• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khối thân thể này của Chỉ Yên quá mức mệt mỏi, khẽ ngả sang bên cạnh một chút, ta không khống chế được. Mặc Thanh vội nắm lấy cánh tay ta, kéo ta lại gần vào trong ngực hắn.

Trong nháy mắt, thân thể của Chỉ Yên như phải gánh sức nặng ngàn cân, nhưng ta lại cảm giác được lồng ngực và cánh tay của Mặc Thanh khẽ run rẩy.

Ta chẳng hiểu hắn phát run cái gì, còn ta chỉ cảm thấy không cam lòng mà thôi.

Ta dùng sức chặn lại cây gậy của lão già kia không khác gì đi xuống địa ngục một vòng; mà hắn chỉ cần quát một câu đã khiến cho tất cả phong ba bão táp dừng lại hết. Chuyện uy phong lẫm liệt này … trước kia đều là ta làm cơ mà!

“Môn chủ.” Viên Kiệt nói, “Thuộc hạ đang trừng phạt tên đệ tử tiên môn dám bỏ trốn này thì đồ đệ của ngài lại không tiếc thân mình lao vào nguy hiểm để cứu hắn. Hành động đó…”

“Thì có làm sao?” Mặc Thanh mở miệng, bốn chữ này trực tiếp làm cho Viên Kiệt cứng họng. Chẳng ai có thể ngờ hắn sẽ thốt ra một câu như vậy.

Bao gồm cả ta.

Ta sững sờ ngẩng đầu lên nhìn Mặc Thanh, thấy được hình dáng chiếc cằm trơn bóng nhẵn nhụi của hắn, nghe hắn lạnh lùng hạ lệnh, không cho phép ai xen vào: “Ta tự có cách giải quyết, ngươi quay về đi.”

Trong lời nói thể hiện rõ sự quyết đoán và uy nghiêm, đã khác hẳn với tên quái dị lúc trước rồi.

Bàn tay cầm cây gậy Thanh Cương của Viên Kiệt siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng rất nhanh lại bị ép xuống, ông ta chỉ trầm giọng đáp một tiếng “Vâng”; sau đó động thân, biến mất ngay tại chỗ.

Mặc Thanh đảo mắt nhìn sang đám thủ vệ giữ cửa còn đang sợ hãi đến choáng váng: “Đi truyền Nam Sơn chủ đến đây.”

Nam Sơn chủ Cố Hàm Quang là Đại Y Sư của Vạn Lục môn ta. Năm đó ta phải bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian, sử dụng không biết bao nhiêu thủ đoạn, mới kéo được tên đang ẩn cư được người đời xưng tụng là “thần y” này gia nhập vào môn phái của mình.

Chính là vì sợ trong tương lai có một ngày ta bị đánh cho trọng thương, hoặc là chẳng may bị trúng kịch độc mà đám môn đồ phía dưới không tìm được người chữa trị kịp thời, ta sẽ chết. Cho nên cần phải chuẩn bị sẵn thần y trước, đề phòng vẫn hơn.

Nhưng đúng là thế sự khó liệu, đến thời điểm phải chết thì ta vẫn cứ chết, vị thần y này coi như để không cho Mặc Thanh hưởng lợi rồi.

Vậy mà bây giờ … hắn lại muốn Cố Hàm Quang đến trị thương cho ta?

Ta có chút bối rối, hắn vì thân thể này của Chỉ Yên mà công khai thiên vị ta ngay trước mặt của Bắc Sơn chủ, hiện tại còn muốn gọi Nam Sơn chủ đến trị thương cho ta ư? So với cái mặt lạnh đáng ghét và tính tình hờ hững thường ngày của hắn thì thực sự là khác biệt quá lớn đó nha…

Cả ngày nay không nhìn thấy hắn, chẳng lẽ đã phát sinh ra chuyện gì rồi?

Trong lòng ta nhớ lại thời điểm cuối cùng mà ta nhìn thấy hắn. Đó là vào ngày hôm trước, ở trong Tàng Thư các, ta bày ra mưu kế đùa giỡn dụ dỗ hắn, sau đó thì … hắn buồn bực không nói gì mà bỏ đi mất.Nhìn biểu hiện của hắn ngày hôm nay, chẳng lẽ là …

Kế hoạch dụ dỗ của ta ngày hôm đó kỳ thật đã để lại một dấu ấn to lớn, tạo ra sự ảnh hưởng sâu sắc tới hắn rồi?

Hắn trở về trầm tư suy nghĩ cả một ngày, trải qua vô số lần đấu tranh tư tưởng, vốn đã định bỏ qua cho đệ tử tiên môn có cử chỉ hành động rất đáng khả nghi là ta đây, thì thật trớ trêu, thời điểm nhìn thấy ta bị thương ngày hôm nay, trái tim hắn bất giác trở nên đau đớn. Cuối cùng hắn buộc phải thừa nhận bản thân mình đã yêu ta, sau đó không thể kiềm chế được tình cảm dâng trào mà vội xông lên bảo vệ; ở trước mặt Bắc Sơn chủ thì thiên vị ta, còn gọi cả Nam Sơn chủ đến xem xét vết thương cho ta nữa.

Ta cảm thấy suy luận của mình rất có lý. Chẳng phải mấy quyển tiểu thuyết tình yêu được lưu truyền bên ngoài đều có kịch bản chung chung như vậy sao?

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, thấy hắn cũng đang cúi đầu xuống nhìn ta. Đôi mắt đen như vực sâu thăm thẳm, nhưng hình dáng của ta lại được hắn thu toàn bộ vào trong mắt, một thân y phục sáng màu nổi bật của Chỉ Yên khiến cho mắt hắn dường như đang phát sáng. Vẻ mặt hắn căng thẳng, giọng nói có chút khàn khàn hỏi ta: “Bị thương như thế nào?” Nghe thật giống như chính hắn đang nhẫn nhịn đau đớn vậy.

Ta thầm nghĩ, tuy rằng trăm năm trước ta đã cứu hắn một mạng, có nuôi hắn một khoảng thời gian, cuối cùng còn chết ở trên tay hắn; nhưng ta không thể không thừa nhận, đã nhiều năm như vậy, ta thực sự chẳng hiểu hắn một chút nào.

Đã vậy, tên quái dị này còn quá là ngây thơ, chẳng qua ta chỉ cười một cái, sờ một cái, thế mà cũng mắc câu! Ta còn chuẩn bị một loạt những thủ đoạn cám dỗ nữa cơ đấy, bây giờ thì dùng cho ai xem?

Nhưng dù sao như thế này thì cũng bớt đi được khá nhiều phiền toái.

“Sư phụ…” Ta yếu ớt mở miệng, gọi hắn một tiếng, không phí sức chống đỡ thân thể nữa, hoàn toàn ngả vào ngực hắn, hắn nhanh chóng đỡ lấy ta. Ta giơ tay lên, giả bộ muốn nắm lấy y phục của hắn, đặt tay phủ vào lồng ngực, ở nơi có trái tim. Giờ phút này, chỉ cần ta vận khí, biến ngón tay thành móng nhọn, đâm xuyên vào lồng ngực hắn thì có thể dễ dàng moi tim của hắn ra rồi.

Ánh mắt ta rét lạnh, điều động khí tức trong cơ thể…

Hự, con mẹ nó …

Sao ta lại quên mất thân thể này của Chỉ Yên vô dụng đến mức nào chứ? Đúng lúc cần gấp thì một chút nội tức cũng không có.

Vậy nên ta chỉ có thể níu lấy y phục của Mặc Thanh, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của hắn. Hắn nhìn chằm chằm ta, đúng, chính là ánh mắt này, lần nào cũng khiến cho ta có cảm giác như mình đang bị hắn nhìn thấu. Thời điểm trước khi chết là như thế, đến thời điểm này cũng như vậy.

Ta bỗng dưng cảm thấy hiện giờ hắn đã biết ta là ai và cũng đã biết vừa rồi ta muốn làm cái gì. Nhưng hắn không hề có phản ứng, như thể nếu ta thực sự muốn móc trái tim của hắn, hắn cũng sẽ không nói tiếng nào mà mặc cho ta hành động.

Nhưng Mặc Thanh đã đi được đến bước đường này, há lại để cho ta moi tim giết chết. Hơn nữa, sau khi biết được ta là Lộ Chiêu Diêu mà còn để cho ta sống, uy hiếp đến địa vị của hắn sao?Chẳng lẽ có thể nào hắn thích Lộ Chiêu Diêu không?

Ta thầm cười khẩy cái suy nghĩ quá ư là ngây thơ này.

Tuy rằng Mặc Thanh đã đem cho Tiên Thi đài, phá hủy cột treo xác, nhưng hắn vĩnh viễn không thể đẩy ngã được Ma đạo, không thể đánh đổ được sự khát vọng đối với quyền thế trong lòng mỗi người. Ở trong Ma đạo, ai cũng như vậy, không có tình yêu, chỉ có theo đuổi quyền thế, ra sức áp đảo người khác.

Cho nên, hiện tại hắn không giết khối thân thể này, thậm chí còn nảy sinh ra tình cảm, đó là vì hắn cho rằng mặc dù thân thể này có hành động kỳ quái, nhưng sẽ không gây ra uy hiếp hay tổn hại gì tới địa vị và lợi ích của hắn.

Ta cần phải nắm thật chắc giai đoạn hắn đang chìm trong tình cảm này, rồi tìm một cơ hội thích hợp giết chết hắn.

“Sư phụ… vừa rồi ta cứ nghĩ mình sẽ không còn được gặp lại ngài nữa.” Ta cố gắng để cho thân thể của Chỉ Yên nặn ra một chút nước mắt, ánh mắt mông lung yếu ớt nhìn Mặc Thanh. Người mình yêu đang ở trong lòng cơ mà, chỉ cần nhu nhược một chút thôi cũng đã thấy đau lòng lắm rồi.

Quả nhiên, ánh mắt của Mặc Thanh lập tức khẽ động.

“Không đâu.” Hắn thốt ra hai chữ này thật trịnh trọng, còn có chút kìm nén, làm cho ta thoáng giật mình bất ngờ.

“Nếu nàng muốn gặp ta thì ta sẽ tới bên cạnh nàng.”

Trong thoáng chốc, ta có hơi hiểu ra vì sao lúc trước mình lại chết dưới tay tên hề lắm chuyện này rồi. Bởi vì ta không có cách nào hiểu được tất cả lời nói và việc làm của hắn. Khi ta cảm thấy mình dụ dỗ chưa đủ thì hắn đã quay ngoắt lại yêu ta. Khi ta cảm thấy mình cần phải hành động nhiều hơn nữa để bồi đắp tình cảm thì hắn đã bắt đầu thề non hẹn biển luôn rồi.

Ta vừa mới đặt cần câu xuống, cá đã bật lên nhảy thẳng vào trong sọt. Đúng là hù chết người đi câu mà.

Ta ho khan một tiếng, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào. Bất chợt có một trận gió lướt qua, phá vỡ không khí trầm mặc lúng túng hiện giờ.

Là Cố Hàm Quang tới.

Đã qua mấy năm mà hắn chẳng có thay đổi gì, vẫn mang dáng vẻ của một đứa trẻ nhưng cái mặt thì rõ già. Cũng sắp hết mùa xuân rồi mà hắn vẫn mặc quần áo thật dày, sắc môi tái nhợt, mở miệng hỏi: “Ngươi tìm ta?” Hắn chỉ nhìn Mặc Thanh nói chuyện, còn cái người đang nằm trong ngực Mặc Thanh là ta đây thì hắn chẳng thèm tốn sức liếc mắt lấy một cái. Giọng điệu cũng chẳng khác khi nói chuyện với ta lúc trước là mấy, không có một chút cung kính nào.

Nhưng bởi vì hắn là Cố Hàm Quang, là người duy nhất trên cõi đời này có thể giành lại mạng người từ tay của Diêm Vương, cho nên ta ngầm cho phép hắn có tư cách đó.

“Ừ.” Mặc Thanh kêu hắn, “Xem vết thương cho nàng đi.”

Cố Hàm Quang nghe vậy, lúc này mới đưa mắt nhìn ta một cái. Hắn vốn có hình hài của một đứa trẻ, cả đời này cũng chẳng thể lớn lên được, đứng trước mặt Mặc Thanh đang nửa quỳ cũng chẳng cao hơn là bao. Ánh mắt hắn chỉ quét qua người ta một vòng rồi trả lời: “Bị thương ngoài da một chút, nội tức hao tổn quá độ, không cần chữa trị, chỉ cần uống thuốc bồi bổ điều hòa lại khí tức, qua một thời gian là ổn thôi.” Nói xong, hắn lại bảo với Mặc Thanh, “Cái tên ở phía sau kia bị thương mới nặng kìa.”Ta nghe vậy, lúc này mới chợt nhớ ra. A, đúng rồi, chính là vì cứu tên Liễu Thương Lĩnh đó mà ta bị thương biến thành bộ dạng thảm hại như hiện giờ đây.

Ta ở trong ngực Mặc Thanh ngọ nguậy, nghển cổ ngó qua bả vai hắn nhìn ra đằng sau, chỉ thấy Liễu Thương Lĩnh nằm trên mặt đất, không nhúc nhích gì giống như đã chết, còn Chỉ Yên thì đang quỳ gối ở bên cạnh hắn. Nàng quay đầu, khóc tu tu nói với ta: “Ngươi đừng có tán tỉnh nữa, Thương Lĩnh ca ca sắp chết rồi này. Ta không muốn gặp được hồn phách của huynh ấy đâu.”

Vậy thì giúp hắn một chút vậy.

Nhưng ta còn chưa kịp nói gì, Mặc Thanh đã trực tiếp bế ngang ta lên, trước khi bước đi còn nói: “Xử tử.”

Hả, cái gì?

Ta chẳng thể hiểu nổi, Mặc Thanh ngươi cũng đang xem tâm tình có tốt hay không để quản lý môn phái giống như ta đấy à? Mấy việc như phát cháo miễn phí cũng làm ra được cơ mà, sao hiện tại lại nói xử tử người khác nhẹ nhàng như vậy chứ? Cái hình phạt làm nghề nông ở đâu rồi?

“Sư phụ…” Ta giật giật vạt áo trước ngực hắn, “Hắn là… ờ ~…”

Chỉ Yên cũng khá nhanh trí, thấy ta không nhớ nổi quan hệ của nàng và Liễu Thương Lĩnh, liền vội vàng ở một bên bổ sung: “Là sư huynh cùng ta lớn lên từ nhỏ, là ca ca thanh mai trúc mã…” Nàng nói đến đây, dường như đã chạm đến nơi chua xót nhất trong lòng, khóe miệng khẽ run lên, “Còn có quan hệ thông gia với ta nữa.”

Ta nghe xong chỉ tổng kết một câu: “Là người vô cùng thân thiết với ta.”

Chân mày Mặc Thanh nhíu lại: “Nàng muốn cứu hắn?”

“Đúng vậy.” Ta tốn bao nhiêu công sức, còn thương nặng thế cơ mà, đâu phải là để đưa một người chết ra khỏi núi Trần Tắc.

Mặc Thanh hơi mím môi, nhìn vẻ mặt của hắn hình không tình nguyện muốn cứu Liễu Thương Lĩnh cho lắm.

Tiểu quái dị à, chẳng phải bây giờ ngươi rất nhân từ sao? Vì sao đúng lúc ta hy vọng ngươi nhân từ một chút thì hết lần này đến lần khác ngươi cứ quyết tâm phải ra tay tàn độc vậy?

Ta đột nhiên ngộ ra, hiện tại Mặc Thanh đang thích ta nha, biểu hiện này của hắn, chẳng có lẽ …. hắn đang ghen ư?

Vì để cứu nam nhân khác mà ta phải chật vật như vậy — cho nên Mặc Thanh hắn mất hứng.

Ầy, đúng là tên cuồng chiếm hữu mà. Chắc là muốn trong mắt ta chỉ có thể nhìn thấy hắn mà thôi, ngoài hắn ra thì trên thế giới này toàn là những kẻ xấu xí hết. Ta thỏa mãn ngươi là được rồi, cần gì phải gây ra án mạng chứ.

“Sư phụ.” Ta cọ cọ vào ngực hắn, “Để cho hắn đi đi, ta không muốn khi trong lòng ta có hình bóng của ngài lại luôn tồn tại cảm giác áy náy, có lỗi với người khác.”

Chỉ Yên ở một bên vừa khóc vừa chỉ vào mũi ta mắng: “Ngươi đừng dùng miệng của ta nói ra mấy lời ác độc đó!”

Hừ, tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì, khi yêu người ta đều nói như vậy đấy.

Xem đi, xem đi, chẳng phải Mặc Thanh đang trầm mặc đó sao. Còn trầm mặc hơi bị lâu nữa nhé! Hiển nhiên là không có sức chống cự đối với lời ngon tiếng ngọt của ta rồi.

“Sau khi chữa khỏi thì ném ra khỏi núi Trần Tắc.” Hắn lạnh giọng ra lệnh.

Cố Hàm Quang đứng ở bên cạnh Liễu Thương Lĩnh bắt đầu bắt mạch, chuẩn bị kim châm, còn bớt chút thời gian nói một câu: “Đi thì đi mau đi.” Vẫn y như cũ, ngay cả Môn chủ cũng dám đuổi. Hắn cực kỳ không thích người khác xuất hiện trước mặt hắn mà có đôi có cặp.

Mặc Thanh cũng không nán lại thêm, ôm ta trở về Vô Ác điện.

Ta nhìn tẩm điện mà hắn đưa ta về một chút, hẳn là tẩm điện trước kia ta từng ở, tẩm điện của Môn chủ. Bây giờ có lẽ đã trở thành nơi ở của Mặc Thanh, vậy thì vì sao hắn lại đưa ta đến nơi này?

Ừm… Quả nhiên là tình yêu dâng lên cuồn cuộn như sóng lớn, chắc là bị ngập luôn ở trong đó rồi.

“Trước tiên nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt đã.”

Hắn đặt ta xuống giường, đi qua một bên thắp đèn, rồi ra phòng ngoài lấy một hộp đan dược mang vào. Ta vừa nhìn thấy hộp đan dược này thì hai mắt lập tức sáng lên.

Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan, bảo vệ tính mạng cứu người, gia tăng công lực, gia tăng tu vi, cực kỳ lợi hại đó! Nếu là đệ tử tu tiên có cấp bậc giống như Chỉ Yên này, thì chỉ cần ăn một viên, ngồi thiền một đêm, đến sáng hôm sau là có thể chữa cho thương thế khỏi hẳn, tu vi tăng mạnh rồi.

“Sư phụ, cái này… ta có thể ăn sao? Đều cho ta hả?”

“Ừ. Cho nàng hết.”

Ta cầm cái hộp lắc lắc, đếm sơ qua một lượt, bên trong có chừng sáu viên Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan. Nếu ăn hết chỗ này thì trong vòng một tháng, ta nhất định có thể khiến cho Chỉ Yên trở nên lợi hại hơn cả đệ tử tu ma cấp trung. Đây chính là trình độ mà người ta tu hai, ba mươi năm cũng chưa chắc đã đạt được.

“Cửu Chuyển Đan tuy tốt, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nên sử dụng liên tục.” Mặc Thanh nói xong, chỉ lấy một viên từ trong hộp ra cho ta, “Hôm nay nội tức của nàng bị hao tổn nghiêm trọng, sau khi uống thuốc thì tập trung ngồi thiền điều hòa khí tức. Mười ngày sau tới tìm ta, ta sẽ đưa cho nàng viên thứ hai.”

Cái gì cơ, sao ngươi lại keo kiệt đến nỗi thế? Đã cho người ta rồi mà còn bày đặt chia làm từng đợt? Ta biết Cửu Chuyển Đan không thể ăn hàng ngày, nhưng cũng đâu cần tới mười ngày mới đưa một viên chứ. Như vậy cái chuyện ta chỉ cần một tháng là hoàn thành thì bây giờ phải mất tới năm mươi ngày mới xong.

Thôi quên đi, bây giờ hắn là Môn chủ, hắn quyết định.

Ta cam chịu ăn một viên Cửu Chuyển Đan.

Đan dược trượt xuống thực quản, tiến vào trong bụng, một luồng linh khí tràn đầy ngay tức khắc dâng lên trong thân thể ta, chậm rãi di chuyển tới tứ chi bách hài (*). Ta phong bế lại ngũ thức (**), đắm chìm trong bóng tối. Lúc trước khi luyện công ta đều làm như vậy, nhưng còn lần này, ta lại cảm thấy khá quỷ dị, cứ như có giác quan thứ sáu vậy; luôn có cảm giác ánh mắt kia của Mặc Thanh ở bên cạnh nhìn ta chằm chằm, suốt cả một buổi tối cũng không nỡ rời đi.



(*) tứ chi: tay chân; bách hài: trăm xương

(**) ngũ thức bao gồm: nhãn thức, nhĩ thức, tỉ thức, thiệt thức và thân thức; lần lượt tương ứng với sự nhận biết, phân biệt của các cơ quan thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK