Lúc nhìn thấy Tô Phất xuất hiện, ta tưởng là xuất hiện ảo giác, xác định đó thật sự là Tô Phất, ta rốt cuộc chống đỡ không được hôn mê trong lòng Tịnh Linh.
Từ trên lưng ngựa ngã xuống lúc, ta cũng đã đầy người vết thương, tiếp theo bị dìm suýt chết đuối, lại vô cùng lo lắng chạy tới trong cung. Cả đêm vừa bị thương vừa lo lắng hãi hùng, kinh hỉ cùng kinh hách đan xen, sớm tra tấn tinh thần của ta yếu ớt không chịu nổi.
Ta hoàn toàn là dựa vào ý chí chống đỡ đến cuối cùng. Sau khi an toàn, sợi dây trong lòng tôi "phựt" một cái liền đứt đoạn, ý thức đứt gãy.
Ta mê man suốt một ngày, khi ta tỉnh lại, ta nằm ở trên giường trong Thừa Minh Cung, Tịnh Linh ngồi ở bên giường của ta, Thúy Nhi đứng, hai người đều tha thiết nhìn ta.
Ta nhìn đỉnh giường trước mắt, cảm giác hơn bốn tháng này phảng phất giống như là một giấc mộng.
Thúy Nhi bưng tới một ly nước, Tịnh Linh tiếp nhận, đưa tới bên miệng ta.
Ta liền đón lấy tay nàng uống chút nước, lúc này mới nhuận cổ họng, thanh âm khàn khàn mở miệng: "Hiện tại tình hình thế nào rồi?"
Tiếp theo, Tịnh Linh liền giải thích đơn giản cho ta một chút.
Đúng như ta suy đoán, hơn hai tháng qua tin tức giữa Bắc cảnh và kinh thành đã bị Tô Thụy cắt đứt, đến nỗi ở kinh thành xa xôi chúng ta căn bản cũng không biết tin tức Tô Phất bị tìm được.
Binh lực của Tô Phất đều ở phía bắc. Sau khi ý thức được bị cắt đứt liên lạc với kinh thành, hắn liền lập tức mang binh khởi hành hồi kinh, không nghĩ tới vừa vặn bắt kịp Tô Thụy bức vua thoái vị, đánh cho Tô Thụy bất ngờ không kịp đề phòng.
Tô Thụy chính là ỷ vào binh lực trong cung không đủ mới dám càn rỡ bức vua thoái vị như thế, không hề ngoài ý muốn, dưới thực lực chênh lệch quá xa, hắn liền bị bắt.
Tô Thuỵ hiện đang bị giam giữ trong đại ngục. Lần bức vua thoái vị này, có thể nói là liên lụy đến không ít trọng thần ý muốn mưu phản trên triều đình, Tô Phất hiện tại đang bận rộn chỉnh đốn triều đình, đoán chừng lại bận rộn một hồi lâu.
Lúc Tịnh Linh kể lại, Thúy Nhi đã lặng lẽ rời đi, còn tri kỷ giúp chúng ta đóng kỹ cửa sổ để cho chúng ta an tâm nói chuyện với nhau.
Ta nghe xong trầm mặc không nói, tự mình nhận lấy ly nước lại uống mấy ngụm nước, thanh âm lúc này mới trở nên bình thường: "Trùng hợp như vậy sao?"
Tịnh Linh cúi đầu không nói gì, nhưng ta nhìn vẻ mặt của nàng liền biết, nàng kỳ thật cũng là không quá tin.
Chủ yếu là thật sự quá trùng hợp, không sớm không muộn, Tô Phất hết lần này tới lần khác đúng lúc khi Tô Thụy tấn công cửa cung liền kịp thời mang binh chặn lại, đồng thời cũng tìm đủ chứng cứ chứng thực Tô Thụy tạo phản, lại có thể cam đoan trong hoàng cung sẽ không gặp thương tổn quá lớn.
Ngươi nói xem đây nếu bảo không phải là sớm đã tính toán tốt thì ta thật sự không tin.
Nhưng hoài nghi thì hoài nghi, ta vẫn muốn chờ Tô Phất chính miệng cho ta đáp án.
Tô Phất không thấy bóng dáng, ở trên triều đình bận rộn hơn nửa tháng, ta ở trong Thừa Minh cung lẳng lặng an dưỡng hơn nửa tháng.
Có Tịnh Linh bồi cùng, trong lúc này tuyệt không thiếu buồn bực. Ta vốn là một người thích kích thích mới lạ, nhưng đã trải qua một lần kinh tâm động phách này, có chút yếu lòng, ngược lại yêu năm tháng yên tĩnh hơn.
Chỉ là hơn nửa tháng qua, ta vẫn không gặp được Kiều Khuynh Trác.
Tuy rằng Kiều Khuynh Trác là ám vệ của Tô Phất, ngày thường quả thật không tiện tùy ý xuất hiện. Nhưng đêm trước khi hắn xuất hành còn len lén chạy tới giúp ta đắp chăn, có thể biết được hắn không phải không thể xuất hiện, hơn nữa hiện tại hắn không muốn xuất hiện.
Nhưng lâu như vậy không có tin tức, ta ngược lại có thể xác định hắn an toàn, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, Tô Phất sẽ không gạt ta.
Có thể hắn chỉ là bị Tô Phất sắp xếp công việc hơi nhiều.
Để không làm cho người nhà lo lắng, ta còn đặc biệt gửi cho gia đình một phong thư an ủi.
Phong thư này lại như đá chìm đáy biển, chậm chạp không có hồi âm.
Ta đột nhiên lại nhớ tới nghi ngờ trong lòng khi nói chuyện với Thái hậu ngày đó.
Nhưng trực giác của ta cho biết, trải qua việc này, Tô Phất đại khái là muốn tiết lộ với ta một ít.
Quả nhiên, một tháng sau, Tô Phất gọi ta vào ngự thư phòng.
Tịnh Linh vẫn đem ta đưa đến ngoài cửa, nàng cũng không biết chuyện, nhưng nhạy bén cảm giác được cái gì đó, dọc theo đường đi cầm lấy tay của ta mãi không buông.
Ta trấn an véo má nàng, một mình đi vào ngự thư phòng.
Trong thư phòng có Tô Phất, Kiều Khuynh Trác rốt cục lộ diện, còn có phụ thân ta.
Không biết vì sao, nhìn thấy ba người này cùng xuất hiện, ta có loại cảm giác ngoài dự liệu, một vẻ rất hợp tình hợp lý.
Ta vừa đi vào liền đứng ở cạnh cửa bất động, cùng ba người trong phòng xa xa nhìn nhau.
Giống như cách một khoảng cách không vượt qua được.
Tất cả mọi người không phải kẻ ngốc, ba người họ hợp lại một chỗ đó chính là ý tứ muốn ngả bài. Chỉ là ba người bọn họ vẫn trầm mặc không nói, do do dự dự tựa hồ không biết nên mở miệng như thế nào.
Vào thời điểm không phù hợp này, ta lại cảm thấy có chút buồn cười, mở miệng trước tiên phá vỡ trầm mặc: "Lần mất tích này là do các người đã sắp xếp tốt phải không?”
Tô Phất gật đầu, vội vàng giải thích: "Ta vốn là muốn nói cho ngươi biết, nhưng là ngày đó ngươi phát sốt hôn mê bất tỉnh, liền..."
“Vậy lần này có thể thành công đến như vậy, ngươi nên cẩn thận cảm tạ Tịnh Linh rồi.”
Ta không muốn nghe hắn giải thích, làm bộ vô tình cười nói: "Để ta đoán xem, kỳ thật các người lần này cũng không phải nắm trăm phần chắc chắn đi? Dù sao Tô Thụy người này rất cẩn thận, nếu như không phải việc Tịnh Linh giả mạo nằm ngoài kế hoạch, có thể hay không dẫn được rắn ra khỏi hang còn chưa nói chắc đâu."
Sắc mặt Tô Phất trắng bệch, không thể nghi ngờ là ta đâm vào chỗ đau của hắn, hắn thương Tịnh Linh như vậy, làm sao có thể cam lòng để Tịnh Linh đi mạo hiểm như vậy.
Nhưng ta chính là cố ý làm cho hắn khó chịu, bản thân ta dính vào không sao cả, nhưng Tịnh Linh đoạn thời gian đó phải chịu bao nhiêu thống khổ, thì ta đối với kế hoạch của Tô Phất đả thương người tự tổn hại mình có bấy nhiêu căm tức.
"Khuynh Từ, con sao lại cùng Hoàng Thượng nói chuyện kiểu đó!" phụ thân ta thấy Tô Phất sắc mặt không tốt, vội vàng quát lớn, ngăn cản ta tiếp tục ngữ tổn thương Tô Phất.
“Vâng vâng vâng, Khuynh Từ sai rồi, kính mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Ta giả vờ xin lỗi Tô Phất, quay đầu bắn pháo vào phụ thân ta: "Phụ thân từ trước đến nay trọng tình nghĩa, cho dù là chút ân huệ nhỏ của người khác cũng ghi tạc trong lòng. Nhưng sau khi vào cung Khuynh Từ mới biết được, thì ra Thái hậu nương nương có đại ân với phụ thân, nhưng Khuynh Từ sao chưa từng nghe phụ thân nhắc tới?"
“Chẳng lẽ phụ thân quý nhân nhiều chuyện, quên mất đại ân nhân Thái hậu rồi sao?”
Phụ thân bị ta trào phúng trên mặt lúc đỏ lúc trắng, lại hết lần này tới lần khác lại nói không nên lời phản bác gì, biểu tình thập phần đặc sắc.
Cuối cùng, ta nhìn về phía Kiều Khuynh Trác.
Lần này, không đợi ta giet tới, hắn đã chủ động mở miệng: "Năm đó, huynh cũng không phải mất tích. Là sau khi phụ thân thương lượng với huynh, đặc biệt lấy lý do mất tích để huynh đi làm ám vệ bảo vệ Hoàng thượng.”
Không hổ là ca ca ta, gọn gàng lưu loát.
Ta nhịn không được vỗ tay tán thưởng: "Tuyệt vời, thật sự là quá tuyệt vời. Thì ra từ sáu năm trước, các người đã bắt đầu lên kế hoạch rồi.”
Thì ra giữa ta và chân tướng, còn kém hai câu này của Kiều Khuynh Trác.
Ta thể hồ quán đỉnh*, nghĩ thông suốt được đại khái chân tướng.
(Thể hồ quán đỉnh: thể hồ là một loại mỡ sữa đông đặc, trơn mướt. Trong Kinh Phật được dùng để nói về việc một khi trí tuệ được khơi mở thì trừ phiền não vô minh, thông suốt thanh tịnh. Trong đây dùng với ý là nắm bắt được điểm mấu chốt thì sự việc khơi thông, hiểu rõ ràng đầu đuôi khúc mắc.)
Cái gọi là ân tình, lại không phải là Tô Phất đối với Kiều Khuynh Trác, mà là Thái hậu đối với phụ thân ta.
Theo như Thái hậu miêu tả, nếu như năm đó bà không giúp phụ thân, như vậy ta cùng Kiều Khuynh Trác thậm chí không có khả năng được sinh ra. Mà cuộc đời Thái hậu quan trọng nhất chính là Tô Phất, Kiều Khuynh Trác bảo vệ Tô Phất là báo ân, nói cũng không sai.
Tô Phất có một ám vệ bên người đáng tin cậy, nhưng cùng lúc đó, hắn còn cần thế lực nhất định, Kiều gia đời đời làm tướng, còn cần có một tướng quân làm bộ hạ đắc lực của hắn.
Nam tử Đại Lương làm quan, chưa bao giờ xuất nữ tướng. Bởi vậy, ta chỉ có thể nữ cải nam trang, lấy thân phận Kiều Khuynh Trác trở thành bộ hạ đắc lực này.
Chỉ là ta không rõ bọn họ tại sao phải phiền toái như thế, chỉ là cần một ám vệ cùng một tướng quân, tại sao không để cho ta đi làm ám vệ kia, mà để cho Kiều Khuynh Trác danh chính ngôn thuận đi làm đại tướng quân của hắn?
Kiều Khuynh Trác liếc mắt một cái liền hiểu rõ nghi ngờ của ta. Hắn chần chờ một chút, vẫn là ăn ngay nói thật: "Lúc đó cá tính của muội mạnh mẽ, lại ngoan cố, cho muội đi làm một cái bóng, chúng ta đều cảm thấy muội tám chín phần mười sẽ không phối hợp, cho nên mới phải ra hạ sách này.”
Kiều Khuynh Trác vừa nói xong, phụ thân ta liền tiếp lời nói: "Hơn nữa, con đứa nhỏ này từ nhỏ đã muốn làm tướng quân mang binh đánh trận, nhưng Đại Lương nào có nữ tướng quân? Ta cũng chỉ nghĩ, để con tới làm cho đã cơn nghiền, cũng là thành toàn cho tâm nguyện của con.”
Ta không nghĩ tới bọn họ giấu diếm ta sáu năm, lại là bởi vì nguyên nhân buồn cười như vậy.
Ta cúi đầu cười khẽ hai tiếng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lại không cảm thấy nên phẫn nộ sau khi bị lừa gạt.
Sau một lúc lâu, ta cay đắng nói: "Các người nên nói cho ta biết sớm một chút.”
Các người không nên gạt ta.
Các người chẳng lẽ còn không hiểu sao, cho dù ta có không nguyện ý đến thế nào, nhưng chỉ cần là các người kỳ vọng, ta đều sẽ ép buộc chính mình đi làm mà.
Cho dù là nữ cải nam trang tòng quân cũng tốt, bị ép vào cung làm quý phi cũng tốt, ta không phải đều làm theo kỳ vọng của các ngươi sao?
Bởi vì các người là người thân cận nhất của ta trên đời này, cho nên ta nguyện ý buông tha cho suy nghĩ của chính mình, chỉ vì không muốn để cho các người thất vọng.
Ta cúi đầu, một loại cảm giác vô lực từ ngực lan tràn tới tứ chi cốt tủy, ngay cả cảm quan cũng không còn nhạy bén nữa, chỉ có thể nghe được bên tai đứt đoạn truyền đến thanh âm của phụ thân.
“Khuynh Từ, Đại Lương không có nữ tướng, con dù sao cũng là nữ tử, không có khả năng nữ giả nam trang cả đời. Hôm nay đại thế dần chuyển, con ở trong hậu cung, Hoàng thượng cũng sẽ chiếu cố tốt được cho con. Về phần tướng quân, để Khuynh Trác trở về làm đi.”
Lời này vừa nói ra, Kiều Khuynh Trác cùng Tô Phất song song biến sắc. Kiều Khuynh Trác thốt lên: "Phụ thân, người đang nói cái gì vậy! Chúng ta trước đó căn bản không có thương lượng qua việc này!”
Tô Phất càng kích động hơn, đến mức có chút cà lăm: "Kiều... Kiều lão tướng quân, tuy rằng đây là gia sự của ngài, nhưng đổi tướng quân cũng được coi là nửa quốc sự, ngài đây, ngài đây..."
“Được.” Ta không chút do dự đáp ứng.
Sắc mặt Kiều Khuynh Trác xanh mét: "Từ Từ, muội không nên bướng bỉnh, nghĩ kỹ rồi trả lời.”
“Ta nghĩ kỹ rồi.” Ta chân tình thực ý nói:" Ta hiện tại đối với làm tướng quân thật sự không có hứng thú, ở trong hoàng cung cũng tốt, có thể cùng Tịnh Linh, vô ưu vô lự, thật tốt.”
Phụ thân tựa hồ thở phào nhẹ nhõm: "Con nghĩ thoáng là được, vậy cứ như vậy là được rồi......”
Phụ thân còn chưa nói xong, cửa ngự thư phòng đã bị một cước đá văng.
Tịnh Linh vọt vào, tốc độ nhanh đến mức ngay cả hai thủ vệ cũng không kịp phản ứng. Nàng vọt tới trước mặt phụ thân ta, vung quyền cước đấm đá với ông.
"Ngươi dựa vào cái gì mà thay nàng quyết định, ngươi dựa vào cái gì chi phối nàng làm theo ý ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà khi dễ nàng!"
Tịnh Linh nghỉ một chút, phụ thân bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng ngại Tịnh Linh là trưởng công chúa, cũng không dám đánh trả, chỉ có thể bị động chịu đánh.
“Ngươi không biết nàng nói như vậy chỉ là vì không muốn làm cho ngươi khó xử sao?! Ngươi làm phụ thân cái kiểu gì vậy, ngươi rốt cuộc có coi nàng là nữ nhi của người hay không!!!”
Tô Phất bắt đầu cố gắng giữ chặt Tịnh Linh, nhưng Tịnh Linh tựa như điên rồi, ngay cả Tô Phất cũng trúng vài quyền.
Ta ngây ngốc tại chỗ nửa ngày, lúc này mới kịp phản ứng, xông lên ôm lấy Tịnh Linh. Tịnh Linh sợ làm ta bị thương, ta vừa đến gần liền bất động, tùy ý để ta ôm nàng chạy ra khỏi ngự thư phòng.
Ta không thèm quản phía sau gà bay chó sủa, cũng mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, ôm Tịnh Linh ở trong cung chạy như bay, thẳng đến khi cảm giác được mệt mỏi, mới ngừng lại.
Khoảnh khắc tiếp xúc với tầm mắt Tịnh Linh được ta ôm trong lòng kia, ủy khuất đến muộn trong nháy mắt bao phủ ta, ta cũng không thể ngụy trang được nữa, không hề có hình tượng ở trước mặt Tịnh Linh khóc lên.
Ta làm sao có thể không thèm để ý, bị thân nhân thân cận nhất của mình lừa gạt, cố gắng đạt được mộng tưởng rồi lại muốn ta chắp tay nhường cho người khác, ta làm sao có thể không thèm để ý?
Ta phảng phất thoáng cái mất đi tất cả, không còn lại chút gì, chỉ còn lại đau thương.
Tịnh Linh ôm lấy đầu ta, đặt ở đầu vai của mình, tùy ý để ta khóc.
Nàng nói: "Từ Từ, ngươi yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không lừa gạt ngươi.”
Ta ôm Tịnh Linh tay chậm rãi siết chặt.
Không đúng, làm sao ta có thể nói hai bàn tay trắng chứ?
Ta còn có Tịnh Linh mà.
Nàng sẽ một lòng hướng về ta, sẽ vì ta trút giận, sẽ nhìn ra tất cả không vui của ta.
Và nàng ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ gạt ta.
Buổi tối hôm đó, Kiều Khuynh Trác lại trèo cửa sổ vào phòng ta.
Ta không muốn để ý đến hắn, đưa lưng về phía hắn giả vờ ngủ.
Hắn ta vẫn đứng bên giường như lần trước, một lúc lâu sau vẫn không rời đi, tự mình kéo ghế ngồi xuống bên giường ta: "Từ Từ, huynh biết muội chưa ngủ."
Ta thấy giả bộ không được nữa, đem chăn đắp qua đỉnh đầu, dùng hành động biểu thị cự tuyệt.
Kiều Khuynh Trác chọc chọc ta: "Từ Từ, muội ra đây, đừng buồn, chúng ta nói chuyện.”
Ta rầu rĩ trả lời: "Không ra, không buồn, không nói chuyện, cút!”
Kiều Khuynh Trác tiếp tục kiên nhẫn chọc ta, sau khi chọc đại khái năm phút đồng hồ, ta chịu không nổi nữa, từ trên giường nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Kiều Khuynh Trác: "Rốt cuộc huynh muốn làm cái….. Gì?"
Ngữ điệu vốn nổi giận đùng đùng của ta chuyển nhanh, còn mang theo chút run rẩy.
Ta nhìn Kiều Khuynh Trác trước mặt, hơn nửa ngày mới hoảng hốt hỏi: "Mỹ nữ, cô là ai?"
Kiều Khuynh Trác nghiêng đầu, cười không lộ răng: "Hửm?”
Kiều Khuynh Trác trước mặt quả thực giống như gương soi ban ngày của ta... Nói đúng ra, so với ta ban ngày còn đẹp hơn, còn giống một quý phi hơn.
Váy dài chạm đất, phấn đại tẫn thi, thích đáng là một tiểu thư khuê các ôn nhu hiền thục.
Ta trợn mắt há hốc mồm: "Ca, cho dù huynh vì dỗ muội vui vẻ cũng không đến mức hy sinh như vậy chứ?”
“Ta mặc như vậy cũng không phải vì dỗ muội vui vẻ. "Kiều Khuynh Trác xách gói đồ bên chân ném vào lòng ta.
Ta mở ra xem, là một bộ quần áo nam.
“Mau thay đi rồi nhanh rời đi đi.”
Ta bị thao tác này của hắn làm cho không hiểu ra sao: "Huynh đây là có ý gì?”
“Thúy Nhi đã ở cửa chờ, nàng là thị nữ bên người muội, để nàng đi cùng muội.”
Kiều Khuynh Trác tựa như không nghe thấy câu hỏi của ta, tiếp tục tự nói: "Sau khi muội ra ngoài, A Lục sẽ dẫn muội và Thúy Nhi rời khỏi hoàng cung. Sau khi rời khỏi hoàng cung, muội cũng đừng giận, trực tiếp về thẳng nhà, chuẩn bị tiếp chỉ..."
“Dừng dừng dừng!” Ta đưa tay ngăn Kiều Khuynh Trác đang lải nhải không ngớt, một tay chống trán suy tư một hồi, nghĩ thông suốt: "Huynh muốn nam giả nữ thay ta làm quý phi?!"
Kiều Khuynh Trác nhìn váy trên người mình: "Không đẹp sao?”
Ta thiếu chút nữa bị làm cho lệch lạc tam quan rồi: "Đẹp...... Không, đây không phải trọng điểm, huynh làm như vậy phụ thân có biết không?"
“Biết, tuy rằng khuyên ông ấy tốn chút công phu. "Kiều Khuynh Trác sửa lại tay áo rộng thùng thình, nói không chút để ý.
Ta hô hấp trì trệ: "Huynh ở chỗ này làm quý phi, vậy ta...?"
Kiều Khuynh Trác cười nói: "Thế nào? Thật sự không muốn tiếp tục làm tướng quân?”
“Muốn! "Ta thốt ra, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ tới Tịnh Linh.
Nếu như ta rời khỏi hoàng cung, nàng nhất định sẽ rất khổ sở? Hơn nữa, ta cũng luyến tiếc nàng.
“...... Hay là thôi đi. "Ta lại ỉu xìu:" Huynh là nam nhân, võ công tốt hơn ta, lại có tài hoa hơn ta, ở lại hậu viện thâm cung này quá uỷ khuất tài năng của huynh. Vẫn là huynh rời đi đại triển thân thủ đi.”
Nghe vậy, Kiều Khuynh Trác đột nhiên nghiêm mặt: "Từ Từ, muội còn nhớ gia huấn Kiều gia chúng ta không?"
"Muội mới là Kiều tướng quân chân chính kia, vô luận ta có ưu tú hơn muội hay không, những huân chương chiến công trước kia đều là của muội, nếu như ta mạo danh thế thân như vậy, làm sao xứng đáng với chữ"Nghĩa"trong gia huấn."
"Ta biết, muội là luyến tiếc trưởng công chúa, cái này muội yên tâm, chuyện của các muội chúng ta cũng đều biết. Ta cùng hoàng thượng đã thương lượng xong, chờ muội ra cung, liền hạ chỉ đem trưởng công chúa định hôn cho muội..."
Ta giật mình nhào tới, kích động nói: "Lời này là thật?!”
Kiều Khuynh Trác đẩy bàn tay thiếu chút nữa bóp cổ hắn ra: "Nếu muội kích động bóp chết ta, vậy không thể là thật được rồi.”
Ta vội vàng rút tay về, lại đột nhiên phát hiện không đúng: "Chờ một chút, chuyện của ta và Tịnh Linh, các người làm sao biết được?”
Kiều Khuynh Trác như cười như không liếc mắt nhìn ta một cái: "Muội đã quên ngày đó A Ly ở cùng các muội sao? Cũng làm khó đứa nhỏ kia rồi, tiếng Trung Nguyên nói không được tốt lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng nói cho chúng ta hiểu được chuyện xảy ra ngày đó."
“Nếu sống sót sau tai nạn, vậy chuyện kiếp sau cứ làm ở kiếp này đi, hử?”
Ta cao hứng không chịu nổi, ôm lấy Kiều Khuynh Trác, hận không thể hôn lên mặt hắn một cái.
Kiều Khuynh Trác kéo ta từ trên người hắn xuống, ý bảo ta đi nhanh lên.
Ta hấp tấp lấy tốc độ nhanh nhất thay quần áo lên người, đang định lật cửa sổ rời đi, đột nhiên lại ngừng lại.
Ta vẫn cảm thấy Kiều Khuynh Trác ở lại hậu cung này quả thực quá mức uỷ khuất tài năng của hắn, cho nên, ta đề nghị: "Thật sự không được, huynh cũng có thể tìm một nữ tử giống chúng ta tiến cung để thay thế, không nhất định phải ở lại hậu cung này."
Kiều Khuynh Trác cười lắc đầu, ánh mắt dịu dàng xen lẫn tình cảm: "Ta vẫn phải tiếp tục bảo vệ Hoàng thượng, về phần làm quý phi... coi như thỏa mãn tư tâm của ta đi."
Giống như lúc trước khi ta còn không rõ tình cảm của mình, Kiều Khuynh Trác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, ta bây giờ cũng hiểu được tâm ý của hắn.
Ta thấy tâm ý rõ, chân thành chúc nguyện: "Vậy huynh nên cố gắng lên, Tô Phất là một tên đầu gỗ, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể thông suốt.”
Kiều Khuynh Trác cười gật đầu: "Còn một câu nữa, ta còn chưa nói với muội.”
“Xin lỗi, đã lừa gạt muội lâu như vậy.”
Trong lòng ta khẽ động, cuối cùng chút oán khí kia cũng tan thành mây khói.
Kiều Khuynh Trác, thật sự là khắc tinh trời sinh của ta.
Sau khi ta trèo cửa sổ ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy A Lục và Thúy Nhi ở bên ngoài chờ, Thúy Nhi thậm chí không biết từ lúc nào đã giúp ta gói kỹ hành lý, bao lớn bao nhỏ chất đống ở bên chân.
Giờ khắc này, ta càng thêm rõ ràng nhận thức được, ta thật sự muốn rời khỏi nơi này.
Ta quay đầu nhìn Thừa Minh cung, lại sinh ra chút không nỡ. Nhưng ta cũng không có lập tức theo A Lục rời khỏi hoàng cung, mà là đi tìm Tịnh Linh trước.
Giờ này, Tịnh Linh quả nhiên đang ngủ say. Ta kìm lòng không đậu đem nàng từ trên giường ôm lên, "Chụt" một ngụm dúm ở trên mặt của nàng.
Tịnh Linh bị ta đánh thức, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, đẩy ra mặt của ta cả giận nói: "Đêm hôm khuya khoắt ngươi nổi điên cái gì đấy!"
Ta vui như một con chó ngốc, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị lại đánh lén mổ cái chóc lên mặt nàng thêm một cái, lúc này mới thỏa mãn buông nàng ra: "Ta phải đi, đến nói lời tạm biệt với nàng. Nhưng đây chỉ là tạm thời, rất nhanh ta có thể cưới nàng rồi!"
Nói xong, ta buông Tịnh Linh bỏ chạy, cũng không dám quay đầu lại nhìn, dù sao ta cũng thẹn thùng mà.
Không có sự khích động của Tô Thụy, loạn ở phía bắc hoàn toàn bình ổn. Lần này Đại Lương tứ phương yên ổn, không cần cảnh giới trấn thủ, Tô Phất liền cho những tướng lĩnh lao khổ nhiều năm chúng ta nghỉ ngơi.
Lập tức hạ chỉ đem trưởng công chúa gả cho ta, thừa dịp này, để cho chúng ta đem hôn sự làm xong.
Phụ thân ta cùng Tô Phất hành động đặc biệt nhanh, nửa tháng sau, hôn sự kinh động toàn bộ kinh thành liền bắt đầu ầm ĩ.
Ta mặc trang phục cưới của tân lang, tiếp nhận lời chúc mừng của khách mời bốn phương.
Tô Phất cùng Kiều Khuynh Trác cũng tới, xuất phát từ khiêm tốn, bọn họ đều thay thường phục, lại vì không muốn khiến cho hoài nghi, Kiều Khuynh Trác vẫn mặc nữ trang.
Ta hoài nghi nửa đời sau của hắn hẳn là vĩnh viễn cũng không thoát khỏi nữ trang.
Ánh mắt Tô Phất nhìn ta ít nhiều mang theo chút u oán, hắn nhất định cảm thấy Tịnh Linh đây là hoa nhài cắm ở trên phân trâu, hoặc là, hắn là hồi tưởng lại nhiều năm trước ta ở trong quân doanh một câu vô tâm vô phế kia "Trưởng công chúa, đem cho ta.”
Năm đó ta cũng thật không ngờ, nhiều năm sau những lời này cư nhiên một câu thành sấm.
Nhưng u oán thì u oán, ta nghĩ Tô Phất đối với ta đại khái vẫn là yên tâm đi. Hắn vây quanh ta cứ lải nhà lải nhải, giống như một ca ca bình thường, trân trọng đem bảo bối muội muội của mình giao vào trong tay ta.
Cuối cùng, Tô Phất đột nhiên hỏi một câu: "Từ Từ, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?”
Ánh mắt của hắn cẩn thận như vậy, sợ khiến cho ta không vui.
Ta đột nhiên nhớ tới không biết lúc nào đó, Tô Phất đã từng nói với ta, người thân cận của hắn trên đời này cũng không nhiều, mà ta là bằng hữu tốt nhất của hắn.
Ta trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Ta nghĩ, hiện tại hẳn là không phải.”
“Ta cưới Tịnh Linh, hiện tại ngươi không phải là anh vợ của ta sao?”
Ánh mắt Tô Phất đang ảm đạm lập tức sáng lên, hắn vui vẻ nở nụ cười, hào phóng không do dự theo lời ta chiếm tiện nghi.
Ta cùng bọn họ ở bên ngoài ầm ĩ ầm ĩ cả ngày. Đến buổi tối, trên trời bắn pháo hoa trắng đêm không tắt, đó là ta đã từng đáp ứng Tịnh Linh, vì nàng mua hết pháo hoa cả thành.
Ta trở lại phòng cưới, Tịnh Linh đội Phượng phi hà quan, tươi đẹp kiều diễm. Nàng vén khăn voan lên, đang ngửa đầu nhìn pháo hoa trên trời.
“Đây là pháo hoa dành cho ta sao? " Nàng quay đầu hỏi ta.
Ta gật đầu: "Là vì nàng mà đốt, chỉ dành cho nàng.”
“Thật đẹp. "Tịnh Linh cười nói.
Ta đi lên trước, ôm nàng vào lòng: "Nàng còn nhớ những câu chuyện trước kia ta từng kể với nàng không? Cát lún sa mạc, tuyết trắng xóa, chùa Cô Nhạn cổ...... đều rất đẹp. Sau này nàng sẽ thấy.”
“Vậy ngươi sẽ cùng ta đi xem chứ? "Tịnh Linh ngửa đầu nghiêm túc hỏi ta.
“Sẽ, ta sẽ cùng nàng đi xem, mãi mãi cùng với nàng.”
【Chính văn hoàn】