“Ta nghĩ chúng ta đã làm được, con trai.” Ông đặt tay lên vai Jose.
“Con nghĩ chúng ta đã làm được,” Jose đồng y, mắt anh nhìn những người phụ nữ đang di chuyển sân khấu trung tâm của lễ đài. “Buổi lễ tiếp theo là vào lúc nào?”
“Tháng mười. Có lẽ là lúc ấy con có thể đến thăm.”
Jose quệt lông mày. Nhiệt độ như thể vừa tăng thêm mười độ, và nhịp trống thay đổi. Anh ngước lên. Mặt trời ở ngay đường chân trời và tô lên cả bầu trời một màu hồng và tía rực rỡ. Mắt anh từ từ quay lại nhìn các vũ công, những người một lần nữa lại đang đứng căng thẳng và đầy kiêu hãnh.
Nhịp trống tăng lên, và những người phụ nữ bắt đầu di chuyển theo âm thanh. Ánh nắng vàng rực rỡ sà xuống khắp nơi, dường như làm họ tỏa sáng, nhưng một phụ nữ tách biệt hẳn với số còn lại. Anh nhận ra cô, Poncha Rivers. Người con gái mà anh đã đưa tới vũ hội cuối khóa, và người phụ nữ đã vô cùng vui mừng khi thấy anh ở quán ăn.
Nhìn những động tác uyển chuyển của cô, cách ngực cô nhún nhảy nhẹ nhàng, cách hông cô xoay tròn khe khẽ, anh mê mẩn. Ngực anh nặng trĩu, và anh cố nhớ xem liệu mình có đi xa hơn hôn hít với cô hay không. Khỉ thật, anh mang máng nhớ rằng mình đã say ngật ngưỡng và trần truồng, nhưng nếu có gì đó xảy ra thì anh không nhớ lại được.
“Con trai?”
Jose cố rời mắt khỏi Poncha nhưng không thể. “Vâng?”
“Không có gì,” cha anh nói và cười khẽ. Ông để Jose ở đó để nhìn Poncha kế thúc điệu nhảy.
Redfoot thấy anh chàng thích Scrabble đang đứng cách đó vài bước và tới chỗ anh ta. “Hãy nói với ta rằng con chó bun đã bị tống giam đi.”
“Chó bun ư?” Lucas lặp lại.
“Tay nghị sĩ.”
“Người ta đã đưa ông ta và người của ông ta đi thẩm vấn. Mạng của họ nằm trong tay chúng ta rồi.”
Redfoot gật đầu. “Thế là tốt.”
Lucas ngả người trên gót chân. “Sao bác biết là Sky là Shala sẽ kết thúc êm thấm?”
“Các linh hồn bảo ta thế khi ta ngủ.”
“Nghiêm túc ạ?” Lucas ạ.
“Nghiêm túc đấy,” Redfoot trả lời. “Và đêm hôm trước, ta đã thấy cậu trong một Wacoi.”
“Wacoi?” Lucas cười. “Từ thánh đấy ạ?”
“Phải.” Redfoot nói. “Có lẽ lần sau cậu sẽ để ta dùng nó”
“Cháu không nghĩ thế. Nhưng Wacoi là gì?” Lucas hỏi. “Hay nó quá thiêng liêng không thể chia sẻ?”
Redfoot đặt một tay lên vai cậu ta. “Cũng như Sky, cậu sẽ tìm ra con đường của mình.”
“Đường nào chứ?” Lucas trả lời. “Chờ đã. Nếu bác cũng thấy cháu cùng tâm hồn trong một giấc mơ quái đán nào đó, thì cháu biết rồi, bác là đồ lập dị.”
Redfoot chỉ cười. Khi ông thấy Veronica, ông để anh chàng thích chơi Scrabble lại với sự ngu ngốc của cậu ta. Cũng như Jose, người đàn ông này sẽ biết số mệnh của mình thôi.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Shala hỏi Sky khi anh ngừng chuyện điện thoại với thị trưởng.
“Tới chỗ có máy điều hòa duy nhất ở quanh đây. Quầy vé.”
Cô thấy mồ hôi lăn khỏi lông mày anh. “Anh có chắc anh nên ra ngoài này sau tất cả những gì anh vừa trải qua chứ?”
“Anh ổn,” anh càu nhàu.
“Em cá bác sỹ bảo anh phải về nhà và đi ngủ, đúng không?” Cô hỏi.
“Có lẽ thế.”
“Đúng thế, em sẽ đưa anh về nhà. Xe của anh đâu?”
“Anh không lái xe. Phillip chở anh qua đây.” Anh mở cửa quầy vé và ra hiệu cho cô vào trong.
Cô cau mày. “Em sẽ đi tìm Lucas.”
“Shala, vui lòng đi vào trong và nói chuyện với anh nào.”
Nhìn thấy vẻ kiên quyết mà anh nhìn cô, cô đi vào trong. Quầy vé không lớn hơn bục diễn văn, nhưng nó mát nhờ chiếc máy điều hoa đang kêu rì rì trong góc. “Đây,” cô rút một cái ghế và ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Anh làm theo, rồi ra hiệu về cái ghế ở bên cạnh. “Em cũng ngồi xuống đi.”
“Để làm gì?” Cô hỏi. “Anh còn tin xấu nào nữa à? Có thêm một gã đánh thuê đang săn lùng em à?”
“Không. Đây là về chúng ta.”
Cô thở dài. “Chúng ta không thể lo lắng về việc ấy khi anh đã khỏe hơn à?” Cô bắt đầu lo khi Sky cứ đi vòng vòng ở biểu lễ khi chỉ mới rời bệnh viện.
“Không. Ngồi xuống,” anh ra lệnh.
“Được rồi, nhưng bàn chuyện đó lúc này là không công bằng.”
“Sao lại không?” anh hỏi.
“Bởi vì em đang thấy thương anh và biết ơn vì anh đã đóng vai cảnh sát Hollywood để cứu mạng em, và em sẽ khó tỏ ra khách quan.”
“Vậy thì lúc này là đúng thời điểm thích hợp,” anh nói. “Bởi vì anh cần mọi sự ủng hộ mà anh có thể có được. Giờ thì vui lòng ngồi xuống trước khi anh đứng lên.”
Cô ngồi phịch xuống. Anh nhìn mắt cô, và cô thấy một vẻ mà cô chưa bao giờ thấy ở Sky Gomez. Sợ hãi.
“Anh đã phá hỏng mọi chuyện, Shala. Anh biết điều ấy. Anh đã bảo em lải nhải và nói rằng anh không tin…”
“Em có lải nhải thật,” cô cắt ngang.
“Anh biết, nhưng anh thật xấu tính khi nói điều đó. Và vấn đề là đây. Anh vốn không nghĩ mình tin vào tình yêu, anh vốn không nghĩ mình tin vào tình yêu, anh vốn không nghĩ mình sẽ tìm được một người khiến anh cảm thấy .. trọn vẹn, mãn nguyện, hoàn thiện. Anh…”
Cô giơ một tay lên. “Anh đang uống thuốc giảm đau à?”
“Ừ, sao thế?” Giọng anh bực bội vì cô đã cản anh lại.
“Vậy thì có lẽ anh nên đợi tới khi anh tỉnh táo để …”
Anh lắc đầu. “Anh rất tỉnh táo trước những gì mình chuẩn bị nói. Vậy nên hãy nghe đi.” Khi cô gật đầu, anh tiếp tục. “Anh đang nói là … anh không thể có phải vì em cũng đã mất cha mẹ như anh, hay vì … khỉ thật, có lẽ có gì đó liên quan tới cái chuyện tâm hồn đồng điệu. Lần đầu tiên anh nhìn thấy ảnh của em, anh nghĩ mình đã yêu em rồi. Rồi, cái ngày em đến Precious và anh đi theo em, anh càng yêu em hơn. Khi anh hôn và chúng ta làm tình… chà, anh càng yêu em mãnh liệt hơn. Anh biết mình đã bảo em rằng anh không nghĩ tình cảm của chúng ta sẽ kéo dài, nhưng anh đã nói dối. Nói dối em, nói dối bản thân anh. Khỉ thật, anh còn nói dối cả Sundace và Butch – hai đứa, mà tiện đây, cũng nhớ em khủng khiếp.”
“Sky…”
“Không, để anh nói nốt. Anh biết em sống ở Houston. Và anh không thích ý nghĩ chuyển đi, nhưng nếu Precious không phải tuýp thị trấn mà em thích, thì anh sẽ chuyển nhà. Anh sẽ đi theo em tới mọi nơi, bởi vì Precious không còn quý giá nữa khi em đi. Anh yêu em và …”
“Sky…”
“Anh chưa xong,” anh gầm gừ. “Anh cần …”
Cô cúi lại gần và đặt một ngón tay lên môi anh. “Sky, em yêu Precious. Em yêu anh. Giờ thì anh có thể vui lòng … ngừng nói và hôn em được không nào?”