Nếu không biết hắn là do Hoàng Thượng đích thân chỉ thị, ta còn tưởng rằng đó là một tên lừa đảo.
Ta ôm đầy bụng những từ ngữ mà tối hôm qua Thúy Nhi cưỡng ép phải học thuộc để ứng đối, đứng sẵn ở cửa bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón thầy phong thủy đến….dù sao người trong cung đều biết có ma quái náo loạn trên nóc Thừa Minh cung của ta.
Kết quả thầy phong thủy này mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp tới cửa cung ta, lại xoay một vòng tại chỗ, thẳng bước hướng Đức An cung của Đức phi mà đi.
Ta:???
Náo nhiệt gà bay chó sủa đều là ở Đức An cung, không liên quan đến Thừa Minh cung của ta.
Ta nghe động tĩnh leng keng trong Đức An cung, vui vẻ vô cùng, trở về phòng đi cướp quyển tiểu thuyết của Thúy Nhi tiếp tục xem.
Vừa mới vào trong, ta liền nhận được thư nhà phụ thân ta đưa tới.
Nói là thư nhà, chi bằng nói là thư phê phán ta không đúng chỗ này không được chỗ kia.
Chuyện ta ném Đức phi ra khỏi cung truyền đi quá xa, ngay cả phụ thân ta bên ngoài cung cũng biết ta có một sự tích rộng rãi như vậy.
Phụ thân ta trước khi đưa ta vào cung từng trắng trợn khoe khoang tài đức vẹn toàn của ta, thổi phồng tới mức khiến ta phải hoài nghi có phải ông ta ở bên ngoài vụng trộm sinh một nữ nhi tài hoa hơn người chứ không phải đang nói về ta hay không.
Cuối thư, phụ thân ta bảo ta chú ý thân phận, phải có phong thái của một quý phi đoan trang, không thể liều lĩnh như ở trong quân doanh như trước.
Đọc đến đây khiến ta tức đến nỗi bật cười.
Thời điểm năm đó phụ thân đem ta nhét vào quân doanh, bắt ta phải luyện ra khí phách của lính nhà binh dũng cảm tiến lên không chùn bước, tuyệt đối không được có tính khí tiểu nữ nhi nhăn nhăn nhó nhó.
Hôm nay, khi đem ta nhét vào hậu cung lại bắt ta đoan trang nhã nhặn lịch sự, nhất thiết không được lỗ mãng hồ nháo.
Sao ông ta không đào tạo ta thành gián điệp hai mặt luôn đi?
Sở thích hứng thú của ta cũng không nhiều, nhưng đứng mũi chịu sào tuyệt đối là thích chọc giận lão phụ thân nhà ta.
Tô Phất từng cảm khái qua ta là đại hiếu tử hiếm thấy trên thế gian.
Phụ thân ta là võ tướng, một bức thư nhà bằng tiếng Đại Bạch của ông gửi tới, ta liền lôi kéo Thúy Nhi lật sách vài ngày, chắp vá lung tung viết ra một bức hồi âm nho nhã gửi về.
Phụ thân ngại thân phận trưởng bối, trong thư mặc dù dùng tiếng Đại Bạch nhưng lời nói thấm thía, không có nửa chữ thô tục.
Ta thì không giống vậy, trực tiếp dùng từ ngữ hoa lệ oán hận trả về, từng chữ đều không chút lưu tình.
Cho dù phụ thân ta không phải là người nhiều văn hóa, không nhất định xem mà có thể hiểu được hết, nhưng xem xong thư ông ấy tuyệt đối có thể cảm nhận đầy đủ được sự oán hận sâu sắc mà ta muốn cho ông ấy thấy.
Ta bảo Thúy Nhi gửi thư đi, vừa nghĩ tới lão già kia nhìn thấy phong thư này tức giận muốn đập chet ta nhưng lại bất lực, trong lòng ta vô cùng sảng khoái.
Trong lòng sảng khoái xong một hồi, ta lại thấy nhàm chán.
Luyện võ là không có khả năng rồi, Tô Phất cùng Tịnh Linh đã không thấy mặt mũi cũng được một tháng, đống thoại bản của Thúy nhi cũng bị ta lật xem gần hết.
Ta đột nhiên có chút muốn ra ngoài đi dạo.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã mọc rễ nảy mầm trong lòng ta, càng không thể vãn hồi.
Ta quyết định thật nhanh đi tìm Tô Phất, bảo hắn lấy lý do về nhà thăm người thân thả ta ra khỏi cung.
Tô Phất gần đây bận rộn sứt đầu mẻ trán, cũng không phải bởi vì hôn sự của Tịnh Linh mà là bởi vì biên giới phương Bắc xuất hiện chút động thái nhỏ, tuy rằng ảnh hưởng không lớn nhưng xử lý cũng có chút phiền toái.
Về phần Tịnh Linh, bởi vì thiếu sự tương trợ to lớn của Tô Phất cùng Thái hậu đánh bài tình thân hiệu quả càng ngày càng cực kỳ bé nhỏ, trong khoảng thời gian này cũng không biết đang bận rộn cái gì.
Thân là nguyên đại tướng quân, ta vốn muốn đề xuất ý kiến với Tô Phất trong chuyện biên cảnh xảy ra động tĩnh lần này, nhưng vừa nhìn thấy tấu chương Tô Phất mở ra có chữ to như cái đấu của lão già nhà ta, ta liền không muốn động nữa.
Tô Phất bận rộn mơ mơ màng màng, nhìn thấy ta giật mình một cái, đoán chừng là sợ ta thêm phiền cho hắn, ta vừa nói xong vung tay lên liền chuẩn.
Ta nhàm chán muốn điên rồi, vừa được cho phép một cái liền trở lại trong cung tiện tay thu thập chút lộ phí, thay đổi quần áo, ngay cả cửa lớn cũng không ra, trực tiếp cong cong vẹo vẹo chuồn đi theo vách tường, nhảy ra khỏi tường cao của hoàng cung.
Bên ngoài hoàng cung không giống với bên trong sau bức tường cung cấm, náo nhiệt và tự tại, liễu xanh phất sóng, gạch xanh ngói xanh, tiếng rao hàng của người bán hàng rong trên đường lúc lên lúc xuống bên tai, bên người thường thường có tiểu hài tử cầm kẹo tranh đường vui đùa chạy qua.
Đi vào khu phố xá sầm uất, cô gái bán hoa xách lẵng hoa đứng ở ven đường, mùi thơm của đồ ăn vặt xen lẫn mùi thơm của hoa từ giỏ hoa cô gái đó lan tràn ra, còn mang theo mùi son phấn của phụ nhân, hòa thành mùi vị đặc trưng của hồng trần phồn hoa.
Lúc này cách thời điểm ta tiến cung đã qua nửa năm, cảnh tượng bên ngoài hoàng cung yên tĩnh khiến ta cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Để thuận tiện, ta thay đổi một bộ nam trang.
Bởi vì quanh năm đóng quân ở biên giới nên ta đối với kinh thành cũng không tính là quen thuộc, một đường đi một chút dừng một chút, đối với sự vật ven đường ngược lại có chút mới mẻ.
Chỉ chốc lát sau, ta liền mua một đống đồ ăn vặt ngoại hình mới lạ ôm ở trên tay, ăn chưa được mấy miếng đã không muốn ăn nữa.
Ta nhìn đồ ăn vặt trong tay có chút rầu rĩ, hết sức tưởng niệm sức ăn như mãnh hổ của Tịnh Linh, thế cho nên trong tầm mắt phảng phất đều xuất hiện ảo ảnh hình bóng Tịnh Linh.
Chờ một chút, hình như không phải ảo ảnh?
Ta giật mình một cái, dùng sức dụi dụi mắt, khuôn mặt quen thuộc của Tịnh Linh ở trong tầm mắt của ta không hề thay đổi, khóe mắt mang theo nước mắt không hề có hình tượng đứng gặm móng heo nướng ven đường!
Sao nàng ấy lại ở đây?
Ta sờ sờ nhớ ra chính mình không hề che mặt, theo bản năng trốn vào trong một cửa hàng, vừa vặn bên trong có bán mặt nạ, ta liền mua cái đơn giản nhất màu bạc nửa mặt đeo lên, lúc này mới dám đi ra vụng trộm đi theo ở phía sau Tịnh Linh.
Lúc trước ta đã đáp ứng Tịnh Linh sẽ dẫn nàng đi ra ngoài, hiện tại ta cũng không dám để cho nàng biết ta một mình đi ra ngoài chơi mà không mang theo nàng, bằng không không biết với tính cách của tiểu hài tử này sẽ làm ẫm ĩ tới khi nào.
Ta quan sát xung quanh, bên người Tịnh Linh không có hộ vệ, liên tưởng đến chuyện lúc trước, không khó tưởng tượng ra tiểu hài tử này hẳn là bị bức hôn bức tới sợ rồi, nhất thời nóng đầu liền trốn đi.
Cũng không biết bảo an trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, để cho ta đây một quý phi biết công phu chạy mất thì cũng thôi đi, nhưng thế nào mà ngay cả trưởng công chúa trói gà không chặt cũng không trông nổi?
Xuất phát từ lo lắng đối với sự an toàn của Tịnh Linh, ta lựa chọn lén lút đi theo phía sau nàng.
Vì không để cho nàng phát hiện, ta trốn đông trốn tây đặc biệt cẩn thận, thế cho nên thỉnh thoảng có người để ý tới, ta còn nghe được có một cô nương bán hoa thấp giọng hô một câu "Biến thái".
Ta: "......’’
Quên đi, biến thái thì biến thái, cũng chẳng có ai quen biết ta.
Vì vậy, ta liếc nhìn cô gái bán hoa và trả lời: "Thì sao nào?"
Chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ tất là người khác.
Đi theo Tịnh Linh xem xét đánh giá một canh giờ, ta phát hiện trong mắt kẻ tham ăn này chỉ có mỹ thực, bên người xảy ra chuyện gì hoàn toàn không thèm để ý luôn.
Vì thế ta từ lúc bắt đầu lén lén lút lút, biến thành hiện tại nghênh ngang đi theo ở phía sau, còn thi thoảng cúi đầu nhìn một đống đồ ăn vặt ôm trong tay, nghĩ có nên tìm lý do đưa qua để tránh lãng phí lương thực hay không.
Ngay khi ta đang cảm thấy đi theo Tịnh Linh quả thực là lãng phí thời gian, thì thấy một thằng nhóc thân hình cao vừa vặn đến đầu vai nàng, lướt qua sát cạnh người nàng, trên tay cầm thanh đao nhỏ.
Con dao trong tay thằng nhóc nhanh chóng sượt một đường bên hông Tịnh Linh, túi tiền đeo bên hông liền rơi vào trong tay nó.
Tốc độ của thằng nhóc rất nhanh, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy nó rất khẩn trương, cả người run rẩy, thoạt nhìn ra là một tên phạm tội lần đầu.
Ta bước nhanh về phía trước và tóm lấy thằng nhóc.
Tịnh Linh bị ta đột nhiên tới gần dọa hết hồn, rốt cục phát hiện ra sự tồn tại của ta theo đuôi nàng một đường đến giờ.
Ta không để ý tới sự kinh hoảng của Tịnh Linh, cười híp mắt đem một đống đồ ăn nhét vào trong tay thằng nhóc: "Vị đệ đệ này, ca ca mua quá nhiều ăn không hết, nếu không hay là ngươi giúp ta ăn đi?"
Thằng nhóc dường như bị biến cố này dọa sợ, run rẩy sững sờ tại chỗ nửa ngày không kịp phản ứng lại.
Tịnh Linh lúc này mới phát hiện túi tiền trên tay thằng nhóc, sờ sờ bên hông rỗng tuếch, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi che miệng nhỏ giọng kinh hô một tiếng.
Thằng nhóc nhìn thấy động tác của Tịnh Linh, nghẹn đỏ cả mặt, miệng khép lại nhưng một câu cũng nói không nên lời, cuối cùng nhận mệnh cúi đầu, đem tay nắm túi tiền cẩn thận từng li từng tí đưa đến trước mặt Tịnh Linh.
Ta nhìn bộ dáng quẫn bách của thằng nhóc này, sinh lòng thương tiếc.
Đứa nhỏ ở tuổi này, nếu như không phải bị cuộc sống bức vào tuyệt cảnh, làm sao có thể đến mức ở trên đường cái trộm đồ của người khác?
Vì thế, ta nhẹ nhàng xoa xoa đầu của nó, quay sang Tịnh Linh cười nói: "Thằng nhóc này đoán chừng thấy túi tiền rơi, muốn nhặt lên đem trả vật về nguyên chủ, lại bị ta nửa đường chắn mất, nói ra cũng là lỗi của ta.”
“Hy vọng vị tiểu thư này không để ý.”
Một lời nói dối vụng về, nhưng đủ để chuộc lại lòng tự trọng của đứa trẻ phạm tội chưa thành này.
Quần áo của thằng nhóc rất cũ nát nhưng tóc tai mềm mại lại sạch sẽ, không khó nhìn ra được nghiêm túc chải buộc.
Đứa nhỏ như vậy, chỉ cần giữ gìn được tự tôn thì còn có thể cứu được.
Tịnh Linh đứng ở giữa ta cùng thằng nhóc này nhìn qua nhìn lại vài lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào túi tiền trong tay nó, nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng: "Mang đi đi.”
“Đồ đã đánh rơi, ta mới không thèm nữa. Ngươi nhặt lên đã chứng tỏ ngươi thích nó, vậy cầm đi là được rồi.“
Dứt lời, Tịnh Linh cũng không nhìn thằng nhóc đó, ngẩng đầu, mang theo sự kiêu ngạo xoay người rời đi.
Tay thằng nhóc giơ giữa không trung, thu cũng không được, không thu cũng không xong, xấu hổ không biết làm sao.
Ta có chút buồn cười, kéo tay nó buông xuống: "Nàng chính là thích mạnh miệng, nếu túi tiền này đã nói cho ngươi, ngươi liền nhận lấy đi.”
Thằng nhóc cầm túi tiền, cắn cắn môi dưới, thanh âm cực nhẹ nói: "Đói, nếu không, không trộm.”
“Ta biết." Ta cũng học theo hắn nhẹ giọng nói:" Nhưng trộm dù sao cũng không tốt.”
Nó gật đầu, lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn ta một cái.
Ta phát hiện ánh mắt của nó hơi nhạt, dưới ánh mặt trời rực rỡ như hổ phách.
“Cảm ơn."
Qua vài giây, nó thu hồi tầm mắt, lại cúi đầu.
Ta ở trên tóc xoa một cái cảm giác rất mềm, sau đó lập tức đuổi theo Tịnh Linh đã đi xa