Giang Quân Phong lén nhìn sang cô, ánh mắt trìu mến lạ thường, tuy vừa gặp nhưng anh lại có cảm giác rất thân thiết, anh hơi cúi người xuống, chìa tay về vía cô: "Tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?"
Mộng Dao gượng cười, cảm giác rất khó xử, cô xua tay: "Tôi không biết nhảy, hơn nữa... tôi đi cùng Ngô Đình Kiêu."
"Anh ta? Không phải đang ở bên kia khiêu vũ cùng một cô gái sao?" Anh ta hướng mắt về phía Ngô Đình Kiêu cùng một cô gái.
Mộng Dao cũng theo đó mà nhìn theo, quả thật là anh đang khiêu vũ cùng một cô gái xinh đẹp nào đó. Trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Rõ ràng là anh không thiếu phụ nữ, tại sao cứ phải bắt cô theo cùng? Biến cô thành trò hề cho người khác?
Thật ra Ngô Đình Kiêu cũng là bất đắc dĩ.
Cô gái đang khiêu vũ cùng anh chính là đại tiểu thư của Cao gia, Cao Lệ Nam, nghe tên thôi đã biết cô ta là một cô gái mạnh mẽ và quyền lực. Cô ta được mệnh danh là thiên nga đen, ở cô ta toát lên một sự đẹp đẽ và sang trọng. Sự quyến rũ và bí ẩn của cô ta khiến cho mọi cánh mày râu phải ngã gục. Cũng vì vậy mà từ nhỉ cô ta đã hình thành nên một tính cách kiêu ngạo, muốn gì phải được đó, không được thì cướp, dù sao cô ta cũng có Cao gia chống lưng, cần gì phải sợ.
Mà từ trước đến nay ai cũng biết là Cao Lệ Nam thích Ngô Đình Kiêu, còn anh thì không. Nhưng cô ta lại một lòng theo đuổi ánh sáng, còn bám riết lấy anh không buông. Bởi vậy nên anh rất ghét cô ta, chẳng qua anh nhịn cô ta một chút là vì trước đây gia gia của Cao Lệ Nam - Cao lão gia đã từng giúp đỡ anh lúc khó khăn, mang nặng mối ân tình, nếu không... anh đã sớm cho cô ta tan thành cát bụi rồi.
Giang Quân Phong thấy Mộng Dao có vẻ rất thất vọng nên anh ta bạo gan thử mời cô lại một lần nữa, đây cũng là lần đầu tiên anh ta mặt dày mày dạn đến vậy: "Tôi sẽ dạy cô khiêu vũ, không khó đâu."
Mộng Dao đấu tranh tư tưởng trong ba giây, cuối cùng vẫn không đấu lại chính nghĩa, cứ xem như là tại Ngô Đình Kiêu bỏ mặc cô trước, cô không sai.
"Được." Cô gật nhẹ đầu, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, vô cùng kiều diễm, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta.
"Một tay nắm lấy tay tôi và một tay đặt lên vai, còn tôi..." Anh ta nắm lấy tay cô và đặt tay lên chiếc eo con kiến của cô, ánh mắt nhìn cô dần kì lạ.
"Tôi... thật sự không học được." Cô sợ bản thân sẽ gây phiền phức cho anh ta nên chưa gì đã vội bỏ cuộc.
Nhưng anh ta lại rất kiên những với cô: "Không đâu, khiêu vũ không khó đến vậy."
Anh ta vừa dứt lời thì cô đã lỡ giẫm lên giày của anh, chắc chắn là đôi giày này không hề rẻ nên cô có hơi hoảng: "Tôi xin lỗi. Tôi thật sự không học được đâu."
"Không sao, không sao cả, chúng ta làm lại một lần, đừng bỏ cuộc." Anh ta mỉm cười sau đó ôm chặt lấy eo cô hơn, giúp cô giữ thăng bằng, lí do vô cùng chính đáng.
Ở bên phía Ngô Đình Kiêu, anh đã khó chịu ra mặt, anh vốn muốn cùng Mộng Dao khiêu vũ vậy mà lại đụng phải Cao Lệ Nam.
Trong lòng anh thầm nghĩ: "Sao cô ta không đi chết đi?!"
"Đình Kiêu, anh thấy em nhảy có đẹp không?" Gương mặt xinh đẹp cùng đôi môi đỏ thắm khẽ mấp máy, giọng nói ngọt ngọt như mật rót vào tai khiến người ta phải bấn loạn. Khó có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn và quyến rũ này.
Nhưng Ngô Đình Kiêu lại hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng chả thèm nhìn, cho dù cô ta có mặc thiếu vải cũng không thu hút được một kẻ mặt lạnh như anh. Đối với anh, mấy trò này đã quá nhàm chán và cũ rích rồi.
Chợt, từ phía xa xa, ở trong đám đông, anh nhìn thấy một người con gái quen mắt, cô đang khiêu vũ cùng một người đàn ông còn mặc áo vest của anh ta. Ánh mắt, nụ cười đều tình tứ đến mức khiến người ta phải nổi điên.
Ngô Đình Kiêu không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, anh đẩu Cao Lệ Nam sang một bên, hừng hực lửa giận đi xuyên quá đám đông, đi đến trước mặt Mộng Dao.
Anh đẩy mạnh người đàn ông kia sang một bên sau đó đứng chắn trước mặt Mộng Dao, nắm chặt tay cô, ánh mắt nhìn anh ta còn hơn cả kẻ thù, lạnh lẽo nói: "Đừng đụng vào người phụ nữ của tao, mày không có tư cách đó đâu."
"Ngô tổng, không phải anh đang khiêu vũ cùng Cao tiểu thư sao?" Giang Quân Phong lịch thiệp nói, không hề tỏ thái độ gì.
"Ông đây khiêu vũ với anh thì liên quan gì đến mày?" Anh tức giận nói, đồ thuộc quyền sở hữu của ai thì người đó dùng, cho dù anh có vứt đi cũng chưa đến lượt người khác, đừng nói đến là đụng vào Mộng Dao, thú cưng mà anh yêu thích.
"Ngô tổng, anh đừng ngang ngược như vậy, cô ấy cũng đâu phải là một món đồ. Cô ấy muốn khiêu vũ với ai là quyền của cô ấy, anh cản được sao?" Trong lờ mói của anh ta dường như không có ý gì nhưng lại cố tình chọc tức Ngô Đình Kiêu.
Anh ngoảnh đầu lại, trừng mắt nhìn cô, giọng nói rùng rợn đến đáng sợ: "Cô muốn khiêu vũ với tên này?"
Mộng Dao né tránh ánh mắt của anh, môi mím chặt, rõ ràng là anh khiêu vũ với người phụ nữ khác mà bây giờ lại trách cô. Đối với một người vô lí như vậy, đáng lẽ cô nên tức giận nói lí lẽ, nhưng đây là Ngô Đình Kiêu, cô không dám, cũng không có lá gan đó. Lỡ như anh tức giận, đổi ý muốn giết cô thì sao?
Ngô Đình Kiêu bực bội vớ cô nhưng lại không mắng được câu nào, anh cởi chiếc áo vest của Giang Quân Phong trên người cô ra, sau đó ném thẳng xuống đất. Ánh mắt đã trở nên bình tĩnh hơn, bình tĩnh đến mức toả ra hơi lạnh, anh trầm giọng, gương mặt không biểu cảm chính là gương mặt đáng sợ nhất: "Giang tổng phải không? Tao sẽ cho mày biết, thế nào là chọc giận tao."
Giây tiếp theo, anh dắt tay Mộng Dao rời khỏi đám đông ồn ào, ra khỏi bữa tiệc nhàm chán.
Cao Lệ Nam vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta mở to mắt nhìn Ngô Đình Kiêu rồi cố nhìn rõ Mộng Dao.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh đối xử đặc biệt với tình nhân như vậy, sự tức giận đó không thể nào chỉ vì một tiểu tình nhân nhỏ bé mà bừng lên.
Trước đây cô ta cứ nghĩ, anh chỉ là chơi đùa qua đường, không đáng ngại, hơn nữa những người phụ nữ rẻ tiền đó vốn không bằng chiếc móng tay của cô ta, tại sao cô ta phải ra mặt tranh giành.
Nhưng lần này, cô ta cảm nhận được một luồng linh cảm không lành.
"Cô ta... rốt cuộc là ai chứ? Cô ya có điểm gì tốt mà khiến Ngô Đình Kiêu phải làm ầm lên như vậy chứ?"