Danh tiếng của nhà hàng thịt nướng này ở trên mạng cũng không tệ lắm, thường sẽ thống trị top 1 danh sách quán ăn phổ biến của năm, nhưng chỉ mỗi tội là giá hơi chát. Ngày thường Đường Thuần và Lục Tiểu Mạn không nỡ vào đây tiêu tiền, nhưng hôm nay Đường Thuần mới được phát lương, trừ đi thuế má thì đó vẫn là một số tiền cực kỳ hậu hĩnh. Ban đầu Lục Tiểu Mạn nói phải để Đường Thuần mời một bữa lớn nên cô ấy cũng không khách khí một chút nào, mở miệng là chọn luôn nhà hàng này. Đương nhiên Đường Thuần không đau lòng, dù gì cô cũng để ý đến nhà hàng này từ lâu rồi, hôm nay vừa hay có thể đến trải nghiệm thử.
Bởi vì là thịt nướng kiểu Nhật nên phong cách trang trí trong tiệm ít nhiều cũng mang theo chút dìu dịu. Rèm tre trúc cách từng bàn ra thành các không gian riêng tư, tinh tế hơn nhiều so với những tiệm thịt nướng hiện rõ sự hỗn loạn ở bên đường kia.
Đường Thuần và Lục Tiểu Mạn vừa ngồi xuống đã bắt đầu gọi món, không bao lâu sau, mặt bàn trống trải đã được lấp đầy bởi từng đĩa thịt một.
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng có thể giúp nướng thịt, nhưng Đường Thuần và Lục Tiểu Mạn cảm thấy có thêm một người ở bên cạnh không được tự nhiên lắm vì thế từ chối để họ phục vụ.
Hồi đại học, quan hệ bốn người trong ký túc xá của họ đều không tồi, nhưng quan hệ giữa Đường Thuần và Lục Tiểu Mạn là tốt nhất. Có lẽ là vì khi nhập học vào đại học hai người gặp mặt nhau sớm nhất trong bốn người, tình bạn “vừa gặp đã thân” kéo dài đến bây giờ cũng sắp 5 năm rồi. Bây giờ hai người bạn cùng phòng kia tốt nghiệp xong đều về quê hết, cũng chỉ còn Lục Tiểu Mạn lựa chọn ở lại bán mình cho tư bản.
Đường Thuần là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, chưa kể đến vẻ ngoài xinh đẹp, khi người khác nhắc đến thành tích chuyên ngành luôn đứng đầu suốt 4 năm đều cảm thấy cô thần kỳ. Hơn nữa tính cách của Đường Thuần không thích xã giao, cũng không nhiều bạn bè trong trường, vì thế tự nhiên được cột lên cái mác “lạnh lùng” trong mắt của các bạn học khác.
Nhưng trên thực tế Đường Thuần cũng chỉ là một sinh viên bình thường, gia cảnh bình thường, tính cách cũng bình thường, không cao quý ưu nhã như người khác nghĩ. Ngày thường cô ở cùng với Lục Tiểu Mạn cũng sẽ nói chuyện tình cảm hoặc là buôn các thể loại chuyện trên đời. Khi còn đi học thì cô than phiền học tập và trường học, bây giờ đi làm rồi lại than phiền công việc và cấp trên.
Lục Tiểu Mạn là một y tá của bệnh viện công lập, ngày nào cũng có thể gặp phải đủ thể loại người. Có lúc cô ấy gặp phải một số bệnh nhân hoặc người nhà hành động thô bạo không nói lý lẽ, cho dù phải chịu bao nhiêu cơn tức cũng chỉ có thể nhịn xuống. Ngày thường cô ấy nhịn lâu rồi, lúc này ở trước mặt Đường Thuần thì không nhịn được xả ra một loạt.
Lúc trước không phải Đường Thuần chưa từng thực tập ở bệnh viện, tất nhiên sẽ thấy đồng cảm với Lục Tiểu Mạn. Hai người thi nhau kể về những bệnh nhân độc lạ Bình Dương mà mình gặp phải, một câu hai câu tới lui cũng khá là sôi nổi.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, hơn nửa tiếng sau, đợi sau khi bình tĩnh lại thì họ đột nhiên phát hiện ra hình như hôm nay nhà hàng này quá yên tĩnh.
Lục Tiểu Mạn nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc lên tiếng nói: “Không phải là nhà hàng nổi tiếng sao? Tại sao hôm nay lại không có ai đến nhỉ.”
Giờ này đúng lúc là giờ ăn cơm, trung tâm tụ họp là nơi dòng người đông đúc nhất. Dựa vào danh tiếng của nhà hàng này thì sớm đã phải xếp hàng ở bên ngoài cửa nhà hàng rồi mới phải. Nhưng hôm nay ngược lại mấy bàn xung quanh dường như đều trống không, ngoại trừ phát nhạc ra thì mặt tiền nhà hàng to như thế không có tiếng trò chuyện nào, nhìn có vẻ hơi tiêu điều.
Khi Đường Thuần và Lục Tiểu Mạn đến vẫn còn sớm, chỉ có hai ba bàn có người đang ăn. Về sau bọn họ lại trò chuyện sôi nổi đương nhiên không chú ý đến động tĩnh trong nhà hàng, đợi đến khi phát hiện ra thì đã không thấy khách hàng ở hai, ba bàn kia nữa rồi.
“Chuyện gì thế? Lẽ nào sắp sập tiệm rồi à?” Lục Tiểu Mạn nhỏ giọng lên tiếng.
Đường Thuần gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, trong lòng nghĩ nhà hàng có mùi vị như thế này cũng có thể sập tiệm thì quá không phù hợp lẽ thường tình rồi.
Ánh mắt cô quét qua trong tiệm một vòng, sau đó dừng lại ở một chiếc bàn trong góc phía xa.
“Nè, không phải ở kia có người hay sao.”
Khoảng cách xa, lại thêm rèm tre ngăn cách, Đường Thuần không nhìn rõ tình hình bàn bên kia lắm. Chỉ là qua khe hở cô có thể mơ hồ nhìn thấy gì đó như hai bóng người.
Lục Tiểu Mạn nhìn qua thuận theo hướng mà Đường Thuần chỉ, nhìn hai bóng người kia, hơi nheo mắt: “Tại sao lại không có tí động tĩnh gì thế, dọa người ta sợ không hà.”
…
Ở trong góc, ông Lý đứng ở bên cạnh bàn lật giở thịt ở trên bàn nướng vô cùng nhiệt tình. Ở dưới nhiệt độ cao, dầu liên tục sôi nổi bong bóng, phản chiếu ánh sáng óng ánh, mùi thơm ngào ngạt xông thẳng vào khoang mũi khiến cơn thèm ăn của người ta liên tục tăng lên.
Tuy nhiên Phó Hạo Nguyệt ngồi ở trên ghế lại không có chút động tĩnh nào, nhíu mày nhìn thịt nướng ở trên bàn, thậm chí không có ý định động đũa.
“Cậu chủ, buổi trưa cậu đã không ăn cơm rồi, hay là thử vài miếng đi?” Ông Lý vừa nói vừa nhìn đống thịt chất cao trên đĩa, hơi thở dài.
Đây là lần đầu tiên Phó Hạo Nguyệt đến nhà hàng kiểu này ăn cơm, bình thường anh rất ít khi ăn ở bên ngoài, thỉnh thoảng có vài lần cũng đều là đến một số nhà hàng chỉ dành cho hội viên hoặc là khách sạn 5 sao. Đối với Phó Hạo Nguyệt mà nói thì những tiệm thịt nướng mở ở trung tâm thương mại giống như thế này không có gì khác biệt so với các quầy hàng ở bên đường… Dù gì đều là loại mà anh sẽ không bao giờ đụng đến.
Ngài Phó thích sự yên tĩnh, không thích quá đông người. Vì thế kể từ khi anh bước vào cửa đã bao toàn bộ nhà hàng, thế nên mới không nhìn thấy bóng dáng của những người khác.
Phó Hạo Nguyệt im lặng ngồi ở trên ghế hơi cau mày, giống như vô ý nhìn thoáng qua vậy.
Ánh mắt anh nhìn xuyên qua những khoảng trống trên tấm rèm gỗ, rơi trên khuôn mặt đang cười nói của cô gái. Cách một khoảng cách xa nhưng anh vẫn cảm nhận được sự vui vẻ của bàn bọn họ bên đó.
Có lẽ là bị nhiễm sự vui vẻ, cuối cùng Phó Hạo Nguyệt cũng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bò màu sắc không tệ lên từ từ bỏ vào miệng một cách tao nhã thong thả. Sự tao nhã trong từng hành động của anh đã nâng cấp miếng thịt này lên một cương vị mới.
Anh nhai kỹ không nhanh không chậm, trên đôi môi hơi hồng dính lên chút mỡ khiến khí chất cấm dục lại mang theo chút ham muốn.
Ông Lý dừng lại động tác trong tay, nhìn chằm chằm sắc mặt của Phó Hạo Nguyệt. Chỉ thấy anh từ từ bỏ đũa xuống lại cầm lấy giấy ăn lịch thiệp lau dầu mỡ ở trên miệng, đôi môi mỏng hơi hé, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Bình thường.”
Câu trả lời nằm trong dự liệu, ông Lý mệt mỏi âm thầm thở dài một hơi: “Nhân viên phục vụ nói Tiểu Đường gọi mấy đĩa thịt liền, vậy chắc chắn là mùi vị cũng không tệ.”
Khẩu vị bình thường của Phó Hạo Nguyệt khá là thanh đạm, lại thêm lý do cơ thể nên hơn ba mươi năm qua anh cũng chưa từng chạm qua những thức ăn như thịt nướng được mấy lần. Anh thật sự là không thể thẩm được cái vị này.
Nhớ lại bộ phim khiến anh thậm chí đứng ngồi không yên không lâu về trước, Phó Hạo Nguyệt cảm thấy có lẽ là mình thật sự già rồi.
“Mùi vị cũng được, chỉ là hơi ngấy thôi.” Sau khi Phó Hạo Nguyệt im lặng một lúc lại thay đổi lời nói.
“Có lẽ là người trẻ tuổi giống như Tiểu Đường thích khẩu vị nặng như thế này.” Ông Lý nói, cũng bỏ cái kẹp thịt xuống, dù gì ông cố nội này cũng không ăn, ông ấy tiếp tục nướng cũng chỉ là lãng phí nguyên liệu mà thôi.
Phó Hạo Nguyệt nghe vậy thì nâng chén trà bên cạnh lên nhẹ nhấp một ngụm giải ngấy.
Nhưng mà hương vị của trà này bình thường, Phó Hạo Nguyệt uống một ngụm xong thì không uống nữa.
“Thanh đạm một chút thì khỏe mạnh.”
Mắt ông Lý sáng lên, nghe được mấy chữ “khỏe mạnh” từ miệng của cậu chủ thì quả thực là chuyện mới lạ.
“Nhưng dù gì họ vẫn còn trẻ nên thích theo đuổi những thứ kích thích, làm gì có cái lý nào mà hơn hai mươi tuổi đã bắt đầu dưỡng sinh?”
Phó Hạo Nguyệt cau mày. Trước đây anh không cảm thấy ông Lý lắm lời như thế, tại sao hôm nay ông ấy nói ra câu nào câu nấy cũng nghe không thuận tai nhỉ?
Bầu không khí có đôi chút thay đổi, ông Lý đi theo Phó Hạo Nguyệt mấy chục năm tự cảm nhận được có gì đó không đúng. Thế là ông ấy lập tức ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa.
…
Một bữa cơm ăn mất gần một tiếng, cho đến khi bụng đã no căng, Đường Thuần và Lục Tiểu Mạn mới dừng tay lại.
Tuy nhiên, khi Đường Thuần chuẩn bị đi thanh toán lại nhìn thấy nhân viên phục vụ lên tiếng với vẻ mặt có lỗi, nói: “Xin lỗi cô, trong khoảng thời gian này nhà hàng vốn đã được bao trọn rồi. Bởi vì sơ suất của nhân viên thế nên mới xảy ra sai sót, vì thế bữa ăn ngày hôm nay của cô được miễn phí.”
Đường Thuần cầm điện thoại đứng hình, ngón tay đang chuẩn bị mở mã thanh toán dừng ở giữa không trung cũng không biết có nên ấn xuống hay không.
Điều đó có nghĩa là sao? Tại sao cô nghe câu này lại không hiểu nhỉ?
“Hả? Nghĩa là sao? Tức là chúng tôi không cần phải trả tiền à?" Lục Tiểu Mạn là người đầu tiên không kìm lại được, lên tiếng hỏi.
Nhân viên thu ngân mang nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn trên mặt: “Đúng vậy, là nhân viên phục vụ của chúng tôi không cẩn thận nhớ sai thời gian tiếp khách. Để bày tỏ lời xin lỗi chân thành thế nên mọi chi phí bữa ăn của cô đều được tính cho tiệm của chúng tôi.”
Đường Thuần thật sự không thể hiểu nổi cái logic này, cứ như thể bọn họ đang cố rặn ra một lý do để cô không cần thanh toán vậy.
Tuy nhiên Lục Tiểu Mạn lại không quan tâm nhiều như thế. Sau khi nói một tiếng cảm ơn, cô ấy lập tức kéo Đường Thuần đi nhanh ra khỏi nhà hàng, giống như là sợ nhân viên phục vụ đột nhiên đổi ý vậy.
Đường Thuần bị Lục Tiểu Mạn kéo đi một đoạn xa, đợi đến khi dừng bước thì trong đầu vẫn hoang mang như cũ.
“Được lắm, hôm nay để bọn mình được hời rồi!” Lục Tiểu Mạn hưng phấn nói: “Chẳng trách hôm nay nhà hàng nay lại vắng vẻ như thế, hóa ra là được người khác bao trọn rồi!”
“Bao trọn thì liên quan gì mà miễn phí hóa đơn cho chúng ta?” Đường Thuần bật cười lên tiếng.
“Cậu quan tâm nhiều thế làm gì? Người ta đã nói là miễn cho cậu rồi, lẽ nào cậu vẫn còn cứng đầu nhét tiền cho người ta?”
Đạo lý này chính là sự thật, dù gì Đường Thuần cũng không phải người nhiều tiền đến mức không có chỗ tiêu, nếu đã có thể cho cô chiếm lờii như thế vậy đương nhiên là không chiếm thì phí.
"Sắp đến giờ rồi, tớ phải chạy về bệnh viện trước đây.” Lục Tiểu Mạn nhìn điện thoại một cái: “Sau này khi nào cậu có ngày nghỉ thì chúng ta lại hẹn nhau tiếp.”
Hôm nay Lục Tiểu Mạn phải trực ca đêm, lúc này ăn cơm xong còn phải đến bệnh viện làm việc.
Hai người vội vàng chào tạm biệt, Đường Thuần nhìn bóng lưng Lục Tiểu Mạn đang chạy xa dần. Trong tích tắc chỉ còn lại cô đứng ở chỗ cũ một mình, không biết tiếp theo nên đi đâu.
Khó khăn lắm mới đi ra ngoài một chuyến, lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, Đường Thuần cũng không muốn về sớm như thế.
Thế nên một mình Đường Thuần đi loanh quanh trong trung tâm thương mại một lúc. Cô còn mua một cốc kem dâu tây daifuku mochi làm mưa làm gió ở trên mạng, thỉnh thoảng ăn một miếng, cực kỳ thong dong.
Mà một bên khác, sau khi Đường Thuần ăn cơm xong không lâu, Phó Hạo Nguyệt và ông Lý cũng đi ra khỏi nhà hàng, đi sau lưng Đường Thuần với khoảng cách không xa cũng không gần.
Ông Lý thật sự không biết là cậu chủ nhà mình còn có đam mê theo dõi người khác. Mà có lẽ là Phó Hạo Nguyệt sợ ông Lý “hiểu lầm”, chủ động lên tiếng giải thích nói muốn đi theo để trải nghiệm người trẻ tuổi đi dạo phố để làm gì.
Ông Lý sớm đã đạt đến đỉnh cao của khả năng nhìn thấu mọi việc mà không cần nói toạc ra, lúc này cũng chỉ cười híp mắt đi theo bên cạnh Phó Hạo Nguyệt.
Chỉ là vẻ ngoài và khí chất của Phó Hạo Nguyệt thật sự quá thu hút sự chú ý của người khác, còn ông Lý mặc một bộ vest thẳng thớm ở trong trung tâm thương mại cũng hơi khác lạ. Ngay lập tức người nào đi qua cũng ngoái lại nhìn bọn họ, luôn cảm thấy sự kết hợp của hai người này giống như đi ra từ trong phim vậy.
Tất nhiên Đường Thuần đi đằng trước không biết chuyện gì, uống trà sữa được một nửa đột nhiên lại hơi mắc đi vệ sinh, thế nên bắt đầu tìm nhà vệ sinh.
Chỉ là trung tâm thương mại thật sự rất lớn, cô đi đi lại lại tìm được nhà vệ sinh cũng khó khăn.
Đường Thuần bước nhanh chân đi tìm theo biển chỉ dẫn, nhìn hướng biển nhà vệ sinh bên trên thì động tác nhanh nhẹn rẽ vào lối đi. Sau đó khi cô đi đến cuối đường chuẩn bị mở cửa ra thì lại phát hiện cánh cửa này đang khóa chặt, phía bên phải có một cái biển “Cửa này không vào được, xin hãy đi vòng” đang treo ở đó.
Đường Thuần: …
Không còn cách nào khác, Đường Thuần chỉ có thể ngoảnh đầu quay lại đường cũ.
Tiếng gọi của tự nhiên ngày càng mãnh liệt, Đường Thuần bước nhanh ra khỏi lối đi. Cô đang chuẩn bị đi tìm cái biển hiệu khác, vừa mới ngoảnh đầu lại đột nhiên đối mặt với hai khuôn mặt cực kỳ quen thuộc…
Phó Hạo Nguyệt:...
Ông Lý: …
Ba người nhìn nhau, bầu không khí có chút ngại ngùng.
Đường Thuần nhìn hai người vốn không nên xuất hiện ở đây, ánh mắt lại rơi xuống cốc trà sữa mà ông Lý đang cầm ở tay phải.
Kem dâu tây daifuku mochi, giống với cốc trong tay cô như đúc.
…