Ngày mà băng gạc được tháo xuống, ánh sáng trong mắt cũng Chu Hoành Viễn cũng trở lại. Khi tia sáng đầu tiên chiếu vào tầm mắt của nó, Chu Hoành Viễn gấp gáp ngẩng đầu tìm kiếm Trình Dục ở phía đối diện. Nó nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc mà gần như xa lạ này, trong lúc nhất thời, trong ngực giống như có một con thỏ nhỏ nhảy "phốc phốc" không ngừng.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng manh của bệnh viện, chiếu lên mái tóc hơi rối của Trình Dục, rơi xuống gương mặt nhợt nhạt của anh, Chu Hoành Viễn tỉ mỉ đánh giá từng tấc da của Trình Dục, ánh nhìn nó đậu trên đôi mắt đầy quan tâm và dịu dàng kia, lướt qua sống mũi cao thẳng, cuối cùng lại rơi xuống đôi môi mỏng manh, trong chốc lát, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều mờ đi, chỉ có người trước mặt là rõ nét và sáng ngời như thế.
Trình Dục cảm nhận được ánh mắt quá mức nóng bỏng của Chu Hoành Viễn, tự nhiên có chút xấu hổ, anh vuốt vuốt tóc, liếm đôi môi nứt nẻ, nói, "Con cứ nhìn chú làm gì?"
Chu Hoành Viễn lúc này mới giật mình dời ánh mắt, nhưng chỉ một lát sau lại quay qua nhìn trộm. Làm sao nó có thể chịu bỏ cuộc? Nó đã nghĩ về chú út của nó trong rất nhiều ngày rồi.
Trình Dục "phụt" một tiếng bật cười, nghiêng người về phía trước, xoa xoa đầu Chu Hoành Viễn, nói, "Đừng nhìn nữa, thằng nhóc ngốc, để chú dẫn con về nhà."
Mấy ngày nay Trình Dục đều ăn ở trong bệnh viện cùng Chu Hoành Viễn, hơn nửa tháng hai chú cháu đi vắng, trên sàn nhà đã đóng thành một tầng bụi, hai người đành phải mệt mỏi đi dọn dẹp, sau đó cùng nhau liệt nửa người ngã xuống giường, con nhìn chú, chú nhìn con, sau đó cả hai nở nụ cười.
Mắt Chu Hoành Viễn mặc dù đã có thể nhìn thấy, nhưng thị lực lại chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn không thể dùng mắt quá mức, cho nên Trình Dục xin phép cho nó tạm nghỉ học để an tâm ở nhà dưỡng bệnh. Dù sao bản thân Trình Dục đã là giáo viên giỏi nhất của Chu Hoành Viễn rồi, trình độ thì cao, tính tình lại tốt, còn là một kèm một phiên bản VIP, lo gì Chu Hoành Viễn không theo kịp bài.
Cứ thế, cuộc sống của hai chú cháu ấm áp mà bình thản, ăn cơm, học bài, đi ngủ, cuộc sống đơn điệu thế thôi nhưng lại mang một tư vị rất khác. Mặt trời mọc thì dậy đi làm việc, mặt trời lặn thì lên giường nghỉ ngơi, sống lành mạnh như mấy cụ già thành phố hay ngâm kỷ tử trong bình giữ nhiệt vậy, sáng sáng còn hay đi đánh Thái Cực Quyền như người cao tuổi.
Trình Dục không đề cập tới tiền phẫu thuật đến từ đâu, Chu Hoành Viễn cũng sẽ không chủ động hỏi. Trình Dục không nói nghĩa là không muốn nhắc tới, từ trước đến nay anh nuôi nấng Chu Hoành Viễn cũng không phải là vì ngày nào đó Chu Hoành Viễn sẽ biết ơn anh sâu sắc, huống chi việc đã giải quyết rồi, lúc này càng không cần phải nhắc lại. Còn Chu Hoành Viễn thì không mở miệng được, rất nhiều lần nó muốn hỏi Trình Dục rốt cuộc thì phẫu thuật tốn bao nhiêu tiền, tiền này từ đâu mà đến, nhưng nó biết, hỏi cũng phí công vô ích mà thôi, nó nợ Trình Dục quá nhiều, có làm thế nào cũng không trả nổi.
@antiquefe (wattpad)
Tương tự như việc Chu Hoành Viễn không muốn đem chuyện bị bắt nạt trong trường ra nói cho Trình Dục, Trình Dục cũng tuyệt đối không muốn dùng tiền làm cho Chu Hoành Viễn thêm phiền lòng. Khoảng cách giữa bọn họ là mười năm, nếu cứ ba năm lại như một đời, thì giữa hai người họ cách nhau một rãnh Mariana[1]. Tháng năm đã cắt đứt khả năng giao tâm của bọn họ, cho dù ngày ngày làm bạn, ăn ngủ làm gì cũng cùng một chỗ, nhưng có rất nhiều lúc họ vẫn không hề hiểu nhau.
[1] Rãnh Mariana là rãnh đại dương sâu nhất hành tinh, nằm ở phía tây Thái Bình Dương
Lý Duệ có tới tìm Trình Dục một lần, kỳ lạ là lần này hai người không ở nhà nói chuyện, chỉ nói muốn cùng nhau ra ngoài dạo chơi, nói xong thì lẻn ra ngoài y như hai thằng trộm.
Hai người ai cũng nghèo túng vì đã đổ hết tiền vào chi phí chăm sóc hậu phẫu cho Chu Hoành Viễn, lúc này làm gì còn tiền để mua vui, vậy nên họ cũng không đi đâu xa, chỉ ủ dột leo lên sân thượng ngồi một lát.
Lý Duệ ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm điếu thuốc rít một hơi, hỏi: "Cậu không đi Bắc Kinh cũng không học nghiên cứu, vậy còn Triệu Phỉ phải làm sao bây giờ?"
Người Trình Dục hơi cứng lại, đoạt lấy điếu thuốc từ tay Lý Duệ hút hai hơi, hơi sặc, anh cố gắng chống đỡ không ho khan, đón gió hút hết nửa điếu thuốc này.
Trình Dục và Triệu Phỉ quen biết nhau khi vừa vào đại học, lúc đó, hai người đều làm việc bán thời gian trong thư viện. Trình Dục có tính tình hiền lành, nhân cách tốt, ngoại hình đẹp, vóc dáng cao 1m8, bắt mắt vô cùng. Công việc trong thư viện thì nhiều mà chủ yếu là việc linh tinh, trong quá trình đó không ít lần Trình Dục giúp đỡ Triệu Phỉ, thường xuyên qua lại một thời gian thì hai người cũng quen nhau.
Trình Dục và Triệu Phỉ, một người học toán, một người học tiếng Trung, hai người ai cũng thích học, thường chỉ rời khỏi phòng tự học một cách vội vàng khi bảo vệ chạy đến thôi. Đại học S keo kiệt thì thôi rồi, 12 giờ đêm là tắt hết đèn đường, Trình Dục lo lắng Triệu Phỉ đi một mình không an toàn nên anh thường hay làm sứ giả hộ hoa, đầu tiên là tiễn Triệu Phỉ xuống dưới lầu trước, sau đó một mình đi vòng qua toàn bộ khuôn viên trường trở về ký túc xá. Ngày qua ngày, số lần bị bắt gặp cũng nhiều, mọi người trong lớp đều biết Trình Dục và Triệu Phỉ có quen biết nhau. Hai người bọn họ đều là học bá, mặt mũi lại còn đẹp, có thể coi như đôi kim đồng ngọc nữ ở cái đại học S này rồi.
Trình Dục đã phải lòng Triệu Phỉ vô số lần, từ bóng dáng thi thoảng lấp ló trong thư viện khi dọn dẹp kệ sách, hay tấm lưng thẳng tắp trong phòng tự học, đến những lời nói cười êm tai dưới ánh trăng vằng vặc...
Ở cùng một cô gái như vậy đủ lâu, muốn không thích cũng khó.
Trình Dục rung động, thân ảnh duyên dáng kia vô số lần đi vào giấc mơ của anh, thanh âm êm tai kia như nhạc chương hoa mỹ, Trình Dục cũng bị nó thôi thúc, anh nhiều lần chạy đến dưới lầu Triệu Phỉ, thậm chí vào sinh nhật Triệu Phỉ còn lén lút chuẩn bị hoa tươi, nhưng mối tình đầu của anh còn chưa bắt đầu đã bị gián đoạn bởi những sự cố liên tiếp xảy đến, từ nay về sau, giữa bọn họ cũng chẳng còn gió trăng nữa.
Bọn họ vẫn bên nhau như trước, nhưng lại vô tình cố ý lảng tránh và nhượng bộ, một người ngây thơ vô tri, một người cố ý tính toán, mãi cho đến khi Chu Hoành Viễn xuất hiện, đến khi Chu Hoành Viễn cần phẫu thuật, đến khi Trình Dục từ bỏ con đường nghiên cứu sinh, thì chàng trai đầu tiên khiến Triệu Phỉ phải lòng này đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô.
Triệu Phỉ từng bóng gió hỏi Lý Duệ là rốt cuộc Trình Dục đã xảy ra chuyện gì, nhưng những gì cô nhận được không phải lảng tránh thì cũng là ậm ừ. Triệu Phỉ đã từng rất đau lòng và khổ sở, nhưng cuối cùng cũng không thể làm được gì, ngay cả lý do chất vấn Trình Dục cô cũng không tìm được, chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận mà thôi.
Sau khi từ bỏ việc học nghiên cứu sinh, Trình Dục đã gửi email cho Triệu Phỉ, xem như là một lời tạm biệt vội vàng, cũng như là một dấu chấm tròn ảm đạm.
Trình Dục nghĩ, may mà hai người họ chưa từng bắt đầu, đối với bọn họ mà nói, một mối quan hệ kết thúc lặng lẽ như vậy đã là kết cục tốt nhất rồi.
Trình Dục dập tắt tàn thuốc, cười cười tự giễu, nói, "Còn có thể làm sao bây giờ, tớ không thể làm tổn thương cô ấy được."
Lúc về đến nhà, trông Trình Dục rõ là chán nản, cả người ám khói thuốc khiến cổ họng Chu Hoành Viễn khô khốc, đôi mày nó nhíu chặt lại, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mỏi mệt của Trình Dục, nó liền nuốt xuống những lời trách cứ sắp tuôn ra.
Buổi chiều hôm đó, Trình Dục lặng im một cách bất bình thường, anh chỉ đem một cái ghế đến ngồi bên cửa sổ, vừa ngồi xuống là ngồi đến tận mấy tiếng đồng hồ. Mãi cho đến khi mặt trời khuất núi, đèn đường sáng lên, anh mới tiện tay nấu một bát mì cho Chu Hoành Viễn, còn anh thì ngã đầu cái là ngủ luôn, đến cái bàn ăn cũng chưa bước tới nữa.
Trong lòng Chu Hoành Viễn đang rất hoảng loạn, thật ra, Trình Dục chỉ cần tỏ ra bất thường một xíu thôi cũng đủ làm nó thấy sợ hãi rồi. Bất thường đồng nghĩa với thay đổi, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là có vấn đề sắp phát sinh. Nó không dám dính bên người Trình Dục giống như thường ngày nữa, chỉ tự mình rửa sạch sẽ chén nồi, tắm rửa rồi đến ngủ bên cạnh Trình Dục.
Nó cực kỳ sợ nhìn thấy một Trình Dục suy sụp đến thế này, sợ đến mức ngay cả một câu nó cũng không dám hỏi, chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh anh.
Đêm nay hai người không ai có được giấc ngủ ngon, nhưng cũng không ai nói gì, mãi cho đến khi mặt trời ló dạng.
@antiquefe (wattpad)