Tuy nhiên, khoảng cách giàu nghèo trong căn cứ lại phân biệt rõ rệt. Vì những người có năng lực đã hoàn thành được nhiều nhiệm vụ nên thu được nhiều phiếu ăn. Ngược lại, những người không có năng lực thì thu phiếu ăn được ít hơn.
Tuy có khoảng cách giàu nghèo nhưng lại không hề xảy ra chuyện người yếu bị kẻ mạnh hiếp đáp. Vì căn cứ đã ban hành luật lệ cấm xúc phạm người khác và cấm cố ý gây thương tích cho người khác. Cuối cùng, mọi người cũng thành thành thật thật sống yêu thương chan hòa với nhau.
Mới lạ á!
Đã từng có một lần, Trường Minh xém bị vướng vào một giao dịch mại dâm ở trong căn cứ. Vụ án này liên quan đến rất nhiều quân nhân ở trong quân đội, người cầm đầu là cấp dưới mà Minh Tuấn rất tin tưởng. Rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ chưa đủ mười sáu tuổi, vì kiếm phiếu ăn mà bị lừa đi bán dâm.
Cho đến khi có một tú bà không biết Trường Minh là ai, bà ta nhìn trúng sắc đẹp của cậu nên lừa cậu đi đến địa điểm mại dâm.
Kết quả thì khỏi phải nói, Trường Minh hành cho bọn người đó ra bã, báo với đại đội trưởng. Minh Tuấn được giao nhiệm vụ điều tra mấy hồi mới lòi ra tên cấp dưới vẫn luôn thành thật của mình là người cầm đầu.
Cuối cùng, những ai vi phạm đều bị trục xuất ra khỏi căn cứ, quân đội cũng chấn chỉnh nghiêm lại nhân lực, tra xét từ trên xuống dưới, những ai vi phạm đều bị phạt không thương tiếc.
Nhưng rồi chỉ còn lại những nạn nhân bị hại, các em bị tổn thương tâm lý quá lớn, có lẽ sẽ trở thành bóng ma đeo bám theo các em đến suốt đời.
Mà Trường Minh cũng dần dần hiểu được câu nói của Thỏ, khi đại dịch xảy ra, sự sống sót để đối mặt với một thế giới tàn khốc là vô cùng mong manh, nhân tính con người sẽ dần dần bị mài mòn.
Trải qua hơn hai tuần, căn cứ thu nạp thêm gần hai trăm người, nhưng nhân số vẫn ngày một giảm đi chỉ còn hơn sáu trăm người.
Lý do một phần là vì những người vi phạm bị trục xuất, phần còn lại, họ đều đã bỏ mạng khi đi làm nhiệm vụ.
Cuối cùng, khi đại đội trưởng liên lạc được với căn cứ ở thành phố Hồ Chí Minh thông qua điện thoại vệ tinh, quân đội bắt đầu kế hoạch di chuyển đến thành phố.
Căn cứ đã chuẩn bị được kha khá tài nguyên về súng đạn và lương thực, có thể trao đổi với căn cứ Hồ Chí Minh để đổi lấy công nghệ vũ khí tiên tiến hơn. Hai bên đoàn kết với nhau thì sức mạnh chống lại với zombie cũng sẽ tăng lên.
Nhưng khi quân đội thông báo với người dân về kế hoạch di dời, hơn phân nửa mọi người trong căn cứ đều không đồng ý.
Họ được sự an toàn hằng ngày, sự no đủ về thức ăn và vật chất mà nhiều người khác phải bỏ mạng để đối lấy nuôi đến quen, nên họ không có khái niệm về nguy cơ và chết chóc.
Bọn họ nghĩ, nếu quân đội cứ ở lại trong căn cứ này, kiểu gì cũng sẽ ngày càng phát triển, có khi trở thành một khu tự trị lớn mạnh mà những người ở nơi khác phải ao ước.
Dù cho hằng ngày quân đội đều đưa tin tức về sức mạnh kỳ lạ của bọn zombie, số người bỏ mạng khi ra ngoài làm nhiệm vụ chỉ có tăng không có giảm, họ vẫn cho rằng sẽ có người khác đứng ra tiêu diệt tất cả bọn chúng để bảo vệ căn cứ.
Nơi này ch là vùng an toàn của họ, dù vùng an toàn này được đổi lấy bởi mạng sống của hàng trăm người khác, họ vẫn giả mù mà sống an nhàn qua ngày.
"Không đi càng tốt!" Thỏ lạnh nhạt phát xét. "Đoàn đội di chuyển nhiều người quá sẽ khó quản lý, nếu lúc đi trên đường, có người kéo chân sau thì cả căn cứ có thể sẽ bị liên luỵ."
Đại đội trưởng không hề đồng tình với ý kiến này. Thân là một quân nhân, trước hết là anh phải có trách nhiệm bảo vệ Tổ quốc, tiếp đó là bảo vệ nhân dân. Với phương châm "Không một ai bị bỏ lại phía sau", anh không thể cứ thế rời đi, mặc cho những người ở lại gặp nguy hiểm được.
"Không được!" Duy Khải nhíu mày. "Chúng tôi chắc chắn sẽ vận động được tất cả mọi người đi cùng."
Thỏ cũng không cho ý kiến gì. Trước khi ra khỏi phòng nghị sự, hắn để lại một câu: "Tuỳ các người. Nhưng ba ngày sau chúng tôi sẽ lên đường. Đến lúc đó nếu các anh chưa xong thì coi như hợp tác giữa chúng ta huỷ bỏ."
Duy Khải thở dài. Anh biết Thỏ nói thật, hắn sẽ không chút tình cảm gì mà rời căn cứ nếu hắn muốn. Trải qua gần một tháng quan sát, Duy Khải biết chắc sức mạnh của Thỏ vượt xa người thường. Nhất là trong một lần đi tìm kiếm nguyên vật liệu cùng hắn, đang lúc đội ngũ của bọn họ bị tan đàn xẻ nghé, người thì mất tích, người thì bị biến thành zombie, Duy Khải đã thấy một ngọn lửa hùng vĩ ở trên tay Thỏ, hắn có thể dễ dàng điều khiển ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ zombie.
Sau ngày ấy, Duy Khải giả ngu không nói gì, Thỏ cũng chỉ lạnh nhạt quan sát anh chứ không có ý định giết người diệt khẩu, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy lo sợ trong lòng. Bởi vì điều ấy đã vượt xa nhận thức của một người bình thường.
So với lo sợ, Duy Khải lại càng muốn lôi kéo Thỏ ở lại căn cứ hơn. Với cái sức mạnh này của hắn, không những có thể tiêu diệt zombie chỉ với một búng tay, mà còn có thể đào tạo ra nhân lực chiến đấu cực kỳ chất lượng.
Tiểu đội 506 chính là một minh chứng sống!
"Minh Tuấn, cậu đến phòng họp gấp!" Duy Khải nhấc máy gọi Minh Tuấn.
Trường Minh đang đọc truyện tranh thiếu nhi để dỗ Cu Tí ngủ. Mà bé thực ra không cần kể chuyện trước ngủ làm gì cả, bởi vì chỉ cần ở bên cạnh cậu hoặc Thỏ, bé sẽ yên tâm mà chìm vào giấc mộng đẹp.
"Mọi chuyện thế nào rồi ạ?" Thấy Thỏ về, Trường Minh liền hỏi.
"Vẫn theo kế hoạch. Dù căn cứ có di chuyển hay không thì ba ngày sau bắt buộc chúng ta phải rời khỏi đây." Thỏ cởi chiếc áo thun quân đội ra, để lộ thân hình vạm vỡ rắn chắc.
Trường Minh nhìn cái cơ bụng tám múi mà thòm thèm, cậu từng sờ cái cơ bụng này, cảm thấy rất đã nên lúc nào cũng lợi dụng lúc Thỏ không để ý mà sờ trộm.
Mặc dù đây rõ ràng là hành động quấy rối, nhưng Trường Minh non trẻ chưa nghĩ nhiều về phương diện tình cảm. Cậu không cảm thấy hành động này của mình là không nên, vì đối phương bị "quấy rối" là Thỏ, là một "cậu" khác, mà suy nghĩ cậu vẫn mặc định cho rằng Thỏ là anh trai của mình, là gia đình của mình, sờ một chút thì có làm sao.
Chính Thỏ cũng nghĩ như thế, hắn cũng xem cậu là em trai nên vẫn luôn dung túng cho hành động thiếu chuẩn mực này.
Chỉ tiếc là sau này khi cả hai đều đã thông suốt về tình cảm của mình, biết rằng đây chính là bước đầu của sự phát triển tình cảm không nên có, có muốn thân mật thêm nữa cũng chẳng được.
Sau bốn ngày nữa, thế giới sẽ bước vào một đợt rung chuyển làm chao đảo nhận thức vốn có của loài người.
Những người được trời chọn sẽ có siêu năng lực riêng cho mình. Họ sẽ trở thành người đứng trên đỉnh cao của xã hội, sử dụng năng lực để tiêu diệt zombie để đổi lấy sự cung phụng của những người bình thường.
Trước khi Thỏ đến thế giới quá khứ, con người vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân gây ra đại dịch Zombie cũng như lý do tại sao mà con người có thể kích phát ra siêu năng lực.
Nhưng khi nhân tính lụi tàn, một tổ chức nghiên cứu quốc tế đã bắt cóc hơn một ngàn dân thường làm thí nghiệm siêu năng lực. Và chỉ mười người trong số đó là sống sót. Nhưng duy nhất chỉ có một người là thành công.
Thỏ không nói người đó là ai. Lúc kể chuyện, giọng hắn lạnh nhạt đều đều, lúc nói đến cái người duy nhất thí nghiệm thành công thì giọng hắn trầm một tí nên Trường Minh chỉ cho rằng đó là một người quen nào đó của hắn.
"Vậy lần này chúng ta phá nát cái tổ chức ấy nhé?" Trường Minh ngày càng bạo gan vì được Thỏ chiều chuộng, trông vẻ ngoài cậu ngoan ngoãn thế mà nguy cơ chống đối xã hội của cậu có khi còn cao hơn cả Thỏ, một người đã từng trải qua bao địa ngục đen tối.
"Em muốn cứu tất cả những người bị đưa làm thí nghiệm à?" Thỏ thì vẫn cứ đinh ninh Trường Minh là một bé ngoan, điều cậu làm đều là vì mục đích cao cả.
Trường Minh lắc đầu: "Cái người thí nghiệm thành công ấy là bạn anh phải không? Em muốn cứu người đó." Ngoài ra thì cậu rất ghét cái tổ chức đó, muốn phá nát chơi xem mấy người đó còn nhảy nhót được nữa không.
Nghe nói Trường Minh muốn cứu người, mặc dù cậu không biết chính xác đó là ai, nhưng trái tim Thỏ vẫn run rẩy không thôi.
Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm nhìn cậu, tựa như có một vệt sáng nào đó ghé qua trong đôi mắt ấy.
"Sao thế ạ?" Trường Minh chẳng hiểu mô tê gì cả.
Thỏ lắc đầu, giang đôi tay rộng lớn ôm chàng thiếu niên mềm mại vào lòng, một tay giữ chặt lưng cậu, một tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh: "Không có gì. Em ngoan quá."
Mặc dù Trường Minh cảm thấy câu khen này không liên quan gì đến cậu hiện tại cả, vì cậu biết cậu đang là thiếu niên phản nghịch ngầm, nhưng được Thỏ khen, cậu vui lắm. Trái tim Trường Minh đập bình bịch liên hồi, khuôn mặt trắng nõn dần đỏ lên, đôi mắt ánh lên sự thỏa mãn mà cậu không hề biết cũng không giải thích được.
Nếu bây giờ Thỏ mà thấy dáng vẻ này của cậu, hắn chắc chắn sẽ nghiền ngẫm lại mối quan hệ khó nói của họ.
Đáng tiếc là không.
Ba ngày sau, hơn sáu trăm người trong căn cứ đều bắt buộc phải theo quân đội di chuyển đến căn cứ Hồ Chí Minh. Ai lên tiếng phản đối thì cũng bị cưỡng chế kéo đi.
Tổng cộng có mười chiếc xe quân dụng có thể chứa tối đa mười lăm người và hai mươi tư chiếc xe tải lại loại nhỏ.
Các quân nhân đều được bố trí đều trên các xe tải để quản lý người dân. Còn hơn hai trăm binh sĩ được huấn luyện để chiến đấu thì ngồi trên xe quân dụng.
Lần này Thỏ vẫn làm tài xế, nhưng Trường Minh thì ngồi ở đầu xe cùng hắn và Cu Tí. Đằng sau thùng xe chở theo mười tên nhóc loai choai của tiểu đội 506.
Từ sau vụ quê một cục vì không nhận ra Trường Minh là đàn anh của họ, các thành viên trong tiểu đội cũng không còn dám kiêu căng vì được làm "trò cưng" của thầy Thỏ nữa. Sợ cứ tự cao nhiều quá rồi lại bị vả mặt như vụ Trường Minh thì có chục cái quần cũng đội không nổi.
Đám thanh thiếu niên cũng thành thật huấn luyện nghiêm túc hơn, khi đi làm nhiệm vụ cũng thận trọng hơn nên lúc nào cũng hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ. Ngoài ra thì cũng bày đặt nịnh nọt lấy lòng Trường Minh, mong cậu làm cầu nối, kêu Thỏ bớt huấn luyện ác ma lại một chút, cho mấy bé đáng thương này dễ thở hơn chút.
Sau đó, Trường Minh lúc rảnh rỗi sẽ đi làm trợ giảng cho Thỏ. Nhìn thấy thiếu niên trông có vẻ mềm yếu nhưng hít đất hai trăm cái cũng chẳng hề chi, lúc tập bắn thì cũng không trượt phát nào, rồi cậu ra vẻ người lớn mà khuyên bảo họ: "Cố lên! I can do it, you can do it!" (Tôi có thể làm thì bạn cũng có thể làm được)
Tiểu đội 506 trề môi, thở không ra hơi vì hôm nay lại là một ngày huấn luyện mệt bở hơi tai: Được rồi, hai anh em bọn họ đều cùng một giuộc. Huhu!