Nhiều năm về trước, ta vung kiếm xuất quân đánh tới Cẩm Châu thành, Cầm Thiên Huyền ở phía sau tấn công hậu phương của ta, buộc ta phải lui binh. Từ đó, Cầm Thiên Huyền được coi là một đại ân nhân của Giám Tâm môn. Đồng thời, Thiên Trần các và Giám Tâm môn cũng có quan hệ cực kỳ tốt, còn tốt lây sang cả Cầm Du nữa. Con cháu hai phái trao đổi học hỏi lẫn nhau, cùng nhau đàm đạo triết lý nhân sinh, thậm chí không ít người còn kết thành quan hệ thông gia.
— Tất cả những điều này đều là do Chỉ Yên nói cho ta biết.
Nghe qua rất giống như một bức họa vẽ về thế gia rất đỗi yên bình, nhưng cho đến hôm nay nhìn lại thì những chuyện đó lại càng thêm nực cười.
Hiển nhiên Chỉ Yên đã tới Giám Tâm môn rất nhiều lần, kết cấu kiến trúc trong đó ra sao nàng biết rất rõ. Nàng vừa đi vừa kể chuyện, kể từ quá khứ vui vẻ cho đến thực tại đau đớn.
Ta không chú ý lắng nghe cho lắm, chỉ thỉnh thoảng đáp lại đôi câu, kiên định bay về một hướng.
Sau đó, ta nhanh chóng tiến tới một gian phòng. Lúc này Chỉ Yên mới dừng khựng lại, quay đầu hỏi ta: “Làm sao ngươi biết đây là gian phòng của Liễu Nguy?”
“Ta không biết.” Ta ngẩng đầu nhìn oán khí cao ngất trời tản ra từ gian phòng này, ta đoán khả năng phụ thân của Chỉ Yên có mặt ở đây là rất cao.
Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng giải thích với nàng thì bất chợt truyền đến một tiếng gào thét phẫn hận. Âm thanh đó vang thấu trời đêm, chấn động bên tai, khiến cho người ta nghe mà sởn tóc gáy: “Người nào dám quấy nhiễu ta?” Oán khí màu đen túa ra mãnh liệt như núi lửa phun trào, bao trùm lên hết thảy cảnh sắc xung quanh.
Dường như Chỉ Yên đột nhiên cảm thấy rét lạnh, rùng mình một cái. Đây là lần đầu tiên hồn thể của nàng cảm nhận được nhiệt độ từ thế giới bên kia.
Sắc mặt ta thoáng trầm xuống, quả nhiên theo như lời Tử Du nói, lệ quỷ này lợi hại đến mức có thể gây ảnh hưởng đến cả người sống rồi.
Bất chợt, oán khí màu đen từ trong nhà bay vọt ra, chân mày của ta lập tức nhíu chặt. Chỉ Yên thấy vẻ mặt của ta như vậy, nhất thời có chút khẩn trương: “Sao thế?”
Ta nhanh tay túm lấy nàng kéo về phía mình, để nàng đứng chắn trước mặt. Ta núp ở sau lưng Chỉ Yên, cẩn thận thò mỗi cái đầu ra, nghiêm nghị hô to: “Cầm Du.”
Chỉ Yên giãy giụa một cái, giận tái mặt: “Sao ngươi có thể gọi thẳng tên của phụ thân ta ra như vậy?”
Hừ, giận cái gì, nếu bàn về vai vế thì ta có gọi Cẩm Du là con trai, gọi ngươi là cháu gái, các ngươi cũng phải lễ phép đáp lời ấy chứ.Ta lười phải nói lý với nàng, chỉ nhìn đám khí đen trước mặt rồi nói: “Đây là nữ nhi Chỉ Yên của ngươi. Trước tiên ngươi đừng xúc động, bình tĩnh tỉnh táo nhìn một chút xem.”
Đám khí đen cuồn cuộn thoáng dừng lại, dường như đang cẩn thận đánh giá. Sau đó, khí đen dần tản đi, lộ ra khuôn mặt của một nam tử trung niên. Diện mạo và khí chất của ông ta có bảy phần tương tự với Chỉ Yên, nhìn qua đã biết là hai người có quan hệ huyết thống với nhau rồi.
Ông ta nhìn Chỉ Yên, đôi mắt không có lòng trắng chậm rãi biến lại như bình thường, giọng nói cũng không còn thê lương như vừa rồi nữa, mà là có mấy phần khàn khàn không biết phải làm sao: “Chỉ Yên…”
Dĩ nhiên là Chỉ Yên không nghe thấy, nhưng hình như nàng có cảm nhận được điều gì đó: “Đại… Đại Ma Vương, phụ thân của ta đang ở đây có phải không?”
Thấy tâm tình của Cẩm Du có vẻ ổn định, ta vươn tay ra chỉ vào mặt Chỉ Yên, mở miệng nói: “Không sai, đây chính là Chỉ Yên, con gái của ngươi. Hiện tại nàng phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới tới được đây tìm ngươi, là muốn hỏi thăm ngươi một chuyện. Ngươi phải tỉnh táo, trả lời thật cẩn thận, đừng để nàng phải khổ cực vô ích.”
“Chỉ Yên…” Cầm Du lảo đảo bay về phía hai chúng ta, mà Chỉ Yên cũng nhìn về phía trước không ngừng hỏi ta: “Cha ta có ở đây không? Ông đang ở đây đúng không? Tại sao ta không nhìn thấy được?”
Chậc, không hổ là hai cha con, bản lĩnh xem nhẹ người nói chuyện đúng là y như nhau.
Ta lên tiếng đáp lại: “Ngươi đã chết đâu, từ trước tới giờ ngoại trừ ta ra ngươi cũng không thể nhìn thấy những con quỷ khác mà.” Ta chỉ vào Cầm Du rồi bảo nàng, “Ngươi muốn nói cái gì thì nói ra đi, ông ta có thể nghe được đấy.”
Chỉ Yên lặng lẽ chớp mắt một cái, dường như trong nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì. Vì vậy ta rất tốt bụng mà hỏi hộ nàng: “Cầm Du, con gái ngươi muốn hỏi ngươi, tại sao Liễu Nguy lại giết chết ngươi?”
Cầm Du bay tới trước người Chỉ Yên: “Con gái của ta, tại sao lại biến thành thế này? Là kẻ nào, kẻ nào dám hại con ta…” Vẻ mặt của ông ta trong nháy mắt trở nên đáng sợ, “Lại là Liễu Nguy sao?” Nói xong, xung quanh nhanh chóng nổi lên hắc khí.
Ta vội vàng trấn an: “Đừng kích động, con gái ngươi chỉ thoát hồn để tới đây tìm ngươi mà thôi, nàng muốn hỏi cho rõ chân tướng sự thật, chứ không có ai làm hại nàng cả. Hiện giờ nàng vẫn còn sống rất khỏe mạnh.”
Ánh mắt của Cầm Du rốt cục cũng chuyển sang mặt ta: “Ngươi là ai?”
Ô, không nhận ra gương mặt này của ta sao? Xem ra ông ta đã quên hết những chuyện khác mất rồi: “Ta là đại tỷ mới kết nghĩa của con gái ngươi, tới đây để giúp nàng.” Ta mở to mắt hiên ngang nói dối, mà Chỉ Yên cũng chẳng có tâm tư đi lật tẩy ta, “Ngươi nói cho rõ xem, vì sao lão già Liễu Nguy kia lại giết chết ngươi? Rốt cuộc lão ta muốn làm cái gì, biết được mục đích của bọn họ, chúng ta mới có thể giúp ngươi báo thù.”
“Báo thù…” Cầm Du ngẩn ra, “Ta không cần các ngươi báo thù, các ngươi đi đi. Liễu Nguy hãm hại ta, còn muốn hại cả con gái của ta, các ngươi đi mau lên!”Ta liếc nhìn Chỉ Yên một cái: “Vì sao lại muốn hại cả Chỉ Yên nữa?”
“Máu… Máu của nhà họ Cầm chúng ta có thể giúp cho một người sống lại. Máu của ta không đủ, Liễu Nguy liền muốn động đến Chỉ Yên.” Cầm Du vừa nhắc tới chuyện này, tâm tình thoáng cái lại kích động, tức giận khóc rống lên, “Không ngờ Giám Tâm môn lại tính toán hãm hại nhà họ Cầm của ta như vậy, chẳng bù cho ta khi còn sống đã từng coi bọn họ là bạn tri kỷ. Liễu Nguy! Liễu Nguy! Liễu Nguy không chết! Ta không cam lòng!”
Oán khí phóng lên cao, mặt ta trầm xuống, lẳng lặng quan sát: “Lão ta muốn giúp người nào sống lại?”
“Kim Tiên, Lạc Minh Hiên.”
Mấy chữ này vừa thốt ra, tuy rằng đúng như ta dự đoán, nhưng ta vẫn có cảm giác như vừa bị ai đó đấm thẳng vào mặt. Sau khi khó chịu thì cảm thấy giận dữ ngập trời, ta cố gắng đè lại không phát ra ngoài. Ta nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười một tiếng: “Lá gan của Giám Tâm môn, quả nhiên là lớn.”
Chỉ Yên ở bên cạnh hỏi ta: “Phụ thân ta nói gì? Người nào muốn hại ta? Bọn họ muốn làm cho người nào sống lại?”
Ta chỉ nhìn Cầm Du chằm chằm: “Bọn họ cất giữ thân thể của Lạc Minh Hiên ở chỗ nào?”
“Ở ngay dưới gian nhà này sâu xuống ba trượng.” Cẩm Du nghiến răng nghiến lợi nói, “Lạc Minh Hiên ở dưới đó, có kết giới chí thánh, ta không vào được.”
Lạc Minh Hiên khi còn sống vốn là một Kim Tiên, ở dưới gầm trời này, hắn ta là người duy nhất mà ngàn vạn năm mới có một. Cho nên tuy rằng hiện tại nửa sống nửa chết, nhưng với thân thể là Kim Tiên, hắn ta vẫn còn có lực uy hiếp đối với yêu ma quỷ quái…
Ta bay vào trong gian phòng của Liễu Nguy.
Chỉ Yên ở phía sau gọi ta: “Đại Ma Vương, ngươi muốn làm gì?
Ta quay đầu lại nhìn nàng: “Ta đi giúp ngươi báo thù đây.” Nói xong, ta xoay người cúi đầu chui thẳng xuống dưới đất.
Bên dưới Giám Tâm môn xây dựng một địa cung khá lớn, lắt lắt léo léo, cơ quan cạm bẫy nhiều vô kể, nhưng những thứ này đối với một hồn thể như ta căn bản chẳng có tác dụng gì.
Ta bay sâu xuống ba trượng, cuối cùng tìm được một thạch thất đang phát ra ánh sáng. Chưa bay lại gần, ta đã cảm thấy hồn thể của mình như bị ánh nắng thiêu đốt, toàn thân vô lực, đến càng gần, thậm chí ta còn thấy nhói đau ở ngực.
Xuyên qua cánh cửa bằng đá, tiến vào bên trong một căn phòng băng. Ánh sáng càng lúc càng mạnh, ta đè nén đau đớn, đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Ở bên trong phòng ta nhìn thấy một chiếc xe trượt tuyết, mà trên đó có một bạch y nam tử đang nằm, đó chính là kẻ thù của ta.
Lạc Minh Hiên.
Ta bay tới bên cạnh hắn ta, thân thể bị đau đớn đến tê liệt. Ta nhìn Lạc Minh Hiên, thầm nghĩ, đúng rồi, chính là cái dáng vẻ này, lúc nào cũng tỏ ra đạo mạo.
Ta chuyển mắt, thấy chiếc xe trượt tuyết hắn ta đang nằm có hơi lõm xuống, hình như chỗ đó đang trào ra huyết dịch, ngâm thân thể của hắn ở trong máu tươi. Bộ y phục màu trắng dần dần bị nhuộm sang màu đỏ, cùng với mùi máu tươi thuần khiết tanh tưởi khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn. Rất tốt, rất thích hợp với Lạc Minh Hiên.
Ta vươn tay, muốn đặt lên gáy hắn ta, muốn hóa năm ngón tay thành móng nhọn, phải đâm thủng da thịt trước, sau đó sẽ vặn đầu hắn ta xuống. Để cho không một kẻ nào trên cõi đời này có thể tu bổ lại thân thể hay nảy ra ý định giúp hắn ta sống lại.
Nhưng đầu ngón tay của ta chưa chạm được vào Lạc Minh Hiên, đã nghe thấy “xoạt” một tiếng như âm thanh của miếng thịt rơi vào trong nồi.
Ta nhìn đầu ngón tay của mình một cái, màu sắc nhạt đi nhanh chóng, toàn thân đau nhức khiến ta phải nhíu chặt mày.
Một quỷ hồn như ta không thể động vào Lạc Minh Hiên được.
Cửa đá sau lưng hơi hé mở, có tiếng người nói chuyện truyền vào: “Không bắt được Cầm Chỉ Yên sao?” Đây là một giọng nữ. Bên cạnh có một giọng nam trầm thấp đáp lại, “Lệ Trần Lan đưa nàng vào trong Vô Ác điện, không thể bắt được.”
Ta quay đầu lại nhìn, thấy được hai người kia, nhất thời hiểu ra.
Cô cô của Liễu Nguy — Liễu Tô Nhược.
Nhắc đến mới nhớ, đây đúng là một “cố nhân” mà đã lâu ta không gặp.
Kim Tiên Lạc Minh Hiên nằm ở chỗ này chính là vị trượng phu đã có hôn ước nhưng chưa kịp thành thân của Liễu Tô Nhược, bởi vì ngay ngày hai người đó thành thân, ta đã ra tay “giết” Lạc Minh Hiên mất rồi. Nhưng bởi vì Lạc Minh Hiên đã tu thành Kim Tiên, vốn có thân thể bất tử, vì vậy chỉ ngủ mê man, bất tỉnh nhân sự, để cho Liễu Tô Nhược sống như một quả phụ đến tận bây giờ.
Mặc dù ta chưa từng có ý định nhằm vào nữ nhân này, nhưng ta biết rất rõ, trong lòng ả ta nhất định là hận ta đến thấu xương.
Liễu Tô Nhược bước tới bên người Lạc Minh Hiên, nhìn một thân đầy máu của hắn ta một chút, ánh mắt tối sầm lại: “Vậy Cầm Thiên Huyền thì sao? Hắn tu đạo Bồ Tát, máu trong thân thể còn thuần khiết hơn nữa. Giết hắn đi, lấy máu tu dưỡng tẩm bổ cho Minh Hiên, thế là tốt nhất.”
“Cầm Thiên Huyền tu đạo Bồ Tát, thanh danh ở trong Thập Đại Tiên Môn lại vô cùng lớn, mà từ trước tới nay không một ai biết tu vi của hắn như thế nào. Muốn thiết kế hãm hại hắn, e là không đơn giản.”
Ta liếc nhìn bộ dạng bình thản trả lời của Liễu Nguy, thấy hai mắt lão ta thất thần, vẻ mặt trống rỗng, giống như một con rối gỗ không dây. Ta đoán có lẽ lão ta bị trúng Hoặc Tâm Thuật của cô cô lão rồi.
Suốt từ đầu đến giờ, Cầm Du chết, Chỉ Yên chạy nạn, Lạc Minh Hiên có khả năng sống lại, tất cả đều là do quả phụ này chủ mưu một tay bày ra.