Em trai nhiếp ảnh gia vốn dĩ hơi ngốc nghếch, lúc này trực tiếp cầm điện thoại đóng băng tại chỗ, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, tay chân luống cuống, lông mày cau chặt lại.
Tần Thời Dụ cũng ngây ra vài giây, sau đó hoảng loạn cầm điện thoại lên, muốn tắt loa ngoài đi, bên kia ống nghe lại truyền đến giọng nói trầm thấp lười biếng mang ý làm nũng của Trì Nghiên.
“Anh giận rồi.”
“Em có dỗ không?”
Câu “Em có dỗ không” mang theo bộ lọc kinh người này của Trì Nghiên làm khóe miệng Tần Thời Dụ giật giật mấy cái.
Đúng thật là.
Vào lúc này, cô không những tự cảm thấy xấu hổ cho bản thân mình mà còn xấu hổ thay cho Trì Nghiên, đầu ngón chân đã móc ra được một biệt thự có diện tích gần bằng Cẩm Tú Hoa Duyên rồi, cô và Trì Nghiên có thể vào ở luôn.
Trong ba người chỉ có Lâm Ngữ Trì là người ngoài cuộc, cô ấy đang chăm chú nhìn màn hình, có lẽ là do âm lượng trong tai nghe quá lớn, không nghe thấy được bên này xảy ra chuyện gì, vẫn luôn cúi gằm đầu xuống.
Tần Thời Dụ cầm điện thoại lên, trầm giọng nói với ống nghe.
“Anh đợi em một chút.”
Sau đó cô bỏ điện thoại xuống, lúc đang chuẩn bị xin lỗi em trai nhiếp ảnh gia, Lâm Ngữ Trì ở bên cạnh lại đột nhiên nói một câu.
“Ha ha ha ha chết cười mất, thế này cũng quá lúng túng rồi đi…”
Cô ấy đeo tai nghe, đương nhiên không biết lúc này mình nói lớn đến mức nào.
Tần Thời Dụ biết cô ấy đang nói tình tiết trong phim, chuyện này chỉ là trùng hợp, nhưng vẫn muốn cảm thán một câu.
Đâu chỉ là lúng túng không thôi.
Mặt mũi của bà chủ cô đây vứt vào đâu?
*
Sau khi giải thích sự cố tuyệt vời này với em trai nhiếp ảnh gia, Tần Thời Dụ đi sang một bên, ép giọng nói với Trì Nghiên: “Trì Nghiên, anh có biết vừa nãy em mở loa ngoài không, xấu hổ chết mất…”
“Em mở loa ngoài?”
Hình như Trì Nghiên không quá bất ngờ, chỉ lãnh đạm hỏi một câu, sau đó tiếp tục cười nói: “Đúng là có hơi xấu hổ.”
“Có điều, vừa hay để cậu ta nghe thấy, em là người đã có chồng.”
Lời này của Trì Nghiên vô cùng lưu loát, không khựng lại một giây nào, Tần Thời Dụ cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhếch mày híp mắt cười không biết xấu hổ của anh.
“Trì Nghiên, có phải anh quên mất rồi không, bây giờ anh còn đang theo đuổi em đấy.”
“Theo đuổi em cũng là chồng em.”
Đúng là không biết xấu hổ hết thuốc chữa, không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.
Trì Nghiên không biết xấu hổ, Tần Thời Dụ khóc ròng.
Bởi vì hình như anh nói cũng không phải không có lý.
“Em nói xem có phải không?”
Trì Nghiên trêu ghẹo nói, sau đó trong ống nghe truyền đến cuộc đối thoại của anh với người khác.
“Có người tìm anh rồi, anh qua đó trước đây.”
Trì Nghiên dừng lại vài giây, tiếng hít thở nặng nề rơi xuống: “Ngoan ngoãn đợi anh trở về.”
…
Tần Thời Dụ cúp điện thoại, nghĩ đến những lời trêu chọc vừa nãy của Trì Nghiên, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, không ý thức được bây giờ cô đang cười ngọt ngào đến mức nào.
“Chị Thời Dụ?”
Tiếng gọi của trợ lý nhỏ làm cô hoàn hồn lại, cô điều chỉnh lại biểu cảm, lúc này mới phát giác được khóe miệng mình thoải mái đến mức nào…
“Sao vậy?”
“Sản phẩm mẫu sắp tới rồi, chị ra xem thử đi.”
Chuyện chính đến rồi, Tần Thời Dụ điều chỉnh lại tâm tư, đi ra ngoài với trợ lý nhỏ.
Công xưởng đó nói khoảng một tuần sau sẽ có đợt hàng đầu tiên, gửi sản phẩm mẫu đến cho bọn họ xem trước.
Mà trước đó Tần Thời Dụ cũng đã nghĩ, sau khi nhận được sản phẩm mẫu thì bắt đầu tranh thủ thời gian thực hiện công việc marketing giai đoạn đầu, chuẩn bị cho việc tiêu thụ sau này.
Vậy nên cô tìm một người chuyên nghiệp viết kịch bản quay video ngắn, còn hẹn đoàn đội chuyên nghiệp đến quay giúp cô, sau đó mua một tài khoản quảng cáo nổi tiếng, trước tiên nuôi tài khoản cho thật tốt, tích lũy danh tiếng, như vậy có thể thu hút người xem cho livestream sau này.
Thật ra phương thức marketing này đã rất phổ biến, nhưng vẫn có yếu tố may mắn nhất định, có thể nổi hay không, ngoại trừ chất lượng còn phải xem thời cơ.
…
Cô kiểm tra mấy sản phẩm mẫu được gửi đến, so sánh với những sản phẩm mẫu mà mình làm trước đó, xác định giống bản mẫu đến chín mươi lăm phần trăm.
Cuối cùng thì Tần Thời Dụ cũng có thể yên tâm.
Tiếp sau đó là vấn đề quay phim.
Bởi vì còn một tuần nữa là xuất hàng, vậy nên chuyện này cô phải nhanh chóng hoàn thành, nếu như thật sự có thể đạt được độ hot nhất định, lại đưa hàng lên kệ vào khoảng thời gian này, những người cảm thấy hứng thú đặt đơn không phải đợi quá lâu, như vậy sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Trước đó Tần Thời Dụ đã tìm mấy người nổi tiếng mạng chuyên quay video ngắn muốn mời họ đến diễn, nhưng phần lớn đều không đồng ý, có vài người chịu quay nhưng lại không sắp xếp được thời gian.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể để trợ lý nhỏ và em trai nhỏ ra sân.
Vừa hay ngoại hình của hai người họ rất xứng đôi, tính cách cũng hòa hợp, cũng rất hiếu học, Tần Thời Dụ vứt kịch bản cho họ. Hai người đã xem mấy ngày rồi, bình thường khi đi làm không có việc gì là sẽ luyện tập cùng nhau.
…
Buổi tối, sau khi tắm xong, Tần Thời Dụ làm ổ trên giường đọc lại kịch bản này.
Trì Nghiên gọi video đến, hai người nói chuyện mãi, cô lại chia sẻ câu chuyện này với Trì Nghiên.
—
Thật ra câu chuyện rất đơn giản, cũng rất máu chó, chia thành ba tập.
Chuyện kể về một đôi tình nhân, từ học đường đến áo cưới, cuối cùng chia tay, nhiều năm sau lại trùng phùng.
Sau khi nam nữ chính bước chân vào xã hội, có nhiều áp lực về mọi mặt, những cuộc tranh cãi giữa hai người càng ngày càng nhiều, một chút tình cảm hồi niên thiếu bắt đầu sụp đổ.
Nữ chính có thể nói là một người lý trí, vì biểu hiện của nam chính càng ngày càng tệ, cô âm thầm đưa ra một quyết định.
Chia tay.
Cô định nhắc đến việc này vào ngày kỷ niệm tình yêu của hai người, để mối tình này bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó.
Nam chính đương nhiên cũng phát giác được mối quan hệ này bắt đầu xuất hiện vết nứt, mà anh chỉ muốn cứu vãn.
Anh dùng tiền mình đã tích góp rất lâu mua một đôi nhẫn không hề rẻ, vào ngày kỷ niệm của hai người thì chuẩn bị cho cô một bất ngờ.
Anh cầu hôn cô gái trước mặt mọi người.
Cô gái đồng ý, khi nghe lời tỏ tình và hứa hẹn chân thành của anh, cô nhìn thấy tương lai của hai người trong mắt anh.
Cô mềm lòng rồi.
Vậy nên cô không nói ra những lời vốn dĩ muốn nói, rơi nước mắt đồng ý với anh.
Vậy nên sau đó, khi hồi tưởng lại, cô cũng không biết nước mắt rơi xuống ngày hôm đó rốt cuộc là vì vui cho chính mình hay là buồn cho chính mình nữa.
Bởi vì cuối cùng họ vẫn chia tay, nguyên nhân là do chiếc nhẫn đó.
Không lâu trước ngày họ quyết định đi đăng ký kết hôn, nữ chính phát hiện nhẫn mất rồi, có tìm thế nào cũng không thấy.
Vốn dĩ nữ chính còn sợ làm mất nó nên trước khi kết hôn vẫn luôn không đeo, để ở trong chiếc hộp nhỏ, hơn nữa cô còn cẩn thận đặt một tờ giấy ở bên trong, trên đó viết phương thức liên lạc của cô và nam chính, chỉ sợ nhỡ đâu mất rồi có người nhặt được thì có thể liên hệ với họ.
Nhưng từ đầu đến cuối cô không đợi được ai đến trả nhẫn.
Hai người cũng vì nhẫn mất rồi mà tranh cãi rất lâu, kéo theo nhiều bất mãn của hai người trong mối quan hệ này, họ trút những cảm xúc đã tích lũy trong lòng thời gian dài.
Nói là vì chiếc nhẫn, thật ra trong lòng hai người đều hiểu rõ chiếc nhẫn này chỉ là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà mà thôi.
Thế nên nữ chính rời đi, lần này là thật sự đi mất, nhiều năm sau họ trùng phùng lại là vì chiếc nhẫn này.
Người nhặt được chiếc nhẫn này vì h@m muốn cá nhân nên đã tự mình lén lút giữ lại chiếc nhẫn, nhưng vì trong lòng xoắn xuýt nên mãi không bán nó đi.
Một năm này cô ta mắc bệnh nan y, thời gian không còn nhiều, cô ta cảm thấy trong lòng có quỷ, không thể chết một cách thanh thản, thế là tìm lại hộp nhẫn đó, gọi cho số điện thoại trên tờ giấy, không ngờ hai người đều đã thay đổi số điện thoại.
Hai người lại trùng phùng vì chiếc nhẫn này.
Nhưng câu chuyện để ngỏ ở đó, kết cục mở, không nói rõ họ có tái hợp hay không.
—
Lần đầu tiên Tần Thời Dụ đọc câu chuyện này chỉ cảm thấy buồn, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng sau khi đọc câu chuyện này cho Trì Nghiên một lượt, cô cảm thấy cả câu chuyện chỗ buồn cũng có, mà chỗ tiếc cũng có.
Nhưng cô cảm thấy hai người này thật sự không nên yêu đương một lần nữa.
“Anh thấy thế nào, Trì Nghiên?”
Cô chống má, nhìn Trì Nghiên ở trên màn hình.
Anh vừa tắm xong, cổ áo choàng tắm hơi mở ra, đường nét cơ ngực như ẩn như hiện, mái tóc của anh hình như lại dài thêm một chút, sợi tóc hơi ướt rũ xuống trước trán.
Cũng không biết anh đang ngẫm lại câu chuyện vừa nãy hay đang suy nghĩ điều gì, hai mắt cụp xuống, môi mím chặt, sắc mặt hơi nặng nề.
Qua một lúc Trì Nghiên mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô.
“Anh nghĩ lúc đó người đàn ông này không nên cầu hôn.”
“Bản thân mình không có đủ năng lực đem lại hạnh phúc cho người khác, không biết vươn lên, lại không muốn người ta rời đi, định dùng hôn nhân để trói buộc người khác, chuyện tốt gì cũng bị anh ta chiếm hết rồi.”
“Một người con gái có thể tiêu phí bao nhiêu năm với anh ta chứ? Từ học đường đến xã hội, thứ bị hao tổn chẳng qua chỉ là lòng nhiệt tình của một mình cô gái mà thôi, còn anh ta vẫn giậm chân tại chỗ.”
Tần Thời Dụ nghe anh nói xong, trong lòng có chút kinh ngạc.
Cô không ngờ một đại thiếu gia nhìn kiêu ngạo lại thẳng như thép như Trì Nghiên lại có thể nói ra những lời đứng từ góc độ của con gái mà suy nghĩ, hoàn toàn là nghĩ cho con gái.
Tần Thời Dự nên biết từ sớm.
Trì Nghiên chỉ là nhìn thì ngang ngạnh không chịu gò bó mà thôi, thật ra từ trong xương cốt là một người có giáo dưỡng, bao gồm những chi tiết trước kia khi hai người tiếp xúc, đều có thể nhìn ra.
“Đang nghĩ gì đó?”
Cô hoàn hồn lại, cong khóe môi.
“Không có gì, em cảm thấy vừa nãy anh nói rất đúng.”
“Nhưng mà trong hiện thực có rất nhiều ví dụ như vậy, bởi vì suy nghĩ của con gái luôn tinh tế hơn một chút, cũng dễ chìm sâu vào, có lẽ cô gái trong câu chuyện này có thể được tính là dũng cảm rồi, sai một lần, lần thứ hai rất quyết đoán.”
“Hơn nữa em thấy xung quanh, còn có rất nhiều bài đăng em đọc trước kia, rất nhiều người đàn ông đều như vậy, có được rồi là không biết trân trọng, lại không biết phấn đấu, làm người con gái thất vọng về mọi mặt. Rõ ràng đã cùng hẹn ước hai người cùng nhau cố gắng, sao đến cuối lại chỉ còn một người.”
Trì Nghiên hơi nheo mắt lại cười cười, vươn tay gõ lên màn hình, ra hiệu cho Tần Thời Dụ nhìn anh.
“Tần Thời Dụ, em đừng vơ đũa cả nắm, người đàn ông trước mặt em đây không hề như vậy.”
Tần Thời Dụ mỉm cười, lông mi cụp xuống, nhìn có hơi buồn bã.
Không biết là cảm xúc gì.
“Nhưng đối với những đứa trẻ có tiền như mấy anh, nếu như phải kết hôn thì ít nhất không còn gì phiền não trên phương diện vật chất nhỉ, cho dù là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn hoặc là ly hôn, chỉ cần có đủ vật chất, rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng hơn một chút.”
Khi nói những lời này thật ra Tần Thời Dụ cảm thấy bản thân mình rất bi quan, nhưng đây đúng là hiện thực, suy cho cùng trên thế giới này những người có tiền như Trì Nghiên chỉ chiếm số ít.
Những người yêu nhau còn lại, có bao nhiêu người phải xa nhau bởi vì hiện thực và vật chất.
“Tần Thời Dụ.”
Giọng nói của Trì Nghiên đột nhiên trầm xuống.
Tần Thời Dụ nhìn vào mắt anh, phát hiện ánh mắt anh cũng trầm hơn một cách bất ngờ, để lộ vài phần nghiêm túc.
“Anh không giống với… Những người có tiền mà em nói.”
“Họ có thể có rất nhiều lựa chọn.”
“Mà anh, chỉ có một mình em.”
“Chỉ có em, Tần Thời Dụ.”
Giọng nói trầm thấp của anh lặp lại một lần.
Mỗi một chữ đều sắc bén, rất chắc chắn, như là nói với Tần Thời Dụ, lại như nói với chính anh.
Mỗi một chữ đập vào tai cô, làm trái tim cô đột nhiên co thắt.
Một tia phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô không chống đỡ được trước từng tấc tấn công của Trì Nghiên, hình như nó sắp sụp đổ rồi.
Tất cả lý trí của cô đều đang kêu gào muốn buông giáp bỏ binh, lập tức bị đánh bại.
“Tần Thời Dụ, con người anh như em thấy đấy, ham chơi lại xấu tính, những lúc ở cùng em chỉ biết dùng chút tiền để uy hiếp em, cũng không có cách nào khác. Vậy nên em xem, anh cũng không tốt như em nghĩ, em đừng quá áp lực được không?”
“Em xem, bản thân em tốt biết bao, xinh đẹp, giỏi giang, kiên trì, hồi ấy cả SK cũng không dọa được một mình em, còn gì có thể hạ gục em được?”
“Tính tình em cũng tốt, người như anh em cũng chịu được.”
Tần Thời Dụ thật sự không quen khi Trì Nghiên đột nhiên khen mình một tràng thế này.
Nhưng nhìn anh không giống như đang nói đùa, ngược lại còn có hơi kích động, nói năng lộn xộn.
“Không nghĩ ra gì để khen nữa rồi đúng không?”
Tần Thời Dụ mỉm cười.
“Không phải, do em có quá nhiều điểm để khen.”
Tần Thời Dụ cong ngón tay móc lên giường, ga giường bị cô nhéo hiện lên nếp nhăn.
Trong lòng cô cũng nổi lên gợn sóng như vậy.
“Trì Nghiên, hôm nay anh có hơi không bình thường, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Trì Nghiên nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bật cười: “Bởi vì anh nhìn ra được em cũng có ý với anh.”
Tần Thời Dụ:???
“Anh trai à, anh đừng có tự tin như vậy…”
Trì Nghiên ngồi dịch ra sau một chút, lưng tựa vào ghế, sờ sờ cằm, cảm xúc nơi đáy mắt như ẩn như hiện.
“Không, Tần Thời Dụ.”
“Đối với em có thể anh rất tự tin ở những phương diện khác, nhưng từ trước đến giờ anh đều không tự tin trước những việc có liên quan đến em.”
“Nhưng lần này anh nhìn ra được.”
“Anh là người thẳng tính, nếu có bất cứ điều gì làm em không thoải mái, em nhất định phải nói với anh. Anh chỉ sợ, nếu như kéo dài thời gian, em sẽ…”
Anh có chút không nỡ nói tiếp.
Giọng nói cũng khàn đến cực hạn.
Âm cuối còn hơi run rẩy.
“Tần Thời Dụ, hôm đó anh nói cứ từ từ, nhưng bây giờ anh thật sự sợ rồi, cũng là lần đầu tiên anh sợ như vậy.”
“Anh nói cả đời này anh chưa bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc, nhưng lần này anh cũng không biết nữa.”
“Tần Thời Dụ, đừng nói cái gì mà em bước một bước anh bước chín mươi chín bước, cho dù em không đi một bước, anh có bay cũng phải bay đến bên cạnh em, máy bay rơi thì anh đi anh bơi anh trèo đến bên cạnh em.”
“Giống như em nói, chúng ta ở bên nhau không cần suy nghĩ đến vấn đề vật chất, còn về những thứ khác, em nói với anh, anh chắc chắn sẽ nghe, tuyệt đối không để em một mình tủi thân, có được không?”
Tần Thời Dụ nghe anh gọi tên mình từng câu một, có hơi bức thiết, lại rất nghiêm túc.
Giống như nóng lòng tìm kiếm một đáp án.
Trì Nghiên thấy Tần Thời Dụ chỉ cười với mình, cũng không nói gì thì bỗng dưng có hơi nhụt chí.
“Thôi vậy. Là anh quá xúc động, làm em áp lực rồi. Em đừng có áp lực, cứ từ từ.”
Tất cả cảm xúc cuối cùng lại quy về ba chữ đó.
“Không phải, vừa nãy em đang nghĩ, có phải hôm nay anh uống rượu rồi không?”
“Anh không uống.”
“Em còn đang nghĩ, không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?”
Trì Nghiên hơi khựng lại, lại giải thích: “Đúng là như vậy, chỉ là, anh muốn trên quyển sổ màu đỏ đó luôn khắc bốn chữ “chứng nhận kết hôn” chứ không phải…”
“Hơn nữa, anh nói rồi, anh chỉ có một lựa chọn là em, vậy nên anh không muốn qua loa, anh có thể cho em cả quá trình mà em muốn, Tần Thời Dụ.”
Trì Nghiên nghĩ, giấy kết hôn không nên là một con đường tắt để hai người tìm hiểu lẫn nhau, anh muốn cả quá trình.
Từ tìm hiểu đến tỏ tình, tiếp nhận, nắm tay, hôn môi, đi du lịch, thậm chí tiến thêm một bước phát sinh quan hệ, tất cả những điều này trước đây hai người đều chưa trải qua, anh đều muốn trải nghiệm cùng cô từ đầu đến cuối.
Một tờ giấy chứng nhận kết hôn có thể trói buộc cô quá nhiều.
Vốn dĩ Trì Nghiên cũng không phải Bồ Tát gì, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng nhiễm chút vẩn đục, cũng không phải chưa từng ích kỷ, muốn giữ cô khư khư ở bên cạnh.
Chỉ là cuối cùng anh vẫn không muốn làm như vậy.
Lý do cũng chỉ là không muốn để Tần Thời Dụ đau buồn mà thôi.
Rất nhiều chuyện hình như anh còn chưa hiểu rõ, nhưng lại như hiểu quá rõ, trong lúc nhất thời bao nhiêu mâu thuẫn chồng chất, anh sắp không thể làm rõ cảm xúc phức tạp hỗn loạn này.
Nhưng có một điểm anh rất rõ ràng.
Anh muốn giành cho mình và Tần Thời Dụ một kết cục tốt đẹp.
Tần Thời Dụ nhìn anh, hai mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
“Vừa nãy em còn chưa nói hết, anh kích động như thế làm gì?”
“Vừa nãy chuyện cuối cùng mà em nghĩ là, Trì Nghiên đã đi hai ba ngày rồi, nhớ anh ấy thật đấy.”
Ngữ điệu của Tần Thời Dụ nhẹ nhàng nghịch ngợm, làm trái tim Trì Nghiên đột nhiên nhảy lên một cái, cảm xúc bất an vừa rồi cũng từ từ rút đi.
“Vậy nên Trì Nghiên, anh có hiểu ý của em không?”
“Nếu không hiểu, đợi anh trở về rồi em tự mình nói cho anh nghe được không?”
Trì Nghiên cúi đầu bật cười.
Yêu tinh nhỏ này.
Nói chuyện chiêu nào ra chiêu đấy.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên ấm áp hơn rất nhiều.
Khóe miệng Trì Nghiên cong lên, hơi thở nặng nề.
“Em yêu, anh cũng rất nhớ em.”
“Còn nữa, vừa nãy anh lừa em đấy.”
“Hôm nay quả thực anh đã uống rượu.”
“Nhưng tất cả những gì anh nói đều là lời thật lòng.”
Tần Thời Dụ bật cười thành tiếng.
“Em đã nhìn ra từ lâu rồi, mặt đỏ cứ như con cua vậy.”
Nói rồi cô vén chăn ra chui vào, vẫy vẫy tay với Trì Nghiên.
“Bai bai, em phải ngủ đây, sáng mai còn phải quay phim, ngủ ngon nhe.”
“Em yêu, ngủ ngon.”
Ngủ ngon.
Lại gần hơn một ngày cách ngày trở về nước gặp em.