Lúc này mới vào hội trường chưa được mười phút, đã có ba bốn người tới bắt chuyệnn, mỗi người đều tự giới thiệu gia thế, mặc dù nhìn qua lớn tuổi hơn Phó Hạo Nguyệt rất nhiều, nhưng thái độ đối với Phó Hạo Nguyệt lại không hề có vẻ qua loa với tiểu bối.
Ông cố nội Phó này ở nhà là hoàng đế, ra ngoài vẫn là hoàng đế.
Trong lòng cô âm thầm choáng váng, luôn có cảm giác như tìm được một ông chủ rất ghê gớm.
Mặt khác, Đường Thuần rất ngạc nhiên, làm sao những vị khách xung quanh cô lại không thấy vậy?
Thực ra trong ấn tượng của bọn họ, nhà họ Phó này làm gì dễ nói chuyện như vậy, một khi bắt đầu tiệc nhiều nhất cũng chỉ ứng phó có một hai người đến 'ân cần hỏi thăm', hôm nay thì tốt rồi đã tận bốn người, thế mà vẫn chưa tỏ ý muốn bỏ về.
Mà hành động này lọt vào trong mắt mọi người, khiến họ bắt đầu hiểu xem ra cô gái đứng bên cạnh Phó Hạo Nguyệt dường như có mối quan hệ nào đó với anh, ít nhất những người sáng suốt có thể nhìn thấy, ngài Phó coi trọng cô gái này.
Tất nhiên trong số những 'người sáng suốt' này không bao gồm Đường Thuần.
"Ngài Phó, chính xác thì bữa tiệc này nhằm mục đích gì?"
Sau khi trải qua cảm giác mới lạ, Đường Thuần lại thấy hơi buồn chán, hơn nữa cô rất ít khi đi giày gót nhọn tám centimet, cho nên lúc này dù mới đứng chưa được bao lâu, bắp chân cô cũng đã bắt đầu đau nhức.
Phó Hạo Nguyệt vừa muốn mở miệng giải thích, phía xa lại có hai cha con đang chậm rãi đi tới, ánh mắt Phó Hạo Nguyệt dừng lại trên người thanh niên có dung mạo tuấn tú, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hơn một chút.
"Ngài Phó, đã lâu không gặp."
Vẫn là câu nói đó, trên mặt Đường Thuần nở nụ cười chuẩn mực, nhưng trong lòng lại âm thầm trợn mắt.
Đều dàn xếp với nhau hết rồi phải không? Tại sao tất cả những người đến đều 'đã lâu không gặp'.
"Giám đốc Tống, đã lâu không gặp." Phó Hạo Nguyệt trả lời, không ngờ thái độ của anh lại nhiệt tình hơn hẳn mấy lần trước.
Giám đốc Tống dường như chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Hạo Nguyệt sẽ nhớ đến mình, vẻ mặt không khỏi vui vẻ lên: “Tôi không nghĩ ngài Phó còn nhận ra tôi, tôi nhớ lần trước chúng ta gặp nhau ở cuộc họp đấu thầu, đã là cách đây ba năm rồi phải không."
Phó Hạo Nguyệt nhàn nhạt "ừm" một tiếng, thực ra đối với giám đốc Tống trước mặt này, cũng như cuộc đấu giá trong miệng ông anh đều không có nhiều ấn tượng.
Ánh mắt anh chuyển qua người thanh niên đứng bên cạnh giám đốc Tống, đôi mắt luôn sâu thẳm có ý tứ dò xét kín đáo, không dấu vết lướt qua khuôn mặt và dáng người của đối phương, lại đánh giá sơ lược khí chất toàn thân...
Tướng mạo bình thường, cỡ bảy tám điểm; chiều cao, tạm được, thấp hơn anh hai ba phân; về phần khí chất, hơi kém, vẫn kém anh nhiều lắm.
Tuy nhiên, thông tin cho biết người này tính tình giản dị, hiếu học và là một trong số ít cậu ấm cùng thế hệ có tinh thần cầu tiến.
Tống Hạo bị Phó Hạo Nguyệt âm thầm nhìn chằm chằm, sống lưng căng cứng, có một loại cảm giác áp bức không thể giải thích được khiến anh ta hơi khó thở, đến nỗi thần sắc trên mặt càng căng thẳng hơn.
Tống Hạo:... Tình huống gì vậy? Tại sao sống lưng lại lạnh thế này?
Ông Tống rõ ràng sành sỏi hơn Tống Hạo, lúc này mới chú ý tới ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt, vội vàng mở miệng giới thiệu: “Đây là con trai tôi, Tống Hạo, đang giúp tôi giải quyết một số công việc trong công ty, cũng thuận tiện tìm hiểu chút chuyện trong thương trường.”
"Ồ? Làm ở vị trí nào thế?" Phó Hạo Nguyệt dường như đã nảy sinh hứng thú, thản nhiên hỏi.
"Xin chào ngài Phó, tôi tên là Tống Hạo, hiện đang giữ chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Tống thị." Tống Hạo đã nghe cha mình nói về thân phận của ngài Phó từ lâu lúc này cũng hiểu được mình nên biết nắm bắt cơ hội, chủ động lên tiếng.
Đường Thuần lặng lẽ nhìn hai cha con trước mặt, luôn cảm thấy thái độ của Phó Hạo Nguyệt đối với bọn họ hơi kỳ quái, nghe Tống Hạo tự giới thiệu, cô không khỏi hơi nhướng mày.
Đúng là thế hệ thứ hai nhà tài phiệt, tuổi còn trẻ đã ngồi ở vị trí mà người khác nằm mơ cũng thấy khó.
“Ở vị trí này, làm công việc này, những năm gần đây chắc hẳn giám đốc Tiểu Tống đã giúp được rất nhiều cho bố cậu phải không?” Giọng điệu của anh không nhẹ cũng không nặng, nhưng không ngờ lại khiến Tống Hạo cảm thấy vô cùng áp lực, nhất thời căng thẳng, vừa mở miệng định nói, lại phát hiện không nói nên lời.
“Đứa nhỏ này xét về tuổi trẻ tài cao thì không bằng ngài, ngài Phó, nhưng cuối cùng vẫn giúp đỡ tôi rất nhiều, mối làm ăn với nhà họ Khương trước đây là thằng nhóc này giúp tôi lấy về.” Giám đốc Tống mỉm cười trả lời thay con trai mình.
Phó Hạo Nguyệt không dao động đáp lại một tiếng “Ra vậy”, rồi thu ánh mắt lại, lặng lẽ gạch tên người này ra khỏi danh sách.
Quá mất bình tĩnh, không thể đáp được dù chỉ một câu hỏi, sợ là sau này cũng không quản được con mèo hoang này ở bên cạnh mình.
Thái độ của hắn đột nhiên nguội lạnh, đến mức khiến hai cha con nhà họ Tống không nói được hai câu đã phải biết ý mà lui.
Đường Thuần đương nhiên chú ý đến sự thay đổi của Phó Hạo Nguyệt, không nén nổ tò mò, đến mức sau khi hai người đã rời đi liền hỏi anh: "Làm sao ngài lại có hứng thú với Tống Hạo kia vậy?"
"Tại sao lại nói như vậy?" Phó Hạo Nguyệt hỏi lại, khuôn mặt không có chút gợn sóng.
"Ngài hình như chưa bao giờ chủ động hỏi chuyện của người khác." Đường Thuần trầm ngâm nói.
Phó Hạo Nguyệt biết cô gái này thông minh, trong lòng càng ngày càng cảm thấy giám đốc Tiểu Tống đó thực sự không xứng đôi với cô.
“Vậy cô nghĩ thế nào về Tống Hạo?”
Đường Thuần và người đó hoàn toàn không quen biết nhau, lúc này được hỏi, cô chỉ lễ phép đáp lại: “Cũng ổn, tuổi còn trẻ đã có tính cách như vậy, hơn nữa ngoại hình cũng không tệ, hẳn là rất được con gái ưa thích."
Phó Hạo Nguyệt nghiến chặt quai hàm.
“Dù sao cô vẫn là người trẻ tuổi, vụ hợp tác đó của nhà họ Tống và nhà họ Khương, Tống Hạo tranh giành suốt nửa tháng, cuối cùng vẫn để bên kia lãi trước ba phần mới chịu thương lượng. Khi tôi bằng tuổi anh ta, không quá ba ngày sợ là đối phương sẽ chủ động nhường quyền lợi để hợp tác với tôi.”
Đường Thần nghe được câu trả lời của Phó Hạo Nguyệt mà ngơ ngác, kiểu khoe khoang kín này là lần đầu tiên cô thấy ở Phó Hạo Nguyệt.
"Vậy thì ngài Phó thực sự giỏi hơn Tống Hạo rất nhiều!" Đường Thuần trắng trợn nịnh hót, suýt nữa phải tự khắc chữ 'dối trá' lên trán mình.
Nhưng ngài Phó trước nay trí tuệ hơn người mà hôm nay dường như lại bối rối, còn tin lời nói kia là thật, quai hàm hơi thả lỏng, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cô còn trẻ, đợi trải nghiệm nhiều hơn sẽ hiểu thế nào là 'tuổi trẻ tài cao' thực sự.”
Đường Thuần: "..."
Thực ra thì cô cũng không hiểu nhiều lắm.
Sau đó, Phó Hạo Nguyệt như thể đã bật một công tắc kỳ lạ nào, luôn tỏ ra 'quan tâm' hơn đến đàn em, lúc nào cũng hỏi vài câu khi nói chuyện.
Đối phương đương nhiên hy vọng con trai mình có thể được nhà họ Phó đánh giá cao, cho nên lần nào cũng sẽ cực kỳ nhiệt tình khen ngợi con trai mình, nhưng Phó Hạo Nguyệt cứ hỏi xong mấy câu này là thái độ sẽ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, khiến những người đến đây đều bối rối.
Đường Thuần cũng vô cùng khó hiểu, mỗi khi có người đi, Phó Hạo Nguyệt sẽ luôn vòng vo hỏi về suy nghĩ của cô, sau đó nói ra một số hiểu biết của mình, giống như một tên đàn ông lăng nhăng hái hoa bắt bướm xong còn phải đi giải thích nguyên nhân làm bậy với thằng bạn.
Đó là cả một sự cạn lời.
Đường Thuần đi theo anh lòng vòng, càng ngày càng cảm thấy năm mươi nghìn tệ này không dễ kiếm.
Rõ ràng ngày thường ông cố nội này một không ra cửa trước hai không đi cửa sau, từ phòng ngủ đi đến phòng ăn còn ngại mệt, hôm nay sao đột nhiên lại có hứng thú, giống như một thầy chủ nhiệm đi dạo loanh quanh... mà chân cẳng còn nhanh nhẹn ra trò?
Chân mang giày cao gót, Đường Thuần thật sự không chịu đựng được nữa, lấy cớ đi vệ sinh, vội vàng trốn khỏi trung tâm hội trường, chạy lên sân thượng tầng hai.
Gió đêm thổi tới cực kỳ thoải mái, tâm trạng căng thẳng của cô từ khi thay bộ lễ phục này cuối cùng cũng thả lỏng hơn rất nhiều, không nhịn được cởi ra đôi giày cao gót khiến cô chịu đau, cẩn thận cầm trên tay. Sau đó, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách, vừa đi chân trần lên sân thượng vừa gọi điện cho Lục Tiểu Mạn.
Trên đường đi dự tiệc, Đường Thuần đã nói chuyện này với Lục Tiểu Mạn rồi, đối phương rất hưng phấn, thậm chí còn muốn đến tận nơi chụp cho cô vài tấm ảnh.
Đường Thuần đâu dám, cho đến giờ phút này mới tìm được một nơi yên tĩnh gọi điện cho cô ấy.
Quả nhiên, điện thoại vừa kết nối, bạn thân cô hưng phấn hỏi: "Bữa tiệc kết thúc rồi à? Sớm vậy luôn? Sao rồi sao rồi? Ở đó có rất nhiều người tai to mặt lớn không? Không phải là hoành tráng quá rồi ư! Có phải..."
Đường Thuần dựa lưng vào lan can sân thượng kiểu cổ điển, hơi mệt mỏi nói: "Vẫn chưa xong đâu, tớ lẻn ra ngoài nghỉ ngơi, mệt quá."
"Mệt? Cậu không nghĩ tới mình đã tham dự loại tiệc tùng nào à! Đó là xã hội thượng lưu mà mọi người đều mơ ước được chen vào đấy!" Lục Tiểu Mạn kích động, thái độ hơi có ý rèn sắt không thành thép.
Đường Thuần thì không kích động như vậy, bởi vì đến thời điểm này cô đã hiểu rằng mình không phải là một phần của thế giới đó.
"Vậy thì xã hội thượng lưu này cũng có chút nhàm chán." Đường Thuần lười biếng nói: “Tớ chỉ quan tâm khi nào ông cố nội Phó có thể cho tớ nghỉ làm, số tiền làm thêm năm mươi nghìn này thật sự không dễ kiếm, tớ còn ngây thơ quá. Cậu nói xem tớ có nên ra thêm chút công phu sư tử ngoạm, đòi anh ta thêm mười nghìn tệ không?”
Lời vừa dứt, Đường Thuần ngửi được một mùi thuốc lá, vô thức nói: "Ở đây ai hút thuốc, không có đạo đức công cộng..."
Khoảnh khắc vừa quay lại, Đường Thuần lập tức đối diện với một khuôn mặt hơi gầy gò trong màn đêm đen mịt mùng, người đàn ông kẹp điếu thuốc lá đỏ rực giữa hai ngón tay, phản chiếu lên chiếc khuyên ngọc đeo trên tai trái, lúc sáng lúc tắt.
Ánh mắt đối phương tỏ ra vô cùng thích thú, lúc này nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đường Thuần, anh ta nhếch môi nói: "Cô chính là họ hàng xa của tên họ Phó kia à?"
......