Nghe nói tên nhóc kia ở trong giới này được đánh giá, khen chê không đồng nhất, kiểu người có tính tình giống như Giang Kình này không nên được ông Lý cho vào trong tài liệu, nhưng hết lần này tới lần khác năng lực của đối phương quả thực là vượt trội nhất trong đám hậu bối, cũng không thích quan hệ nam nữ hỗn loạn, trừ tính khí hơi kiêu ngạo một chút, dường như cũng không có tật xấu gì khác.
"Không biết."
Phó Hạo Nguyệt nhàn nhạt đáp lại một câu, ly rượu vừa đặt xuống lại chuẩn bị nâng lên, nhưng lại bị Đường Thuần trực tiếp ngăn lại giữa chừng.
"Ông chủ, đã nói là dạ dày của ngài không tốt, vẫnnên đừng uống..."
Đúng vào lúc này, cách đó không xa vang lên một trận ồn ào, Đường Thuần theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy người đàn ông đeo khuyên tai trên ban công kia đang chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Không lâu sau, người đàn ông đeo khuyên tai đã đứng trước mặt Phó Hạo Nguyệt và Đường Thuần, giọng điệu nói chuyện ngược lại là có chút cảm giác nghé con mới sinh không sợ hổ.
"Ngài chính là ngài Phó trong lời của bọn họ?"
Phó Hạo Nguyệt nhìn người tới, híp mắt lại, lực đạo cầm lấy ly rượu trong tay hơi buông lỏng, đúng lúc bị Đường Thuần vượt lên đoạt lấy.
Đường Thuần đoạt lấy ly rượu xong liền im lặng đặt ở đằng sau mình, ngay sau đó mặt không cảm xúc thấp giọng nói với Phó Hạo Nguyệt: "Anh ta chính là người mà tôi gặp kia."
Phó Hạo Nguyệt tự nhiên nhìn thấy toàn bộ những động tác nhỏ của Đường Thuần, lúc này không khỏi có chút phì cười, chậm rãi buông bàn tay ở giữa không trung xuống, lúc này mới đưa mắt nhìn Giang Kình ở trước mắt một lần nữa.
Giang Kình nhìn từng hành động nhỏ giữa hai người, càng cảm giác quan hệ của hai người này chắc chắn có chỗ đáng để tìm tòi nghiên cứu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười có chút kiêu căng, không đợi Phó Hạo Nguyệt đã lên tiếng một lần nữa: "Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Giang, tên Kình."
Giang Kình?
Đường Thuần hơi sững sờ, cái tên quen tai lóe lên ở trong đầu, ký ức ba ngày trước cũng theo đó mà ùa về.
Hay lắm, vị này không phải chính là cái người mà Lưu Ngọc Hoan trêu phải sao?
Ánh mắt đột nhiên chuyển sang Phó Hạo Nguyệt đang đứng ở bên cạnh, lần này Đường Thuần đột nhiên hiểu ra, mục đích mà lần này Phó Hạo Nguyệt tới tham gia bữa tiệc này rồi, có lẽ cũng là vì anh ta mà tới đi?
"Hân hạnh." Phó Hạo Nguyệt mở miệng, giọng nói lạnh lùng, cho dù là nói từ khiêm tốn, nhưng cũng chỉ là lời xã giao theo văn hóa mà thôi.
"Đương nhiên là hân hạnh rồi." Giang Kình nói xong, ánh mắt lại đột nhiên chuyển sang Đường Thuần đứng một bên, nụ cười trên mặt có chút ý vị: "Ngài Phó, tôi lại đột nhiên nhớ tới, tôi và người bên cạnh ngài đây còn có mối quan hệ họ hàng xa nữa đấy."
Tay cầm ly rượu của Đường Thuần siết chặt, vị này cũng không nhịn được mà nhíu mày, trong lòng nghĩ người đàn ông này nói lý do như vậy trên ban công thì cũng thôi đi, tại sao ở trước mặt Phó Hạo Nguyệt còn dùng chiêu này?
Sẽ không phải là lúc trước thật sự từng gặp rồi đấy chứ? Không nên... Cho dù là đối với con người Giang Kình hay là cái tên này, cô rõ ràng là không có chút ấn tượng nào cả.
"Vậy sao? Trái lại tôi cũng không thấy Tiểu Đường nhắc tới bao giờ, hẳn là chuyện không quan trọng rồi." Phó Hạo Nguyệt bình tĩnh mở miệng nói, cuối cùng cũng không để lại chút mặt mũi nào cho Giang Kình.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường đều tập trung vào một góc này, thấy Giang Kình lỗ mãng như vậy, trong đầu nghĩ dù sao cũng là người trẻ tuổi, chỉ sợ là cũng không biết rõ chỗ khiến người ta kính nể và sợ hãi ngài Phó chân chính này ở chỗ nào.
Nhưng mặc dù như vậy, xung quanh cũng không có ai có ý tứ muốn tiến lên khuyên nhủ, thứ nhất là sợ bị phiền hà, thứ hai là mấy ngày nay vị Giám đốc Tiểu Giang này kiêu căng quá mức, nếu thật sự vấp ngã trước mặt Phó Hạo Nguyệt, vậy thì cũng là anh ta tự chuốc họa vào thân.
"Quả thật đã là chuyện rất nhiều năm về trước rồi, chúng ta còn cùng nhau khiêu vũ nữa đó, cô Đường." Giang Kình nói xong, cũng không vì lời của Phó Hạo Nguyệt mà lùi bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Nguyệt có chút nóng bỏng.
Đường Thuần nghe thấy lời này, lập tức ngây ra.
"Chín năm trước, trong cuộc thi khiêu vũ Latin thành phố, tôi nhớ là lúc đầu cô Đường đạt giải nhất phải không?" Mặc dù giọng nói của Giang Kình là nghi vấn, nhưng ngữ điệu lại chắc chắn như vậy, khiến Đường Thuần nhất thời có chút bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình.
Phó Hạo Nguyệt hơi nhíu mày, có điều chỉ nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nghiêng đầu nhìn Đường Thuần ở bên cạnh, lại thấy cô lúc này cũng ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Thuần sửng sốt một lát, ngay sau đó không đợi Phó Hạo Nguyệt mở miệng hỏi, đã tự mình đứng ra giải thích trước: "Vậy thì chắc hẳn là lúc tôi học trung học cơ sở đã tham gia thi đấu... Lúc đó quả thật có chuyện như vậy, nhưng..."
Nhưng bạn nhảy lúc đó của cô hình như không phải Giang Kình? Lại lấy đâu ra cùng nhau khiêu vũ chứ?
"Cô Đường, tôi nói không sai chứ?" Giang Kình nói xong, giống như muốn chứng minh lời mình nói, đưa tay tới chỗ Đường Thuần: "Bây giờ tôi vẫn còn nhớ những bước nhảy khi đó, nếu như cô Đường không tin, không bằng hôm nay chúng ta lại hợp tác nhảy một khúc?"
Đường Thuần:...
Bệnh thần kinh à! Chuyện từ chín năm trước ai mà nhớ được!
Sắc mặt của Đường Thuần có chút khó coi, đúng vào lúc cô chuẩn bị mở miệng từ chối, Phó Hạo Nguyệt đứng bên cạnh cô đã lên tiếng trước nói thay cô: "Hôm nay đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên rời khỏi đây thôi."
Phó Hạo Nguyệt nói xong liền đưa khuỷu tay ra, nhất thời Đường Thuần không phản ứng kịp, đợi anh cúi đầu nhìn tới mới giống như đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đặt ly rượu vang giấu ở sau lưng xuống, sau đó giơ tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh.
"Các vị chơi vui vẻ."
Bữa tiệc vốn náo nhiệt đã trở nên cực kỳ yên tĩnh vào lúc Giang Kình nói chuyện với Phó Hạo Nguyệt, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung lên sự việc ngoài ý muốn này, mà lúc này lại càng không dám lên tiếng, chỉ có thể im lặng đưa mắt nhìn Phó Hạo Nguyệt nghênh ngang rời đi.
Giang Kình đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người rời đi, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng sâu.
... Chuyện này, ngược lại là càng ngày càng thú vị.
Trong xe trên đường trở về, bầu không khí có chút trầm lănhj khó hiểu.
Biểu cảm trên mặt Đường Thuần vẫn có chút nghiêm túc, dường như vẫn đang nhớ lại xem rốt cuộc Giang Kình là nhân vật nào, rốt cuộc mình đã gặp anh ta vào lúc nào.
Mà Phó Hạo Nguyệt từ sau khi lên xe, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng con ngươi đen nhanh lại không có tiêu cự, tựa như đang suy tư chuyện gì đó.
Trong dự đoán, Giang Kình là một thanh niên trẻ tuổi ngông cuồng, giống y hệt như mô tả trong tài liệu. Ở độ tuổi đó của anh ta, xúc động, nhiệt huyết, làm liều, đều là chuyện thường tình. Phó Hạo Nguyệt rất rõ ràng, vì vậy cũng không tính toán gì đó với trẻ con.
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói kiêu căng và to gan của Giang Kình, trong lòng có chút không vui đầy khó hiểu.
Trên cửa kính xe phản chiếu gương mặt như có tâm sự của cô gái, Phó Hạo Nguyệt trong lúc vô tình đã nhìn chằm chằm một lúc lâu, trong lúc suy nghĩ của mình vẫn chưa lý giải được, câu hỏi lại đã thốt ra khỏi miệng rồi...
"Cô và Giang Kình là người quen cũ?"
Đường Thuần bị cắt ngang mạch suy nghĩ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phó Hạo Nguyệt ở bên cạnh.
"Hình như tôi không có bất cứ ấn tượng gì... Có điều quả thực lúc trước ở trung học cơ sở đã tham gia khiêu vũ Latin trong thành phố, cũng đoạt giải thưởng, cho nên nhất thời tôi cũng không biết rốt cuộc lời anh ta nói có phải thật hay không."
Đường Thuần trả lời xong, Phó Hạo Nguyệt liền không nói chuyện nữa, tựa như vấn đề vừa mới hỏi kia chỉ là chuyện nhỏ thuận miệng nói mà thôi.
...
Hơn nửa tiếng sau, chiếc Maybach màu đen chậm rãi lái vào trong cửa lớn của nhà họ Phó.
Nhưng xe vừa mới lái đến trung tâm vườn hoa, ngài Phó ngồi ở ghế sau lại đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe."
Tài xế lập tức đạp phanh xe, cũng không hỏi thêm nửa câu.
Nhưng trên mặt Đường Thuần đầy nghi ngờ.
Đây vẫn chưa tới biệt thự đâu, tại sao lại dừng lại giữa đường rồi?"
Đang lúc nghi ngờ, ông cố nội Phó ngồi ở bên cạnh lại trực tiếp mở cửa xuống xe, không cho Đường Thuần chút cơ hội phản ứng nào.
"Này, ngài Phó...!"
Đường Thuần không có cách nào, chỉ có thể xuống xe theo anh, một tay túm váy, một tay cầm túi xách, chậm rãi đi sau lưng Phó Hạo Nguyệt.
Người đàn ông đi đường cũng không nhanh, tựa như đang nhàn nhã đi dạo, Đường Thuần đi theo đằng sau cũng không cần phải cố hết sức.
Tâm tư của vị ông cố nội này quá kỳ lạ, Đường Thuần không đoán ra được, chỉ có thể phàn nàn trong lòng: Quả nhiên ông chủ vẫn có bệnh như bình thường.
Có điều vẫn may, gió đêm mùa hè cũng coi như thoải mái, ánh đèn trong vườn hoa cũng khá dịu dàng, sự cẩn trọng trong bữa tiệc lúc này đã biến mất, ngược lại cũng khá thoải mái.
Đường Thuần nghĩ rằng đoạn đường trở về này hình như cũng không tệ.
Mà đúng lúc này, ngài Phó đang đi đằng trước lại đột nhiên dừng chân.
Đường Thuần thấy anh quay người, gương mặt anh tuấn nổi bật dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp lại khiến Đường Thuần có chút thất thần.
Một lát sau, cô nghe thấy anh nói: "Muốn xem cô khiêu vũ."
Đường Thuần:?
Không cho Đường Thuần từ chối, người đàn ông đã ung dung ngồi xuống một băng ghế dài ở bên cạnh
Đường Thuần: Từ lúc nào mà chỗ này có một cái ghế vậy!
"Ngài Phó, tôi..."
Phó Hạo Nguyệt: "Nhảy một lần, năm mươi nghìn, nhảy xong, một trăm nghìn."
Vừa dứt lời, Đường Thuần dứt khoát mở miệng…
"Ngài Phó, vậy thì tôi xin phép thể hiện chút tài mọn."