Tiền bồi thường của trường nhanh chóng được chuyển vào tài khoản của Trình Dục, còn bên ba Khổng mẹ Khổng thì cứ lần lữa mãi, đến lúc gần khai giảng năm học mới gom góp đủ hai vạn tệ.
Trình Dục không muốn đôi co về vấn đề này thêm nữa. Anh đã trả giá đủ nhiều rồi, một cái giá mà ngay cả ba vạn tệ cũng không bù nổi. Có điều, nói thì nói thế, nhưng ba vạn tệ này thật sự đã giảm bớt áp lực kinh tế cho Trình Dục rất nhiều, sau khi trả hết khoản nợ thế chấp, anh vẫn còn dư tận hơn một vạn tệ.
Cuối tuần, Trình Dục ra ngoài mua thức ăn như thường lệ, vừa bước ra khỏi hành lang đã thấy ngay một người đàn ông da ngăm thấp bé đang đứng, hắn mặc bộ quần áo công nhân cũ kỹ màu xám, trên ống quần lấm tấm đầy những vết sơn trắng. Hắn nhìn thấy anh đang đi về hướng đó, bèn bước lên hai bước, cứ như là đang chờ anh vậy.
Trình Dục bị cận thị, mà lúc này lại không mang theo kính, anh đành phải híp mắt nhìn cho thật kỹ trong cái ánh đèn mờ ảo trên hành lang, bây giờ cảm giác thân thuộc mới dâng lên, anh hỏi một cách không chắc chắn lắm, "Anh là...anh Nguỵ đúng không?"
Nguỵ Thân nghe thấy Trình Dục gọi tên mình thì lại tiến lên vài bước, một tay bắt lấy cổ tay Trình Dục, nét mặt gấp gáp, ngoài gấp gáp còn có một chút xấu hổ. Nguỵ Thân liếm đôi môi nứt nẻ, nói, "Tiểu Dục, cuối cùng cũng đợi được em rồi, anh có thể nói chuyện riêng với em chút không?"
Trình Dục mù mờ, anh nghĩ, Nguỵ Thân đợi mình lâu đến vậy sao? Nhưng mà anh ấy đã tìm được nhà rồi mà, vì sao không lên lầu gõ cửa? Chỉ là, lúc này sự nghi ngờ của anh đâu chỉ dừng lại ở đó, mọi thứ quá khó hiểu, nhiều câu hỏi bật ra trong đầu nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, vậy nên anh chỉ gật gật đầu, sau đó dẫn Nguỵ Thân đến quán trà bên cạnh khu dân cư.
Cuộc sống của Trình Dục khá giản dị, ngày thường không hay đến quán trà, chỉ thỉnh thoảng khi Lý Duệ tới tìm anh nói chuyện, thì hai người mới đến thuê một phòng trong quán trà, gọi một bình Thiết Quan Âm, sau đó ngồi nguyên một buổi chiều.
Trình Dục đến lễ tân đặt một phòng riêng nhỏ nhất. Lúc đi trên đường anh mới giật mình nhớ lại, hồi đó bác Nguỵ cũng bảo mình để lại địa chỉ liên lạc với vẻ lúng tụng vội vàng y như này.
Nguỵ Thân chưa từng bước chân vào quán trà, cũng chưa hề dùng một cái chén trà nhỏ như vậy để uống, hắn uống một ngụm hết chén trà, ngay cả miệng cũng chưa kịp ướt, uống liên tục như vậy mới có thể nếm ra được một chút vị, bèn gượng cười "ha ha" hai tiếng với Trình Dục.
Trình Dục không nói gì. Anh biết Nguỵ Thân sẽ không tự nhiên mà xuất hiện ở thành phố J này, và bác Nguỵ cũng không cần phải ấp úng ngại ngần với anh như thế. Trong một khắc, anh chợt nhớ ra, lúc mà bác Nguỵ do dự như có chuyện muốn nói lại thôi với anh, Chu Hoành Viễn cũng có mặt ở đó. Mà lần này, Nguỵ Thân lại cố ý tìm mình nói chuyện riêng...
Đáp án đã rõ như ban ngày, người mà làm cho hai mẹ con họ Nguỵ rối rắm không thôi, đương nhiên là đứa cháu trai của mình Chu Hoành Viễn rồi.
Nguỵ Thân biết lúc này Trình Dục đang có một nùi nghi hoặc, vốn là hắn không muốn phải úp úp mở mở, thế nhưng bây giờ lại không biết nên mở miệng thế nào. Bí mật này mọi người ai cũng biết, Trình Dục là đương sự, làm sao có thể để cậu ấy mù mờ, càng không thể để cậu ấy lãng phí đời mình như thế. Nhưng mà gia môn bất hạnh đến vậy, hắn lại chỉ là một người ngoài, nên bắt đầu từ đâu đây?
Hắn cân nhắc hồi lâu, buông chén trà đã không còn hơi nóng, cân nhắc mở miệng, "Tiểu Dục, em quanh năm không liên lạc với gia đình, có một vài chuyện em chưa biết rõ lắm. Anh trai em với Lý Diễm Hoa lúc đó là cưới chạy bầu, hôm tổ chức tiệc rượu, bụng Lý Diễm Hoa đã lồ lộ rồi. Mẹ anh nói ít nhất cũng đã được bốn tháng tuổi."
Trình Dục chớp chớp mắt hai cái, nhất thời không kịp hiểu hàm ý trong lời nói của Nguỵ Thân, anh nhìn về phía Nguỵ Thân, cảm nhận được vẻ mặt mập mờ và xấu hổ của hắn, tái tim Trình Dục run lên, ngay sau đó, một nỗi sợ hãi kỳ dị bao trùm lấy Trình Dục, đẩy anh vào thẳng hầm băng. Trình Dục nhịn không được bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm Nguỵ Thân, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Ngụy Thân rũ mắt xuống, bối rối xoa xoa mái tóc nhờn rít vốn đã thưa thớt của mình, "Tiếng tăm của Lý Diễm Hoa ở làng trên xóm dưới chẳng tốt đẹp gì, lúc đó bọn anh đều truyền tai nhau rằng...rằng cái thai trong bụng cô ta, có thể không phải là của nhà họ Chu các em."
@antiquefe (wattpad)
Trình Dục suy nghĩ một lát mới ý thức được, mình đã từng là một thành viên của nhà họ Chu. Môi anh hơi run rẩy, sau khi bình tĩnh lại, anh mới hỏi ngược, "Nếu Hoành Viễn không phải là máu thịt của anh trai em, thì sao anh ta có thể nuốt xuống cục tức này chứ?"
Ngụy Thân sợ Trình Dục không coi chuyện này to tát, bèn vội vàng giải thích, "Lý Diễm Hoa sinh ra một đứa bé trai, phía nhà em vui đến nở hoa luôn, làm sao có thể nghĩ đến chuyện này? Hơn nữa, đều là chuyện đồn đãi, không có chứng cớ, một tên khốn nạn như gã làm sao có thể phân biệt thật giả. Với lại, cái người như gã cũng không đâu thể tìm được ai khác nữa."
Trái tim Trình Dục lạnh đi một nửa. Anh và Ngụy Thân mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng trực giác nói cho anh biết, người đàn ông chất phác cả đời này và người phụ nữ hiền lành ôn hoà kia tuyệt đối không phải là người ăn không nói có.
Sau khi tiễn Ngụy Thân đi, Trình Dục gục đầu xuống đi về nhà, vứt mình trên ghế, đến cả tấm lưng thẳng tắp của anh trông cũng có vẻ khòm xuống.
Chu Hoành Viễn lia mắt đến anh một cái liền giật cả mình. Ở chung với Trình Dục hơn một năm nay, họ đã hiểu quá rõ tính cách và thói quen của nhau rồi. Chu Hoành Viễn biết, trừ khi đã xảy ra chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng, còn lại Trình Dục sẽ không bao giờ bày ra dáng vẻ như vậy.
Chu Hoành Viễn giả vờ trấn định, đi đến hỏi thăm, "Chú ơi, đồ ăn chú đi mua đâu rồi?"
Lúc này Trình Dục mới tỉnh lại từ những lời của Nguỵ Thân, anh ngẩng đầu, cẩn thận nhìn ngắm đứa trẻ trước mặt này, trong lòng không ngừng đặt câu hỏi, làm sao có thể được chứ? Sao Hoành Viễn lại không phải là cháu trai của anh chứ?
Nhưng cho dù Trình Dục có tự vấn bao nhiêu lần thì vấn đề này vẫn sẽ không có câu trả lời. Trình Dục chỉ có thể cười nhạt với cháu trai, nói, "Ôi đầu óc của chú, đứng đó nói chuyện với thím lầu dưới một tí đã quên mất phải mua đồ ăn rồi."
Trình Dục không giỏi nói dối, Chu Hoành Viễn vừa nghe đã biết, cậu không những không vạch trần mà còn cố ý trêu chọc, "Chú này, chú mới bao nhiêu tuổi mà đã mắc phải bệnh Alzheimer [1] rồi."
[1] Alzheimer (Hội chứng suy giảm trí nhớ) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Nó khiến người bệnh mất trí nhớ và các khả năng tư duy nghiêm trọng đến nỗi gây trở ngại cho cuộc sống thường ngày. (Nguồn: Alzheimer's Association)
Trình Dục lúc này đang rối bời, cũng không có tâm trạng đùa giỡn với Chu Hoành Viễn, anh chỉ cười nhạt nhẽo. Tim Chu Hoành Viễn đập thình thịch, cậu dựa sát vào Trình Dục hơn một chút, dùng ánh mắt cực kỳ chân thành, nói, "Chú ơi, khi chú già đi rồi, con sẽ chăm sóc cho chú, con phụng dưỡng chú nhé."
Đột nhiên Trình Dục ngẩng mặt lên, tầm mắt hai người đối diện nhau, sau đó, một dòng nước ấm áp lạ lùng dâng lên trong lòng anh, quẩn quanh ở đó một lúc lâu không chịu đi.
Kể từ sau khi gặp Ngụy Thân, Trình Dục khó mà có thể bình tâm lại. Cả người anh cứ nôn nao hỗn loạn, tựa như anh đã mở ra chiếc hộp Pandora, từ đây mọi bình yên và viên mãn đều biến mất không còn sót lại chút gì.
Sự vô định và ngờ vực, những giằng co và vướng mắc, cùng với vô số thanh âm đã xét nát Trình Dục, đã mấy ngày rồi anh chưa có được một giấc ngủ ngon, dù là ban ngày ngồi trong văn phòng, trong đầu anh vẫn không ngừng tua đi tua lại những lời của Nguỵ Thân.
Sau một tuần tự tra tấn, Trình Dục không thể nhịn được nữa, anh âm thầm lấy tóc Chu Hoành Viễn trên lược để đi giám định huyết thống.
Quá trình đợi chờ cũng làm cho người ta lo lắng, anh không ngừng chất vấn chính mình, nếu Chu Hoành Viễn thật sự không có quan hệ huyết thống với anh thì anh sẽ phải làm thế nào.
Đã hơn một năm trôi qua, đến giờ Lý Diễm Hoa vẫn chưa liên lạc với mình, rất có thể cô ta đã mặc kệ đứa nhỏ này rồi, nếu như mình cũng vứt bỏ Chu Hoành Viễn, thì đứa nhỏ này sau này sẽ đi về đâu?
Chẳng lẽ lại đuổi nó về quê, cầu xin ông bà ngoại nó chăm sóc nó sao? Hay là đơn giản đưa nó vào trại trẻ mồ côi? Để nó bị bắt nạt và khinh khi? Dù có chọn con đường nào, thì đối với Chu Hoành Viễn và Trình Dục mà nói, đều tàn nhẫn như nhau.
Với Chu Hoành Viễn, sẽ như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, còn với Trình Dục, lại vì anh mềm lòng và nhu nhược.
Trình Dục ngày nào cũng lê một thân mệt mỏi về đến nhà, ăn uống tắm rửa trong im lặng, sau đó lên giường trằn trọc suốt một đêm, ngày hôm sau lại vác đôi mắt thâm quầng nặng nề đi làm.
Chu Hoành Viễn là người mẫn cảm nhất. Cậu biết là đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra với Trình Dục rồi, nhưng lại không biết được cụ thể. Cậu chỉ có thể suy đoán từ từng động tác của Trình Dục, chú ý đến từng biểu cảm của anh, cân nhắc đến mọi khả năng, tính toán đến mọi hậu quả.
Không ai trong hai người họ nhắc đến nỗi u ám trong lòng mình, họ đang đợi, hoặc là một tia bình tinh phá tan màn đêm, hoặc là ánh mặt trời biến mất vĩnh viễn.
Ngày giám định huyết thống được đến ngân hàng qua đường bưu điện, Trình Dục đang ngồi trong phòng làm việc đối chiếu số liệu, đương lúc đầu óc choáng váng, sáu chữ "Không có quan hệ huyết thống" khiến anh tỉnh táo lại ngay lập tức.
Anh bỏ tờ giám định và trong máy huỷ tài liệu, sau đó, rất bình tĩnh mà ngồi trở lại vị trí của mình.
Tảng đá trong lòng Trình Dục rốt cuộc cũng rơi xuống, cuối cùng thì anh cũng mất đi toàn bộ huyết thống của mình.
Có điều, sự thật phũ phàng vẫn tốt hơn là lo lắng đề phòng. Giờ phút này, anh cuối cùng cũng đã cảm nhận được ít an bình đã lâu không có.
@antiquefe (wattpad)