Phiếu ăn được chia làm ba loại ứng lần lượt với bữa sáng, bữa trưa, bữa tối.
Khi có phiếu này, người dân chỉ cần đến nhà ăn và căn tin là có thể đổi lấy được thức ăn và nước uống.
Mỗi ngày, quân đội sẽ phát cho mỗi người dân ba phiếu ăn, họ có thể lựa chọn nhịn ăn để giữ lại phiếu và dùng phiếu này để trao đổi với người khác.
Lâu dần, phiếu ăn đã trở thành một loại tiền tệ mới trong căn cứ.
Căn cứ dành ra một phòng trống để làm phòng thông báo và tiếp nhận nhiệm vụ. Ngoài những nhiệm vụ do quân đội phát ra, còn có những nhiệm vụ do chính người dân đăng ký để thuê người làm hộ.
Nhiệm vụ được chia ra các cấp từ D đến A. Cấp D là cấp dễ nhất, bao gồm các nhiệm vụ cơ bản như vệ sinh phòng ở, nhà vệ sinh, sân vườn.. Đa phần, những nhiệm vụ này đều do người dân phát ra. Vì là các nhiệm vụ đơn giản nên thù lao chỉ dao động từ một đến ba phiếu ăn trưa hoặc phiếu ăn tối, thù lao thấp nhất trong các cấp nhiệm vụ.
Nhiệm vụ cấp cao nhất là nhiệm vụ cấp A, tương đương với loại nhiệm vụ nguy hiểm nhất, đánh đổi bằng cả tính mạng. Đến hiện tại, nhiệm vụ cấp A chỉ có hai nội dung chính là ra bên ngoài để tìm vật tư hoặc tìm lương thực. Tất cả nhiệm vụ đều do quân đội ban hành.
Thỏ vì để nuôi gia đình mà đã nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm lương thực. Lúc đầu hắn định để Trường Minh ở lại căn cứ, để cậu dần tiếp xúc với bộ máy của căn cứ và trông nom Cu Tí, còn hắn thì dắt theo mười em học trò coi như là tạm được ra bên ngoài căn cứ để kiếm tiền, tiện thể giúp các em thực chiến sau bao ngày tập luyện suông.
Nhưng khi Trường Minh biết ý định đó, cậu như chịu tủi hờn gì lớn lắm mà mắt đỏ hoe, giọng khịt khịt như thể đang trách cứ Thỏ: "Anh không muốn em đi cùng ạ?" Vì em yếu nên anh sợ em làm phiền đến anh đúng không?
Thỏ không chê Trường Minh yếu hay phiền gì cả. Mặc dù hắn chưa bao giờ nói ra, nhưng Trường Minh chính là học trò mà hắn thấy hài lòng nhất từ trước tới nay.
Chỉ là Thỏ cảm thấy, dường như Trường Minh rất có thiên phú trong công việc quản lý, mấy đêm nay cậu còn hứng khởi bừng chí mà đi tìm cái tên đại đội trưởng kia, trao đổi về việc xây dựng căn cứ mà.
Rõ ràng là do Trường Minh không để tâm đến Thỏ và Cu Tí trước, làm hai người khuya nào cũng ngồi đợi cậu về phòng như hòn vọng phu, vậy mà giờ đến lượt cậu lại trách hắn bỏ rơi cậu?
Thỏ nhìn đôi mắt ngập nước của Trường Minh, bao lời giải thích cũng chẳng còn quan trọng nữa. Dù sao cũng chỉ là đem theo một cục dính người, Thỏ biểu thị, không vấn đề.
Thế là đội ngũ mười ba người lên đường đi tìm kiếm lương thực. Trong đó có hai người Trường Minh và Thỏ, mười em học sinh cấp ba và đại đội trưởng Duy Khải.
Còn Cu Tí, hiện tại vẫn do Minh Tuấn vừa đi tuần căn cứ vừa chăm sóc miễn phí.
Sáu giờ sáng, hai chiếc xe quân dụng lặng lẽ chạy ra khỏi căn cứ. Chiếc xe đã được kỹ sư trong quân đội sửa lại một chút, nên tiếng động cơ phát ra rất nhỏ.
Khi đến cổng, mọi người trên xe đều phải xuất trình giấy chứng thực thân phận cho bốn bảo vệ gác cổng.
Giấy chứng thực có tác dụng chứng minh thân phận cho một người, bao gồm tên tuổi, chức vụ, số phòng ở hiện tại trong căn cứ và số nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa hoàn thành.
Sau khi xác minh thân phận xong, hai cánh cổng nặng hai tấn chầm chậm mở ra cho hai chiếc xe chạy ra, sau đó mới đóng lại từ từ.
Trong tiểu đội, hiện tại chỉ có hai người là Thỏ và Duy Khải là biết lái xe nên bọn họ phải đảm nhiệm làm hai tài xế, chở theo một đám nhóc con loai choai. Mười em học sinh chia đôi ra mỗi xe năm em và ngồi phía sau thùng xe. Còn Trường Minh cũng vì ham vui mà không thèm ngồi cùng Thỏ, chen chúc ngồi cùng các đàn em của mình, hai mắt bừng sáng mà quan sát họ.
Ngồi cùng cậu gồm có ba nam sinh và hai nữ sinh, chắc có lẽ đều là bạn đồng trang lứa với Trường Minh vì khuôn mặt non choẹt. Mỗi người mỗi vẻ mỗi khí chất, nhưng chỉ bàn về ngoại hình thì họ đều khá đẹp.
Trường Minh nghi ngờ, có khi nào Thỏ chọn học sinh là chọn theo sắc đẹp thay vì năng lực hay không? Nhưng ngẫm lại bản thân mình đâu có nông cạn đến thế nên hắn chắc cũng không nhìn trúng mấy bạn này vì nhan sắc đâu nhỉ? Trùng hợp thôi.
Trong xe im lặng một cách đáng ngờ. Trường Minh là vì đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, còn năm bạn kia thì là do trên xe tự nhiên có một người lạ mặt nên cảm thấy không quá thoải mái.
Các bạn học sinh không hề biết đến Trường Minh đều có lý do. Bởi vì khoảng thời gian được Thỏ đích thân chọn lựa và huấn luyện đặc biệt, mười em đều ở một khu vực riêng không tiếp xúc với các bạn và người dân nào khác.
Mà trong lúc đó, Trường Minh cũng bận tham gia xây dựng căn cứ với Duy Khải, thời gian ăn uống đầy đủ ba bữa còn không có, nói gì đến việc đi thăm Thỏ.
Vì vậy, các bạn học sinh chỉ biết rằng thầy Thỏ có một người em trai rất lợi hại, nhưng họ không có cách nào liên hệ cái người năng lực có thừa, cao hơn mét tám, body tám múi, một tay cũng có thể nâng được cục tạ 50kg với cái em xinh trai non mềm trước mặt này là cùng một người được.
Trường Minh mà biết được các học sinh của Thỏ đồn cậu thành một người cao lớn mạnh mẽ như vậy, chắc cậu nửa đêm nằm mơ mà giật mình tỉnh giấc mất.
Cũng chẳng hiểu tại sao, rõ ràng đó là hình mẫu trước kia cậu muốn phấn đấu trở thành. Nhưng từ khi gặp Thỏ, không ít lần sờ trộm cơ bụng rắn chắc của hắn, Trường Minh cảm thấy, bản thân mình hiện tại chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được.
Xét thấy không khí đôi bên có phần hơi vi diệu, một bạn nữ sinh với khuôn mặt dễ thương nhưng bị che lấp đi một phần bởi chiếc kính cận gọng vuông lên tiếng hỏi thăm: "Xin chào. Tui tên là Hồng Ánh, năm nay mười bảy tuổi. Còn ông là?"
Trường Minh kéo tâm trí lơ đãng của mình trở về hiện thực, trách bản thân sao còn quên việc làm quen với đám đàn em của mình được.
Cậu cười dịu dàng đáp lại: "Chào bạn. Tôi là Trường Minh. Năm nay tôi mới mười sáu thôi."
Một bạn nam sinh mang dáng vẻ khí chất kiêu ngạo trời sinh, nghé không sợ cọp lên tiếng: "Mười sáu? Vậy là nhóc nhỏ hơn bọn này rồi. Nhỏ nhất trong đám luôn đấy! Nhớ phải lễ phép gọi anh chị nghe chưa?"
Trường Minh chính là đợi khoảnh khắc này, cậu chuẩn bị ra dáng đàn anh hiền dịu, trưởng thành, hiểu chuyện thì một bạn nam sinh ngồi cạnh cậu lên tiếng. Cậu ta nhìn có vẻ trầm ổn hơn các bạn cùng lứa, đeo thêm chiếc kính cận càng khiến cậu ta giống với một mọt sách chính hiệu hơn.
"Em có biết bọn anh đang làm nhiệm vụ gì không?"
Trường Minh cái hiểu cái không gật đầu.
"Vậy em có biết lát nữa bọn anh phải cầm súng lên, tự tay giết từng con zombie không?"
Trường Minh lại gật gật đầu. Biết chớ, trên tay tôi ít nhất đã cầm được hơn năm mươi cái đầu zombie rồi đó. Chỉ sợ mấy cậu lần đầu ra chiến trường thì cũng sợ xanh mặt như tôi đã từng thôi.
"Nếu biết, vậy em phải biết rằng bọn anh không thể lúc nào cũng bảo vệ em được. Cả thầy Thỏ lẫn anh trai em cũng không thể." Nam sinh mắt kính vỗ vai cậu. "Nếu em chỉ là muốn ra ngoài chơi thì anh khuyên em nên quay về đi. Nhân lúc còn chưa đi xa, anh có thể bảo với thầy Thỏ chở em về lại căn cứ."
Trường Minh mỉm cười, dùng ánh mắt phán xét nhìn mấy bạn kia cũng đang phán xét cậu. Cậu bỏ qua việc bị đàn em xem thường mà chú ý đến trọng điểm: "Thầy Thỏ và.. anh trai tôi? Ý các bạn, anh trai tôi là?"
"Là đại đội trưởng chứ gì nữa!" Nam sinh mắt kính nói. "Có lần anh đi ngang qua phòng nghị sự để tìm thầy Thỏ, anh thấy em gọi đại đội trưởng là" anh Khải "nên chắc em là em trai của ảnh rồi. Chứ nếu là cấp dưới chắc chắn phải gọi ảnh là" đại đội trưởng "như anh Tuấn. Anh nói đúng chứ?"
Đúng cái gì mà đúng, ai mượn cha tài lanh quá vậy.
Trường Minh cười cười không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ Thỏ sao mà chọn học sinh không có tố chất thế này. Não sao không dùng để vạch ra chiến lược tác chiến đi mà toàn suy diễn không đâu.
Một bạn nữ khác đang định mở miệng nói gì đó thì xe tải bỗng nhiên thắng gấp. Trong khi các học sinh vẫn chưa kịp phản ứng thì Trường Minh đã nghiêm mặt lại, cầm chắc khẩu AKM trên tay và lên đạn sẵn sàng.
"Sao thế ạ?" Cậu hỏi Thỏ.
Hắn lạnh mặt: "Phía trước một trăm mét, ước lượng khoảng năm mươi con zombie. Tiểu đội 506, chuẩn bị!"
Hồng Ánh thẳng thốt: "Năm mươi con.."
Bốn bạn khác không hẹn mà hít một hơi lạnh, luống cuống chân tay chẳng biết phải làm sao. Dù gì thì đây cũng coi như là lần đầu bọn họ tự tay giết đi một sinh vật đã từng là con người, nói không sợ chính là nói dối.
Xe do Duy Khải lái cũng dừng lại bên cạnh. Hắn cầm chặt súng, bước xuống xe và tiến lên phía trước.
Bọn zombie thấy người sống như thú săn thấy mồi. Chúng dùng tốc độ như một người bình thường chạy lại, há cái miệng kêu gào thảm thiết như bị cắt tiết khiến các em học sinh luống cuống tay chân.
Phát súng đầu tiên do Duy Khải bắn, viên đạn chính xác xuyên qua đầu một con zombie. Trường Minh cũng góp vui, cậu nhảy xuống xe rồi cũng nã liên tục vài viên vào đàn zombie, cũng một chín một mười với Duy Khải.
Đại đội trưởng thấy Trường Minh bắn tốt như thế, không nhịn được mà khen ngợi: "Bắn tốt. Em có hứng thú gia nhập quân đội không?"
Trường Minh cười cười mà lời lẽ thốt ra lại phũ phàng: "Dạ thôi ạ." Cậu từng nghe Thỏ kể qua quân đội ở tương lai sẽ phát triển thành cái dạng gì. Đi vào cái là không còn cái xương để ra nên cậu chưa bao giờ muốn nhập ngũ cả.
Duy Khải cũng không có cố chào hàng, ngay từ đầu anh đã nhìn ra Trường Minh và Thỏ là loại người không thích bị trói buộc, vào quân đội không khác nào bẻ gãy cánh của họ cả.
Thỏ có chút không hài lòng nhìn đám học sinh đang mặt mày thảng thốt của mình. Hắn mở kính xe rồi ló đầu ra nói lớn: "Minh, đại đội trưởng, hai người quay về. Mấy con zombie quèn này cứ để mấy nhóc ở đằng sau xử."
Trường Minh đang bắn hăng quá phải dừng lại. Cậu chút thì quên, mục đích lần này của Thỏ là để đàn em của cậu đi thực chiến cho biết mùi. Xém tí nữa là chiếm spotlight của người ta rồi.
Duy Khải và Trường Minh đều quay về xe. Mấy nhóc học sinh nhìn thấy cậu còn đang cầm súng trên tay thì kinh sợ, cũng cảm thấy một chút vi diệu.
Trường Minh nổi máu cà khịa, mặt thì dịu dàng nhưng mắt thì sáng như sao: "Sao thế? Mấy bạn nhanh nhanh xuống tiêu diệt zombie đi. Không là lát nữa nó đến gần là trở tay không kịp á! Mấy con này bắn thì mấy hồi là xong ấy mà. Tranh thủ thời gian lên để còn đi tìm đồ ăn nữa!"
Nam sinh nghé con, tên là Phát Lộc, không biết nên nói gì: "Nhóc.."
"Hửm?" Trường Minh cười tươi. "Nhanh lên nha, đừng để thầy Thỏ cọc lên nha, mặc dù ảnh chắc cũng không biết cọc là gì đâu. Nhưng mà cố lên nha."
Miệng cậu thốt ra hai từ thật nhẹ nhàng: "Đàn em."
Được rồi, mấy bạn học sinh biết lúc nãy mình đã vô lễ với ai rồi. Năm bạn đều thành thành thực thực xuống xe, cầm súng bắn về phía zombie. Bao nhiêu tâm lý sợ zombie thì cũng bị tâm lý sợ Trường Minh ghim họ đánh bay từ đời nào. Càng sợ thì càng bắn hăng hơn, mới đầu còn bắn lệch vài viên, rồi cũng dần dần lấy được cảm giác mà bắn chính xác hơn.
Sau khi tiêu diệt tốp zombie đầu tiên xong, năm em học sinh nam bên kia đi tới hỏi với trạng thái kích động: "Hôm nay mấy ông bà được tiêm máu gà hay gì vậy? Làm bọn tui đang sợ mà cũng bị sự hăng hái của mấy ông bà lây cho hết sợ luôn."
Thế Lợi, bạn thân của Phát Lộc, là nam sinh còn lại trên xe của Trường Minh lắc đầu thở dài: "Mấy ông không hiểu đâu.
Haizz!"