Cô sợ mình không nhịn được, lửa giận bùng lên, không cẩn thận đốt cháy trung tâm thương mại này mất.
“Cục cưng, anh xem trong gara còn nhiều xe như vậy, cũng không thiếu một chiếc đó có đúng không, tại sao nhất định phải mua chứ?”
Còn mua Lamborghini, bây giờ cô còn không mua nổi một cái bánh xe.
Đôi mắt chim ưng của Trì Nghiên mang ý cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, xung quanh tỏa ra một hơi thở đại thiếu gia bất cần đời.
“Không, anh cứ thích chiếc đó.”
“Phong cách.”
Tần Thời Dụ nghẹn lời.
Còn phong cách nữa, nhìn hơi thở đi ngược trào lưu tỏa ra khắp người anh, mua cho anh một cái máy kéo còn phong cách hơn.
Trầm mặc một lúc, Tần Thời Dụ đột nhiên nghĩ ra gì đó, cười xấu xa.
Giống như đã có đại chiêu.
“Mua.” Môi đỏ của cô cong lên, vẻ mặt xinh đẹp rực rỡ, trong ánh mắt lại giấu một chút khiêu khích, âm cuối du dương, giống như yêu tinh câu hồn người.
“Ngày mai mua cho anh.”
*
Sắc đêm nồng đậm, yên tĩnh vô bờ như sóng triều cuộn đến.
Trì Nghiên nhận được một tin nhắn Wechat.
Là Lâm Trình gửi đến.
Nói thật anh ít khi qua lại với vị thiếu gia nhà họ Trình này, thêm Wechat cũng chỉ là do nhu cầu công việc một lần ngẫu nhiên, không ngờ anh ta lại đến hỏi mình chuyện riêng tư.
[Lâm Trình: Trì tổng, cả gan hỏi một câu, có phải anh nhìn trúng nhân viên bán hàng đó rồi không?]
Ngón tay Trì Nghiên kẹp điếu thuốc, khuôn mặt lạnh lùng ẩn giấu đằng sau đám khói thuốc xám trắng, hình như có chút không vui.
Đầu thuốc lập lòe, Trì Nghiên không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời sáu chữ.
[Trì Nghiên: Liên quan đếch gì đến anh.]
Từ trước đến nay anh đều như vậy, không có sức nhẫn nại với người mình không muốn để ý, càng không giả bộ hàn huyên với người khác.
Bên đó rất nhanh đã trả lời.
[Lâm Trình: Trì tổng, anh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi anh có ý với cô ấy không, nếu như anh không có, vậy thì tôi mới dám theo đuổi. Suy cho cùng tôi cũng không làm ra được chuyện cướp đoạt người như vậy.]
Trì Nghiên nhìn đoạn này, ngón tay hơi run, đầu thuốc cũng lắc lư theo, suýt nữa thì làm bỏng tay anh.
Anh trầm mặt, dập tắt thuốc.
Trong không khí còn lượn lờ một chút khói thuốc, có hơi ngột ngạt, lòng Trì Nghiên cũng buồn bực theo.
Ngón tay anh gõ trên bàn phím, bất tri bất giác đánh ra mấy chữ, gửi qua.
[Trì Nghiên: Anh dám thì thử xem?]
…
Rất lâu sau khi tin nhắn này được gửi đi, bên kia không phản hồi lại nữa.
Trì Nghiên cũng dần dần bình tĩnh lại, có hơi không hiểu tại sao vừa nãy cảm xúc của anh lại mất khống chế như vậy.
Trước đó rõ ràng anh không để ý.
Mối quan hệ với Tần Thời Dụ chẳng qua là bèo nước gặp gỡ, mỗi người có nhu cầu riêng mà thôi, đến thời điểm thì phải chia tay quay về biển người, từ đó cách xa hoàn toàn, không bao giờ gặp lại.
Còn về chuyện vừa nãy, có thể là do chủ nghĩa đàn ông nhất thời lên men.
Trì Nghiên cúi đầu, khàn giọng cười cười.
Anh lại chậm rãi rút hộp thuốc ra, nhẹ nhàng gảy một điếu thuốc, châm lên ngọn lửa.
Khói mù bay lượn, xua đi rất nhiều cảm xúc không rõ ràng.
Một tay anh nghịch chiếc bật lửa màu xám bạc, mở ra rồi lại đóng lại, âm thanh “lạch cạch” trong trẻo trong bầu không khí khô khan nghe càng rõ ràng hơn.
Một tiếng mở, lại một tiếng đóng, không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, điếu thuốc cuối cùng cũng dập tắt.
Trì Nghiên hoàn hồn, cụp mắt nhìn bật lửa bị mình giày vò, anh cười cười, tùy ý vứt nó lên bàn.
Sau đó anh vòng đến trước bàn, mở máy tính lên, tìm một phần tài liệu.
…
Hơn một giờ sau.
Điện thoại của Trì Nghiên liên tục rung lên.
Khi làm việc anh vô cùng không thích bị người khác làm phiền, bình thường có người gọi điện và nhắn tin vào giờ này anh đều chọn phớt lờ.
Trừ khi là kiểu rung lên liên tục như thế này, hình như có vẻ rất gấp, anh sẽ xem qua một cái.
Người gửi tin nhắn đến là thư ký của anh, Cao Hùng.
[Cao Hùng: Trì tổng, bây giờ ở bên ngoài đều đang lan truyền, lúc anh đi dạo ở trung tâm thương mại đã nhìn trúng một nhân viên bán hàng.]
[Cao Hùng: (Màn hình cuộc trò chuyện)]
…
Cao Hùng gửi đến rất nhiều ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, phần lớn đều là người trong giới bàn luận về chuyện này.
Có một số hình còn hơi khó nhìn.
“Trì Nghiên thích một nhân viên bán hàng? Người trong nhà anh ta sẽ đồng ý sao?”
“Nghe nói người phụ nữ đó nhìn khá xinh, vậy nên hình tượng không thích phụ nữ gì đó chỉ là giả thôi, thấy người đẹp là vẫn đổ.”
“Haizz, bản chất vẫn là thiếu gia, đều chỉ là chơi đùa thôi, chán rồi thì thay, kiểu như bọn họ chuyên thích những bông hoa trắng trắng nho nhỏ, dễ bắt chẹt.”
“Người phụ nữ đó có bản lĩnh thật, có thể câu được thiếu gia nhà họ Trì, giá trị con người phải tăng lên gấp bội.”
“Vậy đợi đến khi Trì thiếu đá cô ta rồi tôi cũng lừa cô ta đến chơi thử một lần. Trì thiếu có thể nhìn trúng, nhất định là hàng tốt.”
…
Các kiểu lời nói ô uế trộn lẫn nhau, vô cùng gai mắt.
Trì Nghiên cũng không phát hiện mình đã vô thức siết chặt nắm đấm lại.
So với việc người khác bàn luận về anh như thế nào, anh càng không thoải mái vì sự không tôn trọng phái nữ trong lời nói của họ.
Sự không tôn trọng đối với Tần Thời Dụ.
Từ nghề nghiệp đến ngoại hình, toàn là sự xem thường và đùa cợt với cô, thậm chí còn tự suy đoán, buộc tội danh chưa chắc chắn lên người cô.
Tuy rằng khoảng thời gian này ở tiếp xúc với Tần Thời Dụ, hai người có vẻ như chỗ nào cũng không hài hòa, có những lúc Tần Thời Dụ còn bị anh chèn ép.
Nhưng Trì Nghiên biết Tần Thời Dụ từ trước đến giờ đều không phải vật phụ thuộc của anh.
Thật ra lúc bắt đầu anh chọn trúng Tần Thời Dụ quả thực là do cảm thấy điều kiện các mặt của cô đều rất phù hợp.
Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc, Tần Thời Dụ đã điều hòa gia đình anh một cách hoàn hảo, vô cùng hòa hợp với người nhà anh.
Mà con người cô tuy là hơi ồn một chút, trò quỷ hơi nhiều một chút, nhưng cũng chưa từng làm chuyện xấu thực chất, không gây phiền phức gì cho anh.
Cũng không dính người, không đòi hỏi quá nhiều.
Nhất là thứ như tình cảm.
Vậy nên, cho dù anh không có ý nghĩ trên phương diện đó với Tần Thời Dụ, anh cũng sẽ giữ lại vài phần tôn trọng đối với cô.
Vậy nên trước đó đồng ý với cô không công khai chuyện hai người kết hôn cũng là muốn đợi sau khi quan hệ này kết thúc, cô có thể nguyên vẹn trở về làm chính mình.
Mà không phải để ba chữ Tần Thời Dụ mãi mãi buộc với mấy chữ Trì Nghiên, thiếu gia nhà họ Trì, làm cô ngày ngày phải sống trong nghị luận, bị nhiều tầng chỉ trích bao vây, không thể thở được.
Mà hôm nay, anh cũng nhất định không để người khác bàn luận sau lưng cô như vậy.
Anh lại mở điện thoại lên, soạn ra mấy dòng tin nhắn gửi cho Cao Hùng.
[Trì Nghiên: Bảo bọn họ câm miệng.]
[Trì Nghiên: Cậu biết phải làm thế nào đấy.]
[Trì Nghiên: Ngoài ra, bên nhà họ Lâm, mối đầu tư đã bàn bạc xong vào tháng sau.]
[Trì Nghiên: Hủy đi.]
…
Gửi tin nhắn xong, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không biết đã bắt đầu mưa từ bao giờ.
Tiếng mưa tí tách vang vọng trong không gian rộng lớn càng trở nên tịch mịch hơn.
Trì Nghiên đột nhiên thấy hơi buồn cười, căn nhà này rõ ràng có hai người ở, thế mà lại có cảm giác như hai người khách thuê nhà khác nhau.
Trì Nghiên nghĩ đến chuyện vừa lan truyền.
Những lời đồn đãi được truyền đi rất nhanh, anh sợ khi Cao Hùng gửi cho mình đã chậm một bước rồi, nếu như anh không hoàn toàn kịp thời ngăn lại, không biết truyền đến tai Tần Thời Dụ, cô có một mình buồn bực ở trong phòng không.
Với tính cách của cô, cho dù tức giận cũng sẽ kêu lớn tìm người ta lý luận, sẽ không nói với anh.
Qua một lúc lâu, anh đứng dậy từ trên ghế, đi ra khỏi phòng, hai tay đút vào túi, đi về phía phòng Tần Thời Dụ.
Khe hở dưới cánh cửa phòng Tần Thời Dụ không có một tia ánh sáng nào lọt ra.
Anh chau mày, cúi đầu nhìn thời gian.
Mới mười giờ, giờ này có lẽ cô còn chưa ngủ.
Bên này chỉ bật một ngọn đèn hành lang lờ mờ, tầm nhìn không được rõ ràng lắm.
Có lẽ cô đã bật ngọn đèn này để chiếu sáng khi ra khỏi phòng, nếu như cô trở về phòng rồi sẽ tắt nó đi.
Vậy nên cô đi đâu rồi?
Lẽ nào thật sự nghe được lời đồn, có chút tức giận bất bình, tự mình đi tìm chỗ để trút?
Trì Nghiên xuống tầng, ánh mắt quét một vòng quanh tầng một.
Cả căn phòng tối đen như mực, căn bản không tìm được một bóng người nào.
Anh rút điện thoại ra, muốn gọi điện cho Tần Thời Dụ, vừa gọi đi thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên cách đó không xa.
Sau đó chuỗi âm thanh rất nhanh đã dừng lại.
Anh đi về phía có âm thanh, khi đến cửa thông với gara, nghe thấy tiếng nói chuyện của Tần Thời Dụ.
Cách một cánh cửa, giọng nói của cô không được rõ ràng, nhưng Trì Nghiên phân biệt được trong đó chỉ có giọng của một mình cô.
Cô đây là đang tự nói một mình sao?
Trì Nghiên mở cửa ra, đi vào gara.
Anh nhìn thấy Tần Thời Dụ mặc váy ngủ, đúng trước chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn của anh, đang cầm điện thoại quay chụp.
Chụp xong ở góc độ này, cô lại thay đổi góc độ tiếp tục chụp, từ trên xuống dưới, hận không thể chụp luôn cho cả đường vân trên lốp xe bằng hình ảnh chất lượng 4K.
Trì Nghiên không biết cô đang làm gì.
Anh đi qua, đứng trước mặt cô, lạnh giọng hỏi.
“Tại sao lại không nhận điện thoại của anh?”
Lúc này Tần Thời Dụ đang ngồi xổm để chụp, bị anh gọi một câu suýt nữa thì ngửa trên mặt đất.
Cô có hơi tức giận ngẩng đầu lên nhìn Trì Nghiên.
“Không phải là em đang chụp ảnh sao, anh gọi điện làm gì, gửi tin nhắn không được à…”
Có lẽ cô đã rửa mặt rồi, cả gương mặt mộc chìm trong ánh sáng đèn điện, sạch sẽ trong trẻo, thiếu đi chút yêu khí diễm lệ.
Trì Nghiên đứng ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn cô.
“Tần Thời Dụ.”
“Em ở đây làm gì?”
Xung quanh im lặng, chỉ có âm thanh trầm khàn của anh luẩn quẩn trong không khí.
Không hiểu tại sao, Tần Thời Dụ có một ảo giác.
Cô cảm thấy hôm nay Trì Nghiên nói chuyện với cô vô cùng dịu dàng.
Có phải là hối hận vì những chuyện thất đức anh làm hôm nay rồi không??
Tần Thời Dụ quay đầu lại, tiếp tục chụp xe, ngoài miệng yếu ớt nói một câu.
“Em bán xe đó.”
Bốn chữ cô nói ra vừa tự nhiên vừa chắc chắn, đến nỗi Trì Nghiên cũng ngây ra.
Qua vài giây, anh lạnh giọng cười nói.
“Tần Thời Dụ.”
“Đây là xe của anh.”
Hình như Tần Thời Dụ đã chụp ảnh xong rồi, hài lòng cất điện thoại đi, quay đầu cong mắt với Trì Nghiên.
“Bây giờ là của em rồi, anh quên rồi sao, Trì thiếu?”
Âm thanh mang theo chút khiêu khích của Tần Thời Dụ vừa dứt đã thấy mặt Trì Nghiên đen đi.
Chiếc xe này là bảo bối của Trì Nghiên, toàn cầu chỉ có mấy chục chiếc, giá cả lên tới tám chữ số. Lúc đầu là vì thể hiện thành ý anh muốn cưới Tần Thời Dụ với nhà họ Trì và nhà họ Tần, anh chuyển tên chiếc xe sang cho Tần Thời Dụ.
Nói là cho Tần Thời Dụ, nhưng Tần Thời Dụ từ trước đến giờ đều không động vào chiếc xe này, chủ sở hữu thật sự vẫn là Trì Nghiên.
Trì Nghiên có lẽ cũng dự đoán được cô không có hứng thú với thứ này, mới lớn mật “tặng” cho cô.
Lúc này nhìn dáng vẻ đắc ý của Tần Thời Dụ, anh vừa bất lực vừa buồn cười.
Tức bản thân mình.
Vừa nãy còn quan tâm cô.
Phí công lo lắng rồi.
Tần Thời Dụ mỉm cười xinh đẹp, trong lời nói còn mang theo vài phần cười nhạo.
“Anh đừng hiểu nhầm nhé, em bán chiếc xe này, không phải là vì muốn mua cho anh Lamborghini sao.”
“Anh nói, bán chiếc xe này đi, có thể đổi được mấy chiếc Lamborghini nhỉ?”