Beta: Bozu
Nhập vào cơ thể Chỉ Yên, đeo kiếm lên, định vào tẩm điện của Mặc Thanh trước lấy một số Cửu chuyển hồi nguyên đơn, để phòng lúc cần thiết.
Ta tiến vào tẩm điện của Mặc Thanh, không ai quản ta, nhưng khi ta lấy được Cửu chuyển hồi nguyên đơn trong thư phòng của Mặc Thanh xong, đang định dùng thuật rời khỏi, trong phòng có một bóng đen lướt qua: “Cô nương.”
Ánh mắt ta chợt động, trên tay đã bấm xong thuật quyết, nhưng không thể lập tức rời khỏi.
Chậc… trong thời gian rời khỏi Mặc Thanh đã bố trí trận pháp cấm thuật ở Vô Ác điện? Là để phòng Chỉ Yên bỏ chạy sao? Quả là to gan lớn mật.
Ta giấu Cửu chuyển đan trong tay áo, lập tức lơ đãng quay đầu đi, chỉ thấy Đội trưởng Ám La vệ mới nãy còn bàn mưu phản loạn với Viên Kiệt trong địa lao đang đứng trước cửa tẩm điện của Mặc Thanh.
Không biết tên Đội trưởng Ám La vệ mà Mặc Thanh cất nhắc này tu vi như thế nào, nhưng phàm đã ngồi vào được vị trí này, cũng không phải loại kém cỏi. Ta như bình thưởng hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Đêm đã khuya, thấy người đi vào tẩm điện của Môn chủ cho nên đi tới đây xem, thì ra là cô nương, thuộc hạ mạo muội.”
“Không có gì, sư phụ đi ra ngoài nhiều ngày chưa về, trong lòng ta hơi nhớ nhung, nên tới tẩm điện của người xem.” Ta vừa nói vừa đi ra bên ngoài, “Đội trưởng làm theo việc công, đó là điều nên làm.”
Sắp ra tới cửa, Đội trưởng Ám la vệ bên cạnh cứ nhìn chằm chằm ta, tới khi ta sắp bước ra khỏi tẩm điện của Mặc Thanh, giọng điệu của hắn chợt lạnh: “Cô nương, vẫn nên đặt Thiên Nhất kiếm ở trong phòng thì hơn.”
Ta cúi mắt nhìn, chỉ thấy ánh sáng lưu chuyển trên vỏ kiếm của Thiên Nhất kiếm, kỹ năng chạm trổ của Tư Mã Dung khiến cho gỗ Long Huyết đặc biệt mê người.
Ta đau xót than thở một tiếng: “Đội trưởng.” Ta gọi khẽ, sau đó không hề báo trước rút kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm thẳng vào cần cổ của hắn, “phập” một tiếng, ánh chớp của kiếm và thiết kiếm ma sát với nhau, tia chớp bắn tung tóe.
Chiếu rọi đôi mắt đằng sau miếng vải che mặt của hắn, ánh mắt như chim ưng, rất là khiếp người.
Sau một kích, ta mượn lực văng ra, chuyển thân bay vào khoảng không, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi phạm vi trận pháp cấm thuật, nhưng bay chưa xa, một lúc không chú ý, trên đầu va chạm phải một kết giới, ta quay người ngược lại, dừng lại giữa không trung.
Từ trên không trung nhìn xuống, phía trên toàn bộ đỉnh núi chính của núi Trần Tắc có một kết giới nửa vòng tròn bao vây, bọn chúng thật là muốn giam giữ ta ở đây sao?
Nhìn trận thế, dĩ nhiên là mưu đồ đã lâu.
Đội trưởng Ám la vệ từ phía sau không nhanh không chậm đuổi theo, đi theo phía sau hắn còn có năm tên Ám la vệ, đều trang phục đồng nhất: “Cô nương không muốn khổ thì theo chúng ta về đợi.”
Ta cong môi cười, đời này Lộ Chiêu Diêu ta có rất nhiều việc không ngờ tới, nhưng không ngờ tới nhất đó là, có một ngày lại sẽ động thủ với Ám la vệ.
Ta trở tay cầm chắc kiếm, dồn pháp lực vào thân kiếm, ánh chớp trên kiếm hiện rõ.
Mấy tên Ám la vệ lập tức vẻ mặt đề phòng, ánh mắt Đội trưởng càng thêm lạnh lẽo: “Cô nương, ta không muốn làm ngươi bị thương, đừng tự không biết lượng sức.”
Ta cười, bất giác mang theo chút khinh miệt: “Có phải là không biết tự lượng sức hay không, ta phải thử đã.” Ta ném kiếm về phía sau, mũi kiếm mang theo điện quang đâm vào kết giới, sức mạnh của điện quang và kết giới va chạm, kéo ra một âm thanh cực lớn, điện quang truyền đến khắp kết giới nửa hình tròn trên đỉnh núi Trần Tắc, làm cong hình dạng kết giới.
Nếu đổi lại là sức mạnh của ta, chỉ một kích là có thể đâm xuyên qua kết giới, nhưng sức mạnh hiện tại của Chỉ Yên tàm tạm, bản thân kiếm đã mang sức mạnh của thiên lôi, thiên lôi sẽ không ngừng làm tổn hại kết giới, giống như vết thương trên lưng của Mặc Thanh, nếu không Mặc Thanh cũng sẽ không như bây giờ, vết thương chưa từng lành lặn. Chỉ cần để kiếm ở trên kết giới này một lát, chuyện phá hủy kết giới sẽ không thành vấn đề.
Lôi quang lóe ra, Đội trưởng Ám la vệ hạ lệnh: “Lấy kiếm.”
Ta nhíu mi, ồ, không muốn để người khác biết chúng ta đang đánh nhau sao?
Thân hình ta di chuyển, ngăn cản tên Ám la vệ bên cạnh định rút kiếm, mấy ngày này dưới sự chỉ đạo của ta, Chỉ Yên luyện tập linh hồn rất tốt, tốc độ nhanh hơn trước nhiều. Ta nhẹ nhàng bắt lấy một trong những tên Ám la vệ, khống chế hắn từ phía sau, nắm lấy tay hắn, điều khiển hắn giống như điều khiển con rối, đồng thời đem hắn làm thành tấm khiên chặn lại đòn tấn công của hai người khác.
Chính vào lúc ngăn cản những người này, Đội trưởng Ám la vệ vừa chuyển thân hình, ta mới quay đầu, hắn đã di chuyển tới bên cạnh thanh kiếm, động tác muốn nhổ kiếm ra.
Ta nắm y phục của tên Ám la vệ phía trước, vứt hắn lên không trung trực tiếp làm thành vũ khí ném về phía tên Đội trưởng Ám la vệ.
Ám la vệ kêu rên một tiếng bay đi, chặn tên Đội trưởng sắp nhổ được kiếm, Đội trưởng lùi một bước xa, cũng không đón lấy hắn, “ầm” một tiếng tông vào kết giới, bị lực của kết giới và thiên lôi đồng thời công kích lên thân thể, từ giữa trời rơi xuống, có người đi cứu hắn, ta lười đến không muốn nhìn hắn thêm nữa.
Phất tay ra, lệnh kiếm rời khỏi kết giới quay lại vào trong tay ta.
Kiếm là vũ khí mạnh nhất của ta, ta không thể để nó bị Đội trưởng khống chế, thu kiếm lại, lại chuyển thân lần nữa, đẩy kiếm vào một hướng khác của kết giới, thiên lôi tiếp tục gây ra ảnh hưởng, trên đỉnh kết giới phát ra âm thanh “Két két”.
Chỉ thấy ánh mắt đen sâu của Đội trưởng Ám la vệ sáng lên, hiển nhiên là biết nếu không trừ khử ta sẽ không thể động đến kiếm này, bupb3/cau.nangkiếm dài trong tay hắn trực tiếp đâm tới phía ta, bên cạnh ta không có vũ khí, lại tóm một tên Ám la vệ, vặn trật khớp cổ tay của hắn, một cước đá văng, cướp kiếm trên tay hắn.
Đao kiếm chạm nhau, âm thanh xé rách kết giới lại lớn hơn tiếng động ta và hắn giao đấu với nhau.
Công pháp của hắn không yếu, thân thủ cũng lợi hại hơn thân thể này của Chỉ Yên, theo lý mà nói, ta đấu không lại hắn, nhưng ta chỉ có duy nhất một ưu thế.
Kiếm pháp hắn sử dụng là do ta dạy cho Ám la vệ.
Những kiếm pháp này là do ta sáng tạo ra, dạy cho bọn chúng, để bọn chúng chặn địch, chiêu thức tàn nhẫn, gọn gàng, quyết đoán, sau mỗi một chiêu thức, ta đều có thể nhìn thấu hắn sẽ ra chiêu gì tiếp theo.
Mà tên Đội trưởng Ám la vệ này có lẽ thật sự muốn giữ lại cái mạng này của Chỉ Yên, để tiện sau này làm Lạc Minh Hiên sống lại, vì vậy chưa từng dùng pháp lực khống chế, hạ sát chiêu với ta.
Việc này khiến ta ứng phó với hắn càng thêm thành thạo. Ta cũng không cần dùng năng lực thật với hắn, chỉ cần ứng phó tới khi kết giới vỡ vụn.
Vừa vặn khi ta đang nghĩ như vậy, trên đỉnh kết giới cuối cùng chịu không nỗi lực của thiên lôi, nổ tan triệt để, ta vung tay lên, kiếm quay về trong tay ta, lúc này chẳng muốn dây dưa tiếp với hắn. Ta nhìn thấu chiêu thức của hắn, thân thể hơi động, chỉ một kiếm đã chặt đứt tất cả thế công và thủ của hắn.
Cuối cùng hắn sử dụng pháp lực, thi thuật, trong không trung khó khăn dừng cách mặt ta ba dặm, khăn che mặt màu đen trên mặt của hắn đã bị kiếm của ta cắt rách, một vết máu hiện trên má trái hắn, vết chém thật sâu, nếu ra tay mạnh hơn một chút là có thể trực tiếp bổ đôi đầu của hắn.
Máu tươi tí tách nhỏ xuống, hắn không cầm máu, chỉ ngây ngốc nhìn ta, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc và không dám tin.
Ta không biết hắn kinh ngạc cái gì, không muốn lãng phí thêm thời gian, ta chỉ có nửa canh giờ thôi, còn phải đi Tố sơn tìm Mặc Thanh, ta bấm thuật quyết, trong chớp mắt rời khỏi, đến cuối cùng, hắn vẫn đứng tại đó, không di chuyển nửa bước chân.