Nguyên một mùa xuân, Chu Hoành Viễn giống như đang nảy mầm vậy, dáng người phát triển rất nhanh, chỉ trong vài tháng đã cao đến ngang tai Trình Dục. Trình Dục rất vui sướng vì sự thay đổi này của cháu trai, anh thậm chí còn mua một cái thước cuộn, rảnh rỗi không có gì làm là lại đem Chu Hoành Viễn ra đo.
Đối với việc này, Chu Hoành Viễn không biết phải nói gì, cậu cũng không ngăn được Trình Dục, chỉ có thể mặc kệ để anh.
Trong học kỳ mới, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên, Chu Hoành Viễn dần dần trở nên yêu thích bóng rổ, ngày nào tan học cũng phải chơi bóng một lát, mồ hôi nương theo gò má chảy xuống, quần áo theo đó mà ướt sũng, về đến nhà lúc nào cũng phải tắm trước rồi mới có thể học bài. Chu Hoành Viễn tuy chỉ mới chơi bóng, nhưng cũng may là thể lực đủ nhiều, lại còn chăm chỉ tập luyện, chỉ trong một học kỳ, cậu liền trở thành người nổi bật trong lớp, dù nhìn vào giới bóng rổ toàn trường cũng có rất ít đối thủ.
Sau khi Chu Hoành Viễn nhổ giò, nữ sinh mới bắt đầu nhao nhao để ý đến ngoại hình của cậu. Dưới hàng lông mày kiếm sắc lẹm là đôi mắt tuy không to nhưng đặc biệt sáng, sóng mũi cao thẳng, tuổi không lớn nhưng cả khuôn mặt đều có góc cạnh rõ ràng, không giống với những bạn nam khác thanh tú nhẹ nhàng, cả người Chu Hoành Viễn tản ra một loại khí chất vững vàng mà lạnh nhạt. Thoạt đầu nhìn sẽ không thấy có gì ấn tượng, thế nhưng chỉ sau vài lần liếc mắt, dần dần sẽ bị cậu hấp dẫn, cuối cùng sẽ không thể nào dời nổi mắt. Cứ thế, bắt đầu có nữ sinh lén lút bàn tán về ngoại hình của cậu, trong ngăn bàn, lúc nào cũng đầy ắp những bức thư tình màu hồng đào, trên sân thể dục, khi nào cũng có không ít nữ sinh nằm sấp trên lan can nhìn cậu chơi bóng.
Đối với chuyện nam nữ, Chu Hoành Viễn không thể coi là trì độn được, dù sao cũng có một đôi cha mẹ như thế, chuyện như vậy muốn giả khờ cũng khó. Nhưng trái tim cậu lại cứng rắn, những lời thổ lộ thẳng thắn hoặc ẩn ý kia, ở trong mắt cậu giống như kịch bản lỗi thời vậy, không kích thích được chút gợn sóng nào.
Ngô Tư Nguyên vài lần than thở cậu không hiểu phong tình, nhưng cậu chỉ cười cười bỏ qua. Cái gọi là tình yêu này, cậu thật sự không có chút hứng thú nào.
Vào tháng 5, trường tổ chức thi đấu bóng rổ, Trịnh Minh Khôn và Ngô Tư Nguyên làm sao có thể bỏ qua cơ hội được một phen nổi bật trước toàn trường như vậy, bọn họ cùng với những người biết chơi bóng rổ trong lớp, mỗi ngày trong giờ học đều cố gắng tranh thủ tập, buổi tối tan học luyện càng hăng.
@antiquefe (wattpad)
Trường trung học của Chu Hoành Viễn có số lượng học sinh và giáo viên thấp nhất trong thành phố J, thế nhưng về học tập và kỷ luật lại rất nghiêm khắc, giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp đều e ngại học sinh sẽ bị phân tâm, từ trước tới nay đối với hoạt động thi đấu bóng rổ này đều là ngoài miệng "không ủng hộ, không phản đối" nhưng sau lưng lại không ngừng mỉa mai, đặc biệt là thầy Tôn chủ nhiệm lớp 1. Hắn là sinh viên vừa ra trường, thành tích của lớp gắn liền với thành tích của chủ nhiệm, cứ có cơ hội là hắn phải châm chọc khiêu khích mấy đứa nhỏ trong đội bóng rổ cơ. Thầy Thôi thì ngược lại. Trong mắt thầy Thôi, thi đấu thể thao là cách tốt nhất để nâng cao sự đoàn kết của một lớp, trong ba năm trung học cơ sở này, học còn có thể học lại, còn tình bạn thì không thể nào bù đắp. Cái thầy quan tâm nhất chính là bầu không khí trong một lớp và tình nghĩa giữa bạn học, dù thi thắng hay thua, đối với thầy mà nói, cũng không quan trọng đến vậy.
Trịnh Minh Khôn là lớp trưởng, bình thường hay làm việc với thầy Thôi, đương nhiên là hiểu được thầy đang nói cái gì, sau khi được sự đồng ý, cậu liều mình muốn đi gây dựng tên tuổi cho cái lớp này.
Bôn ba không phụ lòng người, cuối cùng lớp 2 đã giành được vị trí đầu bảng. Đêm chung kết, thầy Thôi vung tay lên đích thân mời mấy đứa nhỏ trong đội bóng rổ đi ăn cơm.
Nhà mấy đứa nhỏ đều ở lân cận, thầy Thôi liền tìm một nhà hàng sát cạnh trường học, đưa tụi nó vào phòng tiệc riêng, lấy điện thoại di động ra lần lượt gọi cho phụ huynh từng học sinh.
Sau khi Trình Dục đi làm, ngân hàng có phát cho anh một chiếc di động, Chu Hoành Viễn nhớ kỹ số điện thoại của anh, sau khi giải thích tình huống cho anh thì được chấp thuận.
Trên bàn tiệc toàn là mấy thằng nhóc 13-14 tuổi, đương ở độ tuổi ăn khoẻ nhất, thầy Thôi hào phóng, gọi nguyên một bàn đồ ăn ê hề, Trịnh Minh Khôn vốn là có thể ăn rồi, nhìn thấy thịt thôi đã chảy nước miếng. Cậu không đợi được thầy Thôi phát biểu xong bài nói dông dài của mình đã lén lút gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng rồi. Mấy con khỉ con còn lại thấy lớp trưởng đại nhân ăn vụng, chúng nó cũng không cam lòng bị tụt lại, một lúc sau, thầy Thôi vừa dứt lời thì đĩa thịt bò cũng đã thấy đáy.
Thầy Thôi đương nhiên là sẽ không chấp nhặt với đám nhóc này, ho nhẹ vài cái, nói, "Thôi các em ăn đi, ăn đi."
Mấy đứa nhỏ trong đội bóng rổ đứa nào cũng hoạt bát hiếu động, thầy Thôi lại giỏi pha trò, thành ra bữa tiệc này chỉ toàn là tiếng nói cười vui vẻ, vừa náo nhiệt vừa ồn ào, một bữa cơm thôi mà ăn đến tận chín giờ tối mới xong.
Ra khỏi khách sạn, có vài phụ huynh không yên lòng về con mình đều đang đứng chờ ở cửa, Trình Dục đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chu Hoành Viễn theo bản năng nhíu nhíu mày, nhưng lại cảm thấy không có gì bất ngờ, nói với chú, "Khuya lắm rồi, chú bận rộn cả một ngày, còn ra đây đứng chịu khổ chi vậy chứ?"
Trình Dục cười ngượng ngùng, nói, "Chẳng phải là do chú lo cho con sao?"
Chu Hoành Viễn chịu thua, "Con đâu phải con nít, cũng đâu phải nữ sinh, có gì phải lo đâu." Cậu còn muốn nói rằng, trên đời này chỉ có mình chú là cần cậu, còn có thể có nguy hiểm gì đây? Có điều những lời này, dù thế nào cậu cũng không thể nói ra.
Trình Dục dưới ánh đèn lờ mờ nhìn cậu bé đã cao gần bằng mình, chậm rãi nói, "Con đó, có bao nhiêu tuổi thì đối với chú vẫn chỉ là đứa nhỏ thôi."
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 21.