tôi sẽ làm hết mức có thể.”
Đó là lời nói dối đầu tiên mà anh nói với cô – hay bất kỳ ai – lâu nay. Nhưng anh không nghĩ cô có thể đương đầu với sự thật ngay lúc này. Chính bản thân anh cũng chỉ mới thỏa hiệp được với nó. Sự thật là Shala khiến anh bị cuốn hút vô cùng. Và không phải chỉ về mặt thể xác. Cô châm ngòi một bản năng “bảo vệ và cưng chiều” còn sâu sắc hơn cả thứ mà lúc trước đã khiến anh tham gia vào cơ quan thi hành luật pháp. Anh chẳng tin vào cái chuyện tâm hồn đồng điệu vớ vẩn lấy một giây, nhưng với cô thì vài ngày sẽ chẳng bao giờ đủ.
“Cô sẵn sàng chưa?” Anh đưa tay ra.
Cô do dự, rồi trượt bàn tay không bị thương vào tay anh. Khi cô đứng dậy, anh không thả ra và cô cũng không giật tay đi. Cảm giác lòng bàn tay cô áp vào tay mình trao cho anh sự tự tin.
Cô nhìn mắt anh. “ Sao anh lại làm thế này?”
“Gì?”
“Đưa tôi thành vụ án của riêng anh.”
Phải rồi, sao mày lại làm thế nhỉ? Anh đẩy lùi câu trả lời có vài phần sự thật lại và nói với cô điều anh muốn tin. “Tôi là cảnh sát trưởng. Đó là việc của tôi. Và lúc cô không cố tống giam tôi, nhằm chai Mace vào tôi, hay nói về việc thiến, tôi thấy cô khá đáng yêu.”
Cô mỉm cười. Rồi, nhìn xuống bàn tay còn khóa vào nhau của họ, cô không cười nữa và buông tay anh ra. Đó là lúc anh nhớ ra một vấn đề khác cần làm rõ.
“Về chuyện sáng nay.”
“Tôi đang cố quên điều đó đi.” Cô bước một bước, rồi quay ngoắt lại, nét mặt phòng thủ. “Điều mà, tiện đây, sẽ không xảy ra lần nữa. Anh sẽ không ở lại trong phòng khách sạn của tôi nữa.”
Anh gật đầu, hy vọng rằng cô sẽ chuyển về nhà anh. Đoán rằng nói đùa có thể giúp nâng cao tinh thần, anh nói, “Nó tệ đến thế thật à?”
Cô chặn anh lại bằng một cái trừng mắt. Nhưng cùng lúc đôi mắt xanh ấy nói, “Đừng có quá trớn,” nhưng cũng nói “Đến với em đi.” Anh tự hỏi cô có biết mình muốn gì hay không. Riêng anh thì có.
Anh giơ tay ra. “Tôi thực sự không cố làm gì hết đâu.” Khi cô có vẻ không tin, anh thêm vào, “Thôi nào, cô đã từng kết hôn. Cô phải biết là buổi sáng đàn ông có xu hướng… ‘dựng dậy’ trước khi họ dậy chứ.”
“Anh đáng lẽ không nên vào giường với tôi,” cô đáp lại, “hay cởi…”
“Được rồi, tôi thừa nhận là mình có thể đã hơi quá phận. Tôi không nghĩ ngợi mấy.”
“Thật à?” Giọng cô mang hơi hướm trêu chọc, một điều khiến anh thấy vui. “Cảnh sát trưởng Gomez vô song thú nhận là anh ta không suy nghĩ kìa.”
“Tôi đã phạm sai lầm,” anh đồng ý. “Tôi không khó khăn với việc thừa nhận những lúc tôi sai. Mà điều đó cũng chẳng hay xảy ra đâu.” Anh cười toe toét. Chẳng gì hơn được việc được ở cùng một phụ nữ xinh đẹp và dí dỏm – chắc là trừ việc được ở cùng một phụ nữ khỏa thân xinh đẹp và dí dỏm. Nhưng cứ từ từ.
“Phải rồi.” Cô cầm lấy ví và bắt đầu đi ra cửa. “Ngoài bàn chân bị nấm và quên không đóng nắp bồn cầu thì, anh hoàn hảo.”
“Gì cơ?”
“Chờ đã.” Cô liếc nhìn lại, đôi mắt xanh lấp lánh. “Tôi quên mất tình trạng bất lực của anh.” Rồi cô đi ra khỏi cửa.
Anh cầm lấy điện thoại của mình và đi theo. “Của tôi… Ôi trời, tôi không bị bất lực!”
Sky sẽ làm gần như bất cứ việc gì – kể cả nhảy khỏa thân trên đường phố với một cái mũ sinh nhật che chỗ kín – để rút lại lời đó. Jessie, vợ của Sal, nữ hoàng ngồi lê đôi mách của Precious, đứng ngay bên ngoài. Cô ta cười ngoác đến tận mang tai, và anh có thể thầm thấy cô ta xoa hai tay với nhau đầy hân hoan, tuyệt vọng muốn thông báo cho mọi đàn ông, phụ nữ, và con nít ở Precious, anh trai, em gái, và chắc cả con chuột cưng của bọn họ là, Sky Gomez đã nhắc đến việc anh ta không thể dựng dậy nổi.
Redfoot thức dậy đột ngột, và rồi giấc mơ ấy lại bắt ông tập trung. Ông ở cái nơi quỷ quái nào thế này? Đầu ông cố hấp thu căn phòng trắng toát. Các linh hồn đã đưa ông đi rồi sao? Không, ông đang ở bệnh viện. Nhưng các mảnh ghép của giấc mơ lóe lên trong đầu ông.
Ông nhắm mắt, cố tiếp thu nó. Con chó bun đã xuất hiện trở lại, to hơn, mạnh mẽ hơn trước đó, nhưng sau đó các hình ảnh rất mờ nhạt. Rõ ràng là thuốc ngủ đã khiến ông khó nhớ lại giấc mơ hơn. Ông thấy hình ảnh của Jose và Maria, nhưng rồi có cả thằng nhóc da trắng nữa. Sao Matt lại dính vào chứ?
Ông không thể nhớ lại đủ để hiểu toàn bộ thông điệp của các linh hồn, nhưng một phần khác của giấc mơ thì rõ như ban ngày: dòng sông máu, Shala Winters đứng kề bên. Mắt Xanh vẫn chưa được an toàn. Và cô không đứng cạnh dòng sông đó một mình. Những người khác cũng gặp nguy hiểm. Nhưng ai?
Cố ngăn nụ cười trên mặt, Shala nhìn Sky quan sát quanh bãi đỗ xe khi họ đi ra xe của anh. Anh thực sự trông đợi gã đeo mặt nạ trượt tuyết điên rồ xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật thế à? Ngừng cười bỗng trở nên dễ hẳn lên.
“Cô đã rất thích cảnh đó,” Sky buộc tội khi họ vào xe.
“Thích cảnh gì?” cô hỏi ngây thơ, biết rất rõ ý anh là gì.
“Cô biết mà,” anh càu nhàu.
“Cảnh anh tự làm mình bẽ mặt với lời bình luận về tình trạng bất lực của bản thân trước mặt chủ khách sạn à? Có lẽ hơi thích.” Cô lại mỉm cười. Khi cô nhìn anh, mái tóc đen của anh rực lên trong nắng và đôi mắt đen của anh hiện ra vẻ tức giận lẫn thích thú. Khỉ thật, nụ cười của anh đúng là dạng rời khỏi mặt đàn ông để đến cuộn mình trong trái tim phụ nữ. Dạng nụ cười khiến phụ nữ muốn rê ngón tay trên đôi môi anh ta, và tin rằng biểu cảm ấy chỉ dành riêng cho mình. Nó cũng khiến phụ nữ trả lời, “Vâng, khỉ thật, Vâng!” mà không thèm cân nhắc chi tiết câu hỏi.
“Tôi hy vọng cô thích cảnh đó, bởi vì tôi sắp phải trả giá đây.” Anh lắc đầu. “Đến trưa hôm nay, cả thị trấn này sẽ nghị rằng tôi không thể… ngóc dậy khi tôi muốn. Khoảng thời gian duy nhất Jessie không ngồi lê đôi mách là khi cô ấy ngủ hoặc miệng đầy thức ăn. Chờ đã. Tôi rút lại lời nói đó. Ở buổi dã ngoại cộng đồng, cô ấy tám nhảm trong khi đang ăn xúc xích.”
Mắt Shala rơi xuống nhìn ngực Sky, tán thưởng cách nó căng đầy cái áo sơ mi trắng của anh. Cô nhớ đã nhìn anh khi không có nó, duỗi căng người trên giường như một người tình. Cô cũng nhớ lại một phần nghìn giây khi cô muốn nằm xuống trên người anh và cảm nhận hơi nóng cơ thể anh áp vào cô. Ở trong cô.
Tim cô hơi nhảy rộn ràng, nhịp nhàng lôi kéo cô xuống con đường dẫn tới sự mê đắm trọn vẹn. Đó là nơi mà lâu lắm rồi cô không ở lại, một nơi mà cô không chắc mình đã sẵn sàng ghé thăm. Nhưng dù có cố gắng thế nào thì cô cũng không sẵn sàng từ bỏ hẳn nó. Cô cũng không phải sẽ quanh quẩn ở đây chờ một mẻ cá lớn. Không đời nào có chuyện cô định đánh mất trí não, trái tim, hay dù có là quần áo. Nhưng có sai trái lắm không khi chỉ tận hưởng việc tán tỉnh? Tận hưởng cảm giác đang sống?
Sky thở dài. “Người phụ nữ có thể truyền tin đi khắp thị trấn còn nhanh hơn cả bản tin năm giờ.”
“Vậy sao anh không giải thích đi, bảo cô ấy rằng đó là thuốc của ông Redfoot?” Shala hỏi.
Anh mở miệng định trả lời, rồi khép lại. “Cô đã biết ngay từ đầu đó là thuốc của cha Redfoot à? Vậy sao cô còn gây ra cho tôi một quãng thời gian khổ sở thế cơ chứ.”
“Tôi không chịu trách nhiệm cho quãng thời gian khổ sở của anh. Anh tự mình gây ra đấy chứ.”
“Cô biết ý tôi mà.”
Cô biết, nhưng cô đang rất vui. Cô nhún vai. “Tôi đã thấy tên ông khi tôi nhặt chúng lên, nhưng chỉ vì chúng được kê đơn cho ông không có nghĩa là anh không uống…” Anh nheo mắt và lại gầm lên một tiếng nữa, một tiếng gầm khiến cô nhớ đến con gấu giận dữ khi thức dậy sau một mùa đông dài, và cô suýt nữa phá ra cười. “Được rồi, tôi làm thế chủ yếu vì vui, và vì anh đáng bị trêu chọc vì đã cởi quần ra rồi trèo lên giường tôi. Nhưng anh phải thừa nhận là…”
“Tôi chẳng thừa nhận gì hết. Tối qua cha Redfoot đã đưa tôi chai thuốc đó và bảo tôi mang chúng về nhà. Tôi thề mình chẳng biết chúng là cái gì hết. Tôi thậm chí còng không biết ông… lại thuộc dạng cần… thuốc hạnh phúc. Và tôi không thể nói với Jessie, bởi vì cô ấy sẽ đi thông báo điều ấy cho cả thế giới. Tôi biết rõ cha Redfoot, ông sẽ giết cô ấy, và rồi tôi sẽ phải tống giam ông.”
“Vậy là anh cho phép mọi người nghĩ anh có thuốc tráng dương để bảo vệ ông Redfoot?” Câu hỏi của cô nghe có vẻ dí dỏm, nhưng cô thấy cảm động trước tình cảm anh dành cho cha nuôi của mình.
Mắt Sky quay sang nhìn văn phòng khách sạn. “Chúa ơi, tôi cá là cô ấy đã gọi điện thoại rồi.” Anh lắc đầu. “Có lẽ cách của cha Redfoot sẽ hay hơn. Tôi có thể giết cô ấy rồi cô có thể giúp tôi chôn xác.” Anh xoa một tay lên mặt rồi khởi động xe. “Tôi thực lòng không rõ Sal thấy gì ở người phụ nữ đó cơ chứ.”
Shala cười toe toét. “Cô ấy xinh đẹp.”
“Cô ấy là mối phiền phức cho xã hội.”
“Cô ấy có vẻ ngọt ngào.”
“Đúng vậy,” anh thừa nhận. “Và tôi sẽ thấy tội lỗi khi giết cô ấy, nhưng tôi nghĩ mình vẫn có thể làm được điều đó.”
Shala cười vui vẻ. Sky quay sang nhìn cô thật chăm chú. Cơn tức giận tan chảy khỏi mặt anh và anh nói, “Khỉ thật, cô thật xinh đẹp khi cười như thế.”
Chẳng lẽ cô tuyệt vọng muốn sự chú ý của đàn ông đến mức ấy sao khi chỉ một lời khen nho nhỏ như thế cũng có thể khiến cô nhảy lên tận mây xanh? Phải. Lời khen ấy, đi kèm hơi nóng trong ánh mắt và giọng nói của anh, khiến tim Shala bay vút lên. Nhưng dù chuyến đi tới chốn tươi sáng và hạnh phúc ấy rất thú vị, Chúa cũng biết rằng ngã xuống có thể đau chết người. Cờ cảnh báo bắt đầu vẫy qua vẫy lại trong đầu Shala. Cô thật sự, thật sự cần ở nguyên trên mặt đất.
Maria ngồi trên giường, gõ chân xuống thảm và chờ. Cô muốn ra khỏi nhà trước khi phải đối mặt với Jose lần nữa, trước khi cô mất kiềm chế và làm những việc cô không có quyền làm – chẳng hạn như trách cứ anh vì cái chết của một đứa trẻ mà anh chẳng hề biết đến.
Thực tế thì cô biết Jose chẳng có lỗi gì với cái chết của đứa bé, nhưng một phần trong cô dựa vào cảm xúc, không phải thực tế, một phần tin rằng nếu Jose không bỏ trốn đến New York, cô đã không sẩy thai. Nhưng cô không thể chỉ tin vào cảm xúc. Lấy Matt làm ví dụ. Cảm xúc của cô thề rằng họ có gì đó đặc biệt vậy mà đêm qua anh vẫn bỏ cô đi. Anh chẳng hề bào chữa gì cho những chuyến nghỉ dài ngày ở Dallas – chắc là vì các lý do của anh không thể tha thứ được.
Anh muốn cô giải thích về Jose, tất nhiên, nhưng cô không làm thế chỉ bởi vì nói về Jose khi anh cũng ở đó có cảm giác không đúng lắm. Và dù Matt có thể đã đưa ra kết luận tồi tệ nhất, anh cũng đã lầm. Dù rằng… kết luận đó hẳn cũng không xa sự thật mấy. Đúng là, từng có thời gian cô thực sự đã đi lại với anh ấy. Nhưng thế không có nghĩa là cô không quan tâm tới Matt, và cũng không có nghĩa là cô đang lừa dối anh.
Ngay lập tức, cô tự hỏi liệu kết luận của cô về Matt có sai hay không. Anh liệu có thể có lý do ở lại Dallas mà không dính gì đến một mối quan hệ lăng nhăng mờ ám nào đó? Tim cô nói có, và cô để khả năng đó chạy vài vòng quanh đầu cô, nhưng rồi cô nhắc nhở mình rằng cô lại thế nữa rồi. Cô đang để cảm xúc dẫn lối.
Di động của cô reo lên. Hy vọng đó là Sky, cô kiểm tra số gọi đến và suýt không định trả lời. Cô không có tâm trạng nghe một phiên bản ngồi lê đôi mách của Jessie. Nhưng rồi, ngồi đó nghĩ ngợi về Matt cũng chẳng có gì hay ho.
“Chào,” cô nói.
“Cậu sẽ chẳng bao giờ tin được điều này đâu,” Jessie bắt đầu, cười khúc khích.
“Điều gì?” Maria hỏi.
Cô thực sự không cần hỏi, đằng nào thì Jessie cũng sẽ kể cho cô. Jessie thích kể chuyện. Cách duy nhất để cô ấy không ba hoa một điều gì đó khắp nơi là khi cô ấy hứa danh dự sẽ không kể. Maria cũng chẳng đòi hỏi lời hứa danh dự nào từ Jessie. Không phải dạo gần đây. Không kể từ vụ sẩy thai và chuyện tình bí mật với Jose. Mối quan hệ của cô với Matt chưa từng là bí mật. Cô không quan tâm nếu cả thế giới có biết họ ở cùng nhau đi nữa.
“Anh ấy đã ngủ lại trong khách sạn với cô ấy,” Jessie nói.
Tim Maria thắt lại. “Matt đã ngủ lại khách sạnhcủa cậu với một phụ nữ ư?”
“Matt?” Jessie lặp lại. “Không, không phải Matt. Sky đã ngủ lại khách sạn với… À, Dios. Có chuyện gì đó đã xảy ra giữa cậu và Matt.”
Maria thở dài. “ Tớ không sẵn sàng để nói về chuyện này.” Nhưng lời vẫn cứ thốt ra. “Jose đã về rồi.”
Jessie hít mạnh. “Anh ta có biết về đứa bé không?”
“Không,” Maria nói. “Chỉ là… Chuyện đó điên rồ đến mức không tin nổi và tớ hẳn đã có vẻ tội lỗi, bởi vì bằng cách nào đó Matt biết rằng Jose không chỉ là anh trai nuôi của tớ.”
“Cậu cần kể cho anh ấy,” Jessie tuyên bố.
“Kể cho ai?”
“Cả hai, chica ạ. Kể cho Jose để cậu có thể quên đi chuyện này. Kể cho Matt để cậu ngừng cảm thấy cậu đang nói dối anh ấy.”
Maria nhắm mắt lại. “Cậu biết là cậu không thể kể lại chuyện này chứ?”
“tớ hứa danh dự,” Jessie nói. “Cậu ổn chứ?”
“Không, tớ chả ổn gì hết,” Maria rên lên, và nước mắt ngập đầy hai mắt cô. “Tớ khá chắc là mọi chuyện kết thúc rồi.”
“Nhưng hôm qua cậu đã bảo tớ rằng cậu nghĩ anh ấy là hoàng tử trong mộng mà! Nếu anh ấy yêu cậu, anh ấy -”
“Tớ cho là mình lầm rồi.” Maria quệt mắt và cố trấn tĩnh lại. “Thật lòng, tớ chưa sẵn sàng nói về nó.”
“Được rồi, nhưng cậu biết là khi cậu sẵn sàng, tớ ở đây vì cậu nhé.”
“Cậu luôn thế,” Maria nói. “Và tớ yêu cậu vì lẽ đó.”
Một khoảng dừng. “Giờ thì, cậu có muốn nghe về bí mật của Sky không?”
“Chắc chắn rồi,” Maria nói. “Anh ấy đã làm gì?”
Jessie bắt đầu với toàn bộ câu chuyện về vụ đột nhập vào khách sạn và tai nạn gần chết của chồng cô với chiếc ô tô con màu đen. Cô kết thúc bằng việc Sky bị chứng bất lực. Maria không tin điều ấy, nhưng cách kể chuyện thật thú vị và cô thấy mình gạt mọi rắc rối của bản thân sang một bên và cười đùa cùng cô bạn thân.
“Giờ tớ đang dọn dẹp phòng của họ đây. Chiếc giường đúng là lộn xộn…”
“Sky đã đi rồi à?” Maria hỏi.
“Chỉ mới vài phút trước thôi.”
Maria thở ra nhẹ nhõm. “Tốt. Nhưng cậu phải cho tớ gác máy để tới đi lấy đồ cho cha Redfoot.”
Sau vài câu nữa, hai người gác máy. Maria rón rén đi xuống hành lang để tới phòng Redfoot. Nếu may mắn, Jose sẽ bất tỉnh nhân sự cho tới khi cô tới bệnh viện.