[Livestream của bạn bị gián đoạn bởi vì đề cập đến từ ngữ nhạy cảm.]
[Quy tắc xử phạt: Cấm phát sóng hai mươi tư giờ.]
[Nếu có thắc mắc gì có thể nhấn vào “Tôi muốn khiếu nại”.]
Hay lắm.
Đúng là khởi đầu tốt đẹp.
Trước đó Tần Thời Dụ ngẫu nhiên nghe thấy có người phỉ nhổ tiêu chuẩn xét duyệt của nền tảng video ngắn dạo gần đây, nói rằng họ nghe câu nào cũng thành chủ đề nhạy cảm, lúc đó Tần Thời Dụ còn cảm thấy bọn họ là người trong cuộc, oán niệm quá nặng nên nói khoa trương hơn một chút.
Bây giờ tự mình trải nghiệm mới biết hóa ra… Kích thước cũng có thể trở thành một từ ngữ nhạy cảm.
Tần Thời Dụ giữ vững nguyên tắc gặp chuyện không hoảng, bình tĩnh nhấn vào “Tôi muốn khiếu nại”, sau đó tiêu sái viết một bàn luận dài vào thanh lý do khiếu nại, vô cùng thấu tình đạt lý.
Tốc độ xử lý vấn đề của nền tảng này cũng khá nhanh, nhân viên phụ trách trả lời ngay lập tức, có điều câu trả lời này không những không khiến tâm trạng của Tần Thời Dụ tốt hơn một chút, ngược lại còn đâm thêm một đao.
Bởi vì nhân viên phụ trách nói không những không hủy cấm livestream của họ, hơn nữa còn tăng thêm một hình phạt: Viết kiểm điểm.
[Nhân viên phụ trách: Là như thế này, bởi vì dạo gần đây quản lý mạng khá nghiêm khắc, hơn nữa bạn còn dẫn dắt cư dân mạng lệch lạc, phần bình luận cũng xuất hiện một số bình luận làm người ta phải suy nghĩ xa xôi, vậy nên yêu cầu phía trên nhất định phải viết kiểm điểm.]
Tần Thời Dụ: …
Cô chưa từng nghĩ tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi còn có cơ hội viết kiểm điểm, đúng là vinh hạnh tột cùng.
[Nhân viên phụ trách: Thật ra cũng không khó lắm, chỉ là viết một bản kiểm điểm tám trăm chữ cộng thêm chép một lượt quy tắc livestream của nền tảng là được.]
[Tần Thời Dụ: Vậy xin hỏi quy tắc livestream của nền tảng tổng cộng bao nhiêu chữ?]
[Nhân viên phụ trách: Tám mục lớn cộng thêm quy tắc chi tiết, tổng cộng ba nghìn chữ.]
…
Tần Thời Dụ chỉ muốn hô cứu mạng.
Ba nghìn chữ, cô chỉ chép thôi cũng phải chép đến mềm tay.
…
Trên đường về nhà, Tần Thời Dụ vẫn luôn cúi đầu ủ rũ, Trì Nghiên tưởng rằng cô tức bản thân mình, anh cứ xin lỗi ở bên cạnh: “Xin lỗi mà, anh thật sự không biết cái này có thể trực tiếp chặn luôn, quả thực là do anh không chú ý chừng mực, em đừng không nói chuyện mà…”
“Là anh ngáng chân em, hôm nay vợ anh livestream mới có chút khởi sắc, bị anh làm loạn hết rồi, đều tại cái miệng này của anh, anh mặc cho em xử lý có được không? Em bảo anh làm gì cũng được, chỉ là đừng không để ý đến anh…”
Đèn đỏ sáng lên.
Trì Nghiên dừng xe, liếc mắt nhìn cô, bàn tay siết chặt vô lăng, khớp ngón tay mơ hồ trắng lên, ánh mắt dần sâu hơn.
Còn có một tia hoảng loạn.
Đèn đỏ còn lại ba mươi giây.
Trì Nghiên cuối cùng cũng không nhịn được, anh vươn tay ra nắm lấy tay Tần Thời Dụ, dùng sức siết chặt, giọng nói trầm thấp lại nghiêm túc, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
“Em yêu… Anh thật sự sai rồi…”
Đương nhiên Tần Thời Dụ không thật sự tức anh, suy cho cùng kích thước gì đó đeo lên gì đó đều do cô nói ra trước.
Bây giờ chỉ là cô…. Tần thảo mai online rồi.
Cô đẩy tay Trì Nghiên ra, cúi đầu, lông mi khẽ run, giọng nói hơi run: “Thật ra, chuyện này cũng không trách anh được, suy cho cùng là do em nói trước, sau đó mới dẫn đến những chuyện phía sau…”
“Chỉ là nền tảng này yêu cầu em phải viết kiểm điểm, còn phải chép quy tắc livestream, vừa nãy cảm xúc của em không được tốt, em xin lỗi…”
Tần Thời Dụ cố gắng làm ra vẻ đáng thương, làn da cô vốn đã nhẵn nhụi trắng nõn, lúc này hai gò má lại phớt hồng, như thể bôi lên một lớp men sứ đỏ son, làm người ta cảm thấy thương tiếc.
Trì Nghiên nhìn mà đau lòng, giọng điệu cũng mềm hơn: “Không phải chỉ là kiểm điểm và chép quy tắc thôi sao, anh viết cho em là được, em đừng không vui…”
Nghe những lời này, sắc mặt Tần Thời Dụ lập tức thay đổi, từ âm u thành nắng ấm, cô nhìn Trì Nghiên, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, ánh mắt mềm mại quyến luyến, trong suốt bừng ánh sáng.
“Thật sao?”
Một tia ánh sáng nhu hòa bao bọc lấy Trì Nghiên, đáy mắt anh có một chất đặc sệt không thể hòa tan, giọng nói cũng trầm thấp dịu dàng chưa từng có.
“Còn có thể là giả à?”
Tần Thời Dụ đột nhiên bật cười, cười mà có chút đắc ý.
“Được thôi.”
“Ba nghìn tám trăm chữ giao cho anh đấy.”
Trì Nghiên: …?
Nhìn dáng vẻ vui sướng của Tần Thời Dụ ở trước mặt, so với Tần Thời Dụ chán nản vừa nãy đúng là hai người khác nhau.
Lúc này Trì Nghiên mới phản ứng lại.
Lại bị yêu tinh này mê hoặc rồi.
Lại là một đèn đỏ nữa, anh quay đầu nhìn Tần Thời Dụ.
Tần Thời Dụ lười biếng dựa vào cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, mái tóc dài đến vai xõa ra, có vài sợi vén bên tai, ánh sáng lạnh mềm chiếu xuống, nhẹ nhàng quét qua sống mũi thanh tú và đôi môi đỏ hồng.
Trì Nghiên nhìn mà có hơi thất thần, sự lạnh lùng trên mặt cũng nhu hòa hơn không ít.
Đèn đỏ nhấp nháy, đèn xanh sáng lên, anh mới chậm chạp thoát ra, từ từ khởi động xe.
“Đừng nói là ba nghìn tám trăm chữ, chỉ cần em vui, ba mươi tám nghìn chữ anh cũng viết ra được.”
Giọng nói của Trì Nghiên vẫn lười biếng như ngày thường, mang theo ngữ điệu trêu trọc, nhưng trong đôi mắt lại là sự chắc chắn và nghiêm túc.
“Sau này, nếu em thật sự có điều gì tức giận nhất định đừng kìm nén, nói thẳng với anh là được.”
“Bởi vì dù sao thì anh cũng là đàn ông, có những lúc hơi qua quýt, có thể nhất thời không biết được em đang nghĩ gì, anh chỉ sợ nhỡ đâu có chuyện nói không rõ sẽ biến thành hiểu nhầm chắn ngang giữa hai chúng ta, làm tổn thương tình cảm chúng ta, anh không muốn một chút nào.”
Thật ra Tần Thời Dụ cũng nghĩ như vậy, nếu giữa hai người có chuyện gì thì phải mở rộng cửa lòng nói rõ, nếu không một lần nói không rõ, sau này sẽ thành thói quen. Nhiều lần trốn tránh, cuối cùng tích lũy lại, vết thương mới cộng thêm vết thương cũ sẽ đau gấp bội.
Mà nói đến đấy, quả thực Tần Thời Dụ nhớ đến một chuyện.
Cô quay đầu qua, nghiêm túc hỏi Trì Nghiên.
“Anh nhắc em mới nhớ, hôm nay quả thực có một chuyện, em còn chưa kịp hỏi anh.”
“Lúc đó em không đeo nhẫn kết hôn vì livestream phải đeo găng tay, thế là cởi ra cất vào túi, livestream xong em đã đeo lại rồi.”
“Vậy anh thì sao? Sao hôm nay anh không đeo nhẫn?”
“Thẳng thắn thì được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, không được lừa em, khai thật đi.”
Trì Nghiên khẽ cười một tiếng, chậm rãi hỏi cô một câu: “Nếu như anh lừa em thì sao?”
“Vậy thì phạt anh viết thêm một bản kiểm điểm ba nghìn chữ nữa.”
Trì Nghìn trưng ra biểu cảm “sợ em rồi”, sự cưng chiều với Tần Thời Dụ đã treo trên mặt rồi.
“Xem em sốt ruột kìa.”
“Mang đến cửa hàng bảo dưỡng rồi, ngày mai đi lấy.”
“Ồ…”
Tần Thời Dụ gật gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó lại nhớ đến gì đó: “Nhưng nhẫn của anh nhìn mới lắm mà, sao phải bảo dưỡng thường xuyên như vậy.”
Tiếp đó, một âm thanh trầm thấp từ từ vang lên bên cạnh cô: “Đồ vật quan trọng nhất mà, đương nhiên phải quý trọng một chút.”