Redfoot cảm thấy một bàn tay nữ tính mềm mại áp vào mặt ông, và đầu tiên ông nghĩ đến Estella. Khi ông mở mắt ra, ông thấy Veronica.
“Ôi, trời ơi. Cả hai mắt ông đều bầm đen hết rồi.”
Cái tôi của Redfoot hét toáng lên. Bà nên nhìn gã kia kìa! Nhưng đó là lời nói dối, nên thay vào đó ông không nói gì hết mà chỉ nhìn bà. Ông nhìn vào đôi mắt nâu mềm mại của bà, vẻ lo lắng xoay vần trong đôi mắt rực rỡ ướt nước ấy, và cùng lúc ấy ông biết rằng dù Veronica sẽ không bao giờ thế được chỗ của istella, bằng cách nào đó tim ông đã đặt bà ở một vị trí riêng. Bà thuộc về nơi đó. Bà thuộc về ông. Còn bây giờ, ước gì ông có thể thuyết phục bà tin điều ấy.
Ông hiểu rằng chồng bà mất mới có hai năm, nhưng hai năm cũng là một khoảng thời gian dài để sống cô đơn. Và dù Veronice thề rằng sự e dè cuả bà là vì con bà, thỉnh thoảng Redfoot cũng thấy băn khoăn. Nếu tin đồn là đúng, bà có vài lý do để không bao giờ gắn bó trọn vẹn với một người đàn ông nào nữa. Nhưng vài tháng nay, bà đã trao mình cho ông. Giờ ông muốn có thêm. Ông muốn bà đứng cạnh ông, không chỉ là nằm cùng ông vài tối một tuần. Ông muốn trái tim của bà. Và ông cũng đã quá mệt mỏi khi phải giấu kín mối quan hệ của họ với gia đình và bạn bè của ông rồi.
“Ông ổn chứ?” Bà hỏi.
“Tôi không ổn,” Redfoot trả lời. “Tối qua tôi đã lên kế hoạch ở cùng một phụ nữ xinh đẹp, thế mà thay vào đó tôi lại phải ngủ một mình trong một chiếc giường bệnh lạnh lẽo.”
Bà cười toe toét, nhưng nụ cười nhạt dần. “Tôi không hề biết gì cho tới sáng nay. Tối qua tôi đã chờ ông.”
Nhưng bà không gọi điện. Ông biết, bởi vì sau khi Maria rời đi đêm qua ông đã kiểm tra thư thoại. Lý do bà không gọi chắc là do bà sợ Maria sẽ nghe điện thoại. Sợ rằng sẽ có người phát hiện ra họ đang hẹn hò nhau.
Ông vỗ giường. “Nằm cạnh tôi và nhắc cho tôi nhớ xem mình đã lỡ mất thứ gì đi.” Ông giật tay bà, nhưng bà phản đối.
“Không có đủ chỗ”
“Tôi sẽ tạo ra chỗ.”
Bà toét miệng cười như một cô học sinh. Cái áo màu xanh dương rực rỡ khiến bà trông trẻ trung, cũng như cái cổ áo rộng thoáng cho thấy dáng dấp của bà. Vớb một phụ nữ ở tuổi này, bà có bộ ngực rất đẹp. Redfoot nhìn chằm chằm hàng khuy nhỏ xíu – ít nhất mườb cái – cài hai vạt áo lại với nhau. Tâm trí ông tưởng tượng ra hình ảnh bà cởi nó ra.
“Ông điên thật. Nếu có ai đó bước vào và bắt gặp tôi nằm trên giường với ông thì sao?”
“Rồi tôi sẽ cười ngoác miệng và giả vờ chúng ta chỉ đang nằm nghỉ thôi mà.”
Bà đảo mắt. “Ông biết tôi không thể mà.”
Ông cau mày. “Nếu bà không cẩn thận, tôb sẽ nghĩ rằng bà thấy xấu hổ khi bị bắt gặp ở cùng tôi.”
“Tôi không xấu hổ!”
“Thế sao bà lại không muốn ei khác biết về chúng ta?”
Bà bước lùi lại một bước. “Chúng ta đã thảo luận chuyện này rồi, Redfoot. Tôi chỉ… tôi không thể.”
“Tôi chẳng có mấy ý nghĩa với bà.”
Bà quay lại giường. “Không. Tôi quan tâm tới ông. Nhiều hơn tôi nên quan tâm. Đó là vì các con tôi.”
“Các con bà không ở trong bệnh viện này, Veronica,” ông chỉ ra. Hiển nhiên là, khi tôi nhìn xung quanh, tôi chỉ thấy có chúng ta.”
Ông lại vỗ giường một lần nữa.
Shala ngồi trong phòng chờ, tay đặt trong lòng, nhìn mọi người đi qua đi lại. Hơn một tá người đã đến, cả người thân lẫn bạn bè. Jessie, rõ ràng là được rất nhiều người yêu quý, đang phẫu thuật. Shala đã nghe ai đó nói rằng cuộc phẫu thuật này rất nguy hiểm. Nước mắt đã ngập đầy mắt mọi người. Kể cả Shala cũng nóng rãy.
Vẫn đang chống lại cảm giác đau buồn, giờ Shala cố hít thở bằng miệng để mùi bệnh viện không lỉnh vào các giác quan và bắt đầu quấy nhiễu trong đầu cô, để nó không đưa cô quay lại quá khứ. Bất kể lúc nào cô thấy cảm giác hoảng hốt nhích lại gần, cô tự bảo mình hãy lớn lên. Chuyện này không phải về cô nữa, mà là về một phụ nữ đã bị bắn một phần vì việc Shala đã làm – dù cho việc đó chỉ là vô tình chụp nhầm một bức ảnh. Đó vẫn là lỗi của cô.
Cô cũng biết rằng nếu cô là người ở trong phòng khách sạn đó, thì cô cũng sẽ là người ở trong phòng mổ kia. Căn phòng chờ này sẽ trống không – không bạn bè, không người thân nào đủ gần gũi để đến. Mắt cô nhìn quanh đám đông và cô tự hỏi cảm giác thế nào khi có nhiều ngườb đến thế trong đời.
Cô nghe thấy ai gọi tên mình. Khi cô ngước lên, Maria vẫy cô. Hẳn có người đã hỏi cô là ai. Đột nhiên Shala cảm thấy như thể cô không thuộc về nơi đây. Cô là người lạ, người ngoài với tất cả mọi người trừ Sky. Nhắm mắt lại, cô nhớ đã tranh luận vớb anh về việc ở lại khách sạn. Tính bướng bỉnh của anh hẳn đã cứu mạng cô.
Mở mắt ra, Shala tìm kiếm anh. Khi quay lại từ hiện trường anh không nói một lời nào. Shala ước đoán rằng việc đó hẳn phải đau khổ lắm. Đến đây cũng không phải việc dễ dàng.
Cô đã nhìn anh đi từ người này sang người kia. Anh đến gần những con người lo lắng nhất, vỗ về họ, an ủi họ bằng lời. Bất kỳ lúc nào có người trao lại cho anh cùng cử chỉ ấy, anh rời đi. Không, Cảnh sát trưởng Sky Gomez có thể an ủi người khác, nhưng anh không chấp nhận được an ủi. Đó chỉ là để ra dáng cảnh sát, hay còn vì nguyên do nào nữa?
Cô nhớ Sky đã lạb gần Sel như thế nào khi họ mới vào bệnh viện. Vẻ tội lỗi bao quanh Sky như một làn da thứ hai. Sal, mắt ngập nước, đã lắc đầu, và dù Shala không biết chắc chắn, cô cũng cảm thấy rằng không có lờb trách cứ nào thốt ra hết. Nhớ lại quá khứ của Sky, đoạn báo cất trong cái hộp ở nhà anh, đứa trẻ Sky mười tuổi vật lộn chống lại vòng ôm của người lính cứu hỏa, cũng thật dễ hiểu khi Sky muốn cứu người khác bởi vì anh đã không thể cứu cha mẹ mình. Cô tự hỏi enh có trách cứ mình vì cái chết của họ theo một cách nào đó hay không.
Trong khi quá khứ của bản thân đã mang lại cho Shala cả một thuyền đầy rắc rối về cảm xúc, cảm giác tội lỗi không nằm trong số đó. Lỗi sai lầm nằm ở tên say rượu lái xe. Bà cô đã chắc chắn Shala và anh trai cô phải hiểu rõ điều ấy. Shela vẫn có thể nhớ cách mà, chưa đầy một tuần sau đám tang cha mẹ cô, bà cô đã dẫn cô và anh trai vào phòng xử án. Họ đã đối mặt với tên say rượu lái xe và quan tòa, và mọi tội lỗi đều được phân rõ. Nếu không phải nhờ bà thì khó mà nói được anh trai cô còn trở nên điên loạn như thế nào nữa.
Shala chợt nhận ra rằng Sky đã bị đưa vào chương trình nhận nuôi, cũng có nghĩa là Sky không hề có một người bà. Anh không có ai để xoa dịu quá trình chuyển tiếp từ một đứe trẻ được yêu thương sang trẻ mồ côi. Cô không thể lý gbải được cách ngườb ta có thể xoay sở với cái chết của cha mẹ và đồng thời chuyển tớb một ngôi nhà đầy người lạ. Sự thông cảm với Sky lấp đầy ngực cô khi cô tìm kiếm trong đám đông, muốn chắc chắn rằng anh ổn. Anh không ở đó. Hẳn đã bước ra ngoài để gọi điện. Cô đã nghe di động của anh reo lên ít nhất bốn lần từ khi họ đến.
Dựa người vào ghế, cô ỗi cổ ra, hy vọng làm dịu bớt chút căng thẳng đang tăng lên ở vai. Âm thanh điện thoại nội bộ gọi một bác sĩ vang vang bên tai cô. Shala nhắm mắt, và thay vì nghĩ đến quá khứ của mình, hay quá khứ của Sky, cô cố nhớ lại những bức ảnh khác nhau mà cô đã chụp mấy ngày qua. Cô có thể ghi lại được gì trên phim mà lại có thể mang chuyện này đến chứ?
Bàn tay người nào đó di chuyển vào giữa hai lòng bàn tay nắm chặt của cô. Cô mở choàng mắt ra. Sky ngồi trong cái ghế trống bên cạnh cô. Tim cô phập phồng khi nhìn thấy anh, và cô phải kìm lại bản thân không ôm chầm lấy anh. Không phải ôm người đàn ông cứng đầu và khó chịu đã trưởngthành, mà là ôm lấy cậu bé mà cô biết đã từng là anh
Anh nhìn cô chằm chằm, trông cũng có vẻ tội lỗi gần bằng lúc anh đối diện Sal. “Tôi xin lỗi,” enh lẩm bẩm. “Chúa tôi. Tôi đã quên sạch sành sanh.” Anh nắm bàn tay trái của cô trong tay mình
“Quên gì cơ?”
“Chứng ghét bệnh viện của cô. Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn.”
Anh rê một ngón tay trên má cô. “Không đâu. Đi nào, đi dạo một chút nào.”
Kéo cô dậy, anh lồng tay qua tay cô và dẫn cô đi qua phòng. Shala không còn chút ý chí nào để chống lạb sự đụng chạm của anh. Không chỉ vì cô cần nó, mà còn vì cô cảm thấy anh cũng cần nó.
Jose nằm tên giường, chống lại cơn đau đầu và tự mắng nhiếc mình vì mọi chuyện anh đã làm từ khi băng qua ranh giới thành phố Precbous. Khi anh nghe tiếng Sky và những người khác rời đi, anh dựng mình dậy và đi tìm thuốc giảm đau cùng quần áo.
Anh tìm thấy vài viên aspirin trong tủ thuốc và một hộp quần áo cũ của anh trong tủ đồ. Quần jeans hơi rộng, anh rõ ràng là đã mất đi vài cân khi sống kiểu thành phố. Còn chỗ trong quần jeans của anh cũng tốt, vì anh sẽ không mặc đồ lót. Không có quần lót trong hộp quần áo, nhưng điều đó hoàn toàn không tệ, bởi vì anh có ít nhất là bảy vết kiến lửa cắn trên hòn ngọc quý của mình.
Rốt cục cũng mặc được một bộ quần áo không phải màu hồng, không nữ tính, và không có hương Maria, anh hơi cảm thấy giống con người. Hơi thôi. Ngồi xuống để gọi vài cú điện thoại, anh gọi điện đến bệnh viện để hỏi thăm y tá về cha anh. Sau đó, anh gọi cho công ty bảo hiểm, rồi đến công ty Dịch vụ Sửa chữa Xe Hỏng của Ramon. Ramon là một anh bạn cùng thời trung học cách nhà anh vài ngôi nhà, giờ đang sở hữu và điều hành một trong hai cửa hàng cơ khí trong thị trấn.
Sky cũng đã gọi và bảo họ mang xe của Jose về. Cứ để Sky xử lý mọi việc. Jose biết anh nên thấy biết ơn – và khỉ thật, anh thấy biết ơn chứ - như khả năng luôn làm đúng mọi việc của em trai nuôi khiến anh thấy mình không đủ tốt.
“Ai sẽ lái xe cứu hộ?” Jose hỏi.
Ramon ngừng lại. “Tôi, ngay khi các nhân viên khác của tôi đến.”
“Có cách nào để cậu có thể ghé qua nhà cha tôi và cho tôi quá giang tới bệnh viện không?”
“Được chứ,” Ramon nói. “Ông Redfoot seo rồi? Sáng nay mẹ kể tôi là ông ấy tóm được một gã đang ăn trộm và bị thương.”
“Phải. Theo lời y tá phòng ông, ông vẫn ổn. Họ nói chắc hôm nay ông sẽ về nhà.” Jose vẫn chưa nói chuyện với cha mình, anh thích trực tiếp làm việc đó hơn. Anh bbết mình đang trì hoãn mọi việc, nhưng cha anh chưa bao giờ quên nhắc việc anh chuyển về nhà, và Jose chưa bao giờ không cảm thấy tội lỗi. Việc ông Redfoot bị thương khiến cảm giác tội lỗi của anh lên thêm một tầm cao mới.
“Tôi mừng là ông vẫn ổn. Tôi chắc chắn là Sky sẽ tóm được thằng khốn đó.”
Jose ép một tay lên thái dương đang giần giật củe anh. “Phải rồi, đúng là Sky của cậu đấy.”
“Cậu nghe tin Jessie bị bắn chưa?” Ramon hỏi. “Cậu biết Sal và cô ấy kết hôn năm ngoái rồb đấy. Cậu ấy phát cuồng lên vì cô ấy. Tôi biết lúc này cậu ấy đang đau khổ lắm.”
Jose nhớ cô ấy. Cô ấy luôn đầy sức sống. “Tôi không biết họ đã kết hôn, nhưng tôi đã nghe vụ bắn súng. Tôi hy vọng cô ấy ổn.”
“Cả tôb cũng hy vọng thế. Tôi chỉ không thể tin nổi những chuyện vớ vẩn đang xảy ra ở đây. Cậu đã mang theo vài hành vi phạm tội ở thành phố lớn về cùng đấy à?”
“Tôi hy vọng là không.” Tâm trí Jose chuyển động, và anh tự hỏi về cô nàng tóc vàng đi cùng Sky. Cô ta là ai. Anh đã tự bbến mình thành con lừa trước mặt cô. Giơ tay lên, anh chạm vào mũi mình. Khỉ thật, cô ta cũng biết đá đấy. “Này, Sky đang hẹn hò với ai à?” anh hỏb. “Sáng nay nó ở đây cùng một cô nàng tóc vàng.”
Tiếng cười của Ramon tràn ra khỏi ống nghe. “Cậu hỏi trùng hợp nhỉ. Sáng nay chị tôi đã ghé qua với một câu chuyện ngớ ngẩn về việc cậu ta ở lại khách sạn của Sal cùng vị chuyên gia lịch đang có mặt trong thị trấn - ngườb mà ông Redfoot đã tuyên bố là tâm hồn đồng điệu của cậu ấy. Tôi cũng chẳng trách cứ được Sky khi theo đuổb cô ấy. Cô ấy khiến người ta có những giấc mơ ngọt ngào. Tôi đã thấy cô ấy ở buổi lễ. Cô ấy mang máy ảnh vào và chụp một bức ảnh, và Sky đã giật nó ngay khỏi tay cô ấy. Rồi, khỉ thật, cậu ta lại gặp may mắn với cô ấy!”
“Tâm hồn đồng điệu của Sky?” Jose chế giễu. “Nó ngủ với phụ nữ rồi bỏ họ mà đi.”
“Phải rồi. Dù theo lời chị tớ nói, cậu ta có vấn đề về phần ngủ với họ đấy. Hình như cậu ta nói chuyện với cô nàng tóc vàng về chứng bất lực.”
“Sky à?” Jose cười khẽ. Anh có đáng ghét lắm không nếu thấy vui khi Cảnh sát trưởng Gomez toàn năng không dựng dậy được? Phải rồi, đáng ghét thật, nhưng cũng en ủi cái tôi của anh đôb chút.
“Phải, Sky. Nhưng cậu biết tin đồn lan đi thế nào rồi đấy. Nó chả có đến một phần sự thật. Lần tới chúng ta sẽ nghe nói cậu ta mặc đồ phụ nữ.”
Không, đó sẽ là tôi, Jose nghĩ một cách chán nản.
“Này, Jimmy ở đây. Tôi sẽ qua đó trong khoảng mười phút.”
Jose gác máy và đi lấy áo choàng tắm của Maria để ném vào máy giặt. Đấy là việc tối thiểu anh có thể làm. Nhưng khi anh đi qua phòng cô, anh ngừng lại và nhìn chiếc giường chằm chằm. Anh nhớ lại cô trông như thế nào tối qua: mềm mại, quyến rũ, chẳng hề thay đổi.
Nhưng không. Cô đã thay đổi. Hồi trước cô nhìn anh đầy yêu thương. Khỉ thật, anh vẫn yêu cô. Cô có nghiêm túc với gã mới này không? Anh còn cơ hội giành lại cô không? Điên thật, giành lại cô có phải vbệc đúng đắn không? Hai năm có thay đổi điều gì không? Cô vẫn quyết tâm ở lại Precious chứ? Còn anh thì vẫn muốn rời đi.
Có phải không?
Sky, tim ngập ngụa trong cảm giác tội lỗi, đi vào thang máy với Shala. Seo anh có thể quên vấn đề với bệnh viện của cô nhỉ? Phải rồi anh đã có cả trăm thứ trong đầu, nhưng nếu có người hiểu được việc này khó khăn thế nào với cô, thì đó là anh. Tớb ngày hôm nay, mùi khói vẫn khiến anh buồn nôn.
Cửa thang máy đóng lại và tiếng nhạc cổ điển nhè nhẹ vang lên khắp không gian. Anh nhớ lại lúc thấy Shala ngồi ở cái ghế đó, tách biệt với mọi người, và một lần nữa anh lại thấy rõ sự yếu đuối của cô – và thấy rõ cảm giác cấp thiết muốn làm nó biến mất của anh
Anh siết nhẹ tay cô, anh hy vọng cô hiểu rằng cô không cô đơn. “Nói thực lòng, tôi xin lỗi. Tôi đáng ra phải nhớ mớb đúng.”
Cô bước đến trước mặt anh và đặt tay lên lồng ngực anh. Sự động chạm, hoàn toàn trong sáng, châm lên một luồng dục vọng gần như đau đớn.
“Anh không phải làm việc này. Anh có thể ở cùng bạn bè mình. Tôi rất ổn. Tôi đeng đối phó với nó.”
Không nghĩ ngợi gì, enh ôm lấy gáy cô và đưa miệng lại gần miệng cô. Họ chỉ mới hơi chạm môi khi cô ngửa đầu ra sau. Đôi mắt màu xanh dương của cô chớp chớp nhìn anh
“Tôi không nghĩ đó là một ý hay.”
“Với tôi nó có vẻ là một ý hay,” anh nói, nhận thấy tay cô vẫn đặt trên ngực anh. Nỗi đau phai đi, và giờ sự động chạm chỉ đơn thuần ấm áp, dễ chịu, và anh thấy ước gì anh có thể cảm nhận các ngón tay cô trên da anh.
Cô lắc đầu. “Tôi có thể kể ra mười lý do khiến đây là một ý tệ. Để bắt đầu, tôi chỉ mớb ở thị trấn vài ngày và…” Cô lải nhải, và anh nghe thấy gì đó về anh chồng cũ trước khi anh ngừng lắng nghe. Khoảnh khắc một phụ nữ bắt đầu nói về người cũ, anh chặn lại.
“Suỵt.” Anh ép một ngón tay lên môi cô
Cô vẫn nói. Đôi môi ngọt ngào ấy di chuyển cạnh ngón tay anh. Chúa giúp anh, cô thực sự là người hay lải nhải. Anh không thích phụ nữ lải nhải lắm. Nhưng điều ấy cũng chẳng ngăn được anh muốn cô.
“Shala?”
“Gì?” Cô hít vào thật sâu như thể cô đã quên hít thở.
“Đừng nói nữa.”
Cô không nghe mà ngay lập tức quay lại lải nhải. Khi cô lại nhắc đến chồng cũ, một điều mà anh không hề ao ước lắng nghe, anh nhận thấy hai điều. Đầu tiên là, thang máy không di chuyển. Họ rõ ràng đã không ấn nút. Anh cũng chẳng bận tâm. Anh có thể và sẽ lợi dụng nó. Thứ hab, trong khi cô vô cùng vất vả nói với anh là họ không được hôn nhau, mắt cô nói ngược hẳn lại. Thêm vào sự thật rằng bàn tay ngọt ngào của cô vẫn nằm trên ngực anh.
“Shala?” Anh gõ ngón tay anh trên đôi môi không ngừng chuyển động của cô.
“Gì?” cô hỏi lại, nhưng không chờ anh trả lời trước khi bắt đầu một tràng lải nhải khác.
“Cô có thể? Chỉ cần… ngừng nói và hôn tôi đi.” Anh cúi xuống và lại chiếm lấy miệng cô. Anh có thể nếm vị kem đánh răng mà cô đã dùng sáng nay. Và anh còn nếm được nhiều hơn: anh nếm được cô. Thật mê say. Như rượu vang hảo hạng hoặc quả chín lạ vị. Một thứ đáng được ngấu nghiến.
Lần này cô không kháng cự. Nụ hôn không phải chỉ có ý thuần dục vọng, và nó cũng không như thế. Nó mềm mại. Nó an ủi. Và nó thân mật hơn anh muốn thừa nhận.
Không có nghĩa là dục vọng không có trong nó.
Anh trượt lưỡi vào và cô rên lên. Ngực cô, hai gò thịt mềm mại, đẩy vào ngực anh ngay trên nơi cô đặt tay. Anh thấy mình cứng lên. Tuy dục vọng chỉ xếp thứ hei trong những gì đang diễn ra ở đây. Sky thậm chí không hoàn toàn hiểu được nó, nhưng việc này có liên quan tới việc muốn giúp đỡ cô, vỗ về cô, xua đuổi cơn ác mộng anh biết đang tồn tại trong đầu cô về cha mẹ cô và về bệnh viện.
Một tiếng hắng giọng vang lên. Vì Shala cũng như anh đang bận, nó hẳn phải từ một người khác. Sao anh lại không nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra thì anh không biết. Tuy vậy giờ họ có bạn đồng hành, nên anh phải rứt ra. Và anh sẽ làm thế. Chỉ trong… một… giây… nữa thôi.
Được rồi, hai giây.
Lùi lại, anh được phần thưởng là cơ thể ngọt ngào của Shala ngã vào anh. Anh mỉm cười. Chẳng có gì so sánh được việc biết rằng bạn vừa làm đầu gốb một cô nàng trở nên mềm như thạch. Anh nắm vai cô để kéo thẳng cô dậy trước khi tập trung vào vị khách không mời.
Khuôn mặt nghiêm nghị, cau có của một người đàn ông hói đầu đang quan sát họ qua cánh cửa thang máy. Sốc nhưng không chịu bị áp đảo, Sky gật đầu. “Thị trưởng Johnson.”
Shala không bình tĩnh lại nhenh như thế. Mắt cô mở to hoảng hốt. Miệng cô, sưng lên vì nụ hôn của anh, mở re, nhưng khi không có lời nào thốt ra, cô khép nó lại. Rồi cô lại mở nó ra. Rồi lại khép vào.
Lời cuốb cùng cũng tràn ra, dù chúng cũng chẳng mấy dễ hiểu. “Xin chào.. tôi… Sky và tôi… ý tôi là, anh Gomez và tôi… Chúng tôi…”
Biết rằng Shala có thể tiếp tục lắp bắp trong đủ mười phút và chỉ có Chúa mới biết cô sẽ biạ ra lời biện hộ nào cho việc họ hôn nhau, Sky can thiệp. “Ông và cô Winters đã được chính thức giới thiệu chưa?”
Thị trưởng trừng mắt nhìn Sky trước khi có vẻ lấy lại lý trí. “Chỉ mới qua điện thoại thôi.”
Sky nhìn Shala và thị trưởng bắt tay nhau. Rồi cái cau mày áp đảo thị trưởng lại chĩa vào anh. “Tôi có thể xin anh một phút không, Cảnh sát trưởng Gomez?” Ông hỏi.
“Chỉ một phút thôi đấy,” Sky nhấn mạnh.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?’ Thị trưởng rít lên ở giây đầu tiên trong một phút của ông ta. Ông ta chỉ có một phút thôi – Sky đang tính giờ đây.
Sky liếc từ đồng hồ sang nhìn Shala, người đang đứng cạnh thang máy sau anh mười mét, trông như đang ước mình biến mất vào các bức tường trắng của bệnh viện. Anh cần đưe cô ra khỏi đây. Hoặc hôn cô lần nữa. Sau đó cô sẽ quên đi sự xấu hổ củe mình. Lựa chọn thứ hai hấp dẫn hơn hẳn.
Phải rồi, hôn cô có vẻ thích hợp với vài người, nhưng anh đã hôn cô với cùng lý do anh ôm Maria: để an ủi.
“Ông có gì để nói không, Thị trưởng? Bởi vì thời gian của ông sắp hết rồi.” Sky gõ đồng hồ. Philip sẽ sớm gọi điện.
“Tôi có gì để nói không à?” Ông ta rống lên, rồi hạ giọng xuống. “Anh có một vụ giết người bất thành, ba vụ đột nhập, một vụ ăn trộm bất thành, một vụ đâm xe giết người bất thành, một chuyên gia dụ lịch quan trọng - người là cơ hội cuối cùng để cứu thị trấn chúng ta – thế mà anh đang làm gì cơ thứ? Chơi trò hôn hôn hít hít với cô ấy ở trong thang máy.”
Sky cau mày. “Như tôi đã nói với ông trên điện thoại, tôi đã cho Pete và Ricardo đứng gác ở hiện trường. Đội lính biệt kích Texas đang trên đường tới. Tôi đã đem khẩu súng được phát hiện tối qua đi chờ kiểm tra dấu vân tay.” Anh ra dấu vào hành lang về phía phòng chờ. “Người phụ nữ trong phòng mổ là bạn tôi, và ngay khi tôi biết tin mới về tình trạng của cô ấy, tôi sẽ rà soát lại các bức ảnh của Shala một lần nữa, cố tìm ra lý do chuyện này xảy ra.”
Thị trưởng bắt đầu quát lên, nhưng Sky lại kiểm tra đồng hồ và nói: “Tôi đã tìm được một chỗ để Shala ở phòng trường hợp tên khốn này lại theo đuôi cô ấy. Tôi đã bỏ cả mười hai tiếng vừa qua chạy khắp thị trấn để xử lý cái đống ông vừa chỉ ra, đồng thời cố giữ an toàn cho cô ấy. Không giống ông, tôi không chơi golf với một đám bạn, tuyên bố là có việc gia đình khẩn cấp trong khi đáng ra phải làm việc. Tuy vậy, nếu ông có bình luận gì về cách tôi làm việc, tôi sẽ vui vẻ nghe chúng sau. Nhưng đời sống cá nhân của tôi là … cá nhân.”
“Anh không thể… hẹn hò với nạn nhân. Đó là trái luật.”
“Vấn đề là, tôi đã hẹn hò với cô ấy trước khi cô ấy trở thành nạn nhân. Nếu bây giờ ông muốn tôi từ chức…?”
“Hẹn hò cô ấy từ trước? Cô ấy mới ở đây có hai ngày.”
“Tôi nhanh tay lắm,” anh nói. “Nhưng như tôi đã nói, nếu ông muốn…”
“Không.” Thị trưởng rên lên, nhưng Sky hiểu rõ ông đủ để biết rằng ông sẽ không lùi bước hoàn toàn. “Với công việc anh rất giỏi – đó là lý do tôi thuê anh. Nhưng cô Winters… Khỉ thật, Sky, anh sẽ làm loạn chuyện này lên mất. Kiểu ‘yêu họ rồi bỏ đi’ của anh sẽ biến chúng ta thành một thị trấn ma. Chúng ta không cần anh làm ten vỡ trái tbm của cô ấy rồi…”
“Một phút của ông đã hết. Tôi sẽ đưe cô ấy ra ngoài hít không khí trong lành. Tôi sẽ ở ngay ngoài bệnh viện nếu ông cần tìm tôi.”
Anh quay lại chỗ Shala cùng lời cảnh báo của thị trưởng, kèm vài lời cảnh báo của chính anh, lặp đi lặp lại trong đầu. Tuy vậỵ, chỉ nhìn Shala một cái thôi và mọi lời cảnh báo đều tắt tiếng dần. Họ lớn cả rồi, chết tiệt!
“Tôi bị sa thải à?” Cô hỏi khi họ bước lại vào thang máy.
“Khỉ thật, không.” Sky ấn nút đi xuống. “Ông ấy chỉ ghen tị vì ông ấy không phải là người ở trong thang máy thôi. Ông ấy đã chảy dãi lên bức ảnh chụp cô trong bộ áo tắm với bài luận về xuồng đơn từ khi ông ấy thuê cô đấy.”
“Anh đùa hả.” Trông cô thật hãi hùng.
“Không hề,” Sky trả lời thật lòng. “Ông ấy thậm chí còn in nó ra rồi. Tôi cũng không trách cứ gì ông ấy. Máy in của tôi bị hỏng chứ không thì tôi cũng đã làm y hệt.” Sky mỉm cười, vuốt một lọn tóc ra khỏi má cô.
Cô tóm tay anh. “Đừng có nghĩ đến việc hôn tôi lần nữa đấy.”
Cửa thang máy mở ra. Một tay đặt ngay sau lưng cô, anh đẩy cô re. “Tôi không nghĩ hai chúng ta có thể quên được nó.”
“Cứ nhìn tôi đi,” cô nói.
“Tôi sẽ.” Anh đặt khít lòng bàn tay vào đường cong mềm mại của eo cô. “Nhìn cô là một trong những việc làm giết thời gian ưe thích của tôi.”
Bước chân cô chậm lại. Anh hơi thúc cô, dẫn cô ra ngoài qua cửa tự động của bệnh viện. Dù lúc này chỉ chín giờ sáng, hơi nóng bốc lên từ vỉa hè hứa hẹn ngày hôm nay nhiệt độ sẽ cao kỷ lục. Sky lướt nhìn nhanh bãi đỗ xe, tìm kiếm chiếc xe con màu đen. Chẳng có chiếc nào.
Di động của anh reo lên, anh kiểm tra số gọi đến, lo rằng đó là thị trưởng. “Maria đấy,” anh bảo Shala, và bụng enh cuộn lại. Ôm một tey quanh người cô, anh nghe điện. “Hãy nói với anh đó là tin tốt đi.”
“Cô ấy phẫu thuật xong rồi. Bác sĩ nói trông khá tốt.”
“Tạ ơn Chúa!” Sức nặng trên ngực anh tan dần. Anh mỉm cười với Shala, cô mỉm cười đáp lại. “Anh sẽ mua một cái bánh sandwich ăn sáng từ hàng ăn,” anh bảo Maria. “Xem xem có ei khác cần gì nữa không để anh mang lên.”
“Sao anh không mua một tá bánh donut nhỉ?” Marba nói. “À, anh đã kể cho cha Redfoot về Jessie chưa?”
“Chưa. Anh không muốn làm ông lo. Nhưng nhắc đến cha Redfoot, anh sẽ đi gặp vài người một lát, nên em có thể đưa ông về nhà không?”
“Được. Tí gặp anh nhé.”
“Vậy là, Jessie sẽ ổn chứ?” Shala hỏi khi Sky gác máy.
“Bác sĩ nói trông khá ổn.” Anh lại đẩy cô lên truóc. “Đi nào, có một hàng thức ăn ở bên kia đường bán bánh sandwich. Hôm qua cô chẳng ăn gì mấy, tôi chắc chắn là cô đói ngấu rồi.” Anh liếc nhìn đồng hồ. “Không may là, chúng ta sẽ phải ăn vội đấy. Tôi cần bố trí chỗ cho cô và xem xét các bức ảnh đó trong khi tôi gặp đội biệt kích Texas ở hiện trường. Họ sẽ muốn lấy chiếc máy ảnh, nên tôi cần bản sao trên máy tính của tôi trước khi họ tới đây.”
“Bố trí cho tôi ở đâu?” Cô hỏi.
“Một người bạn của tôi, là quân nhân và cựu cảnh sát, sống cách nhà tôi vài dặm. Cậu ấy sẽ trông nom cô trong khi tôi làm việc.”
Cô cau mày. “Anh thật sự nghĩ là cần thiết à?”
Anh nhướng một hàng lông mày lên. “Đừng có bắt đầu,” mặc dù cô tiếp tục cau mày, anh thấy cô đã thầm đồng ý, nên anh hứa, “Cậu ấy là người tốt.”
Ở vỉe hè, giữa tiếng chim ríu rít và tiếng người trò chuyện, anh nghe tiếng động cơ xe ô tô rồ lên. Quay người, anh thấy một chiếc SUV bạc lao thẳng về phía họ.