So với thanh danh thần y, mỹ nam đệ nhất Tiêu Hạc Vân thì cung chủ Trấn Yêu Cung Đồng Ấn chính là hung danh mà bất cứ ai nghe vào đều nghĩ tới một ma đầu giết người không ghê tay.
Sở dĩ y luôn mang mặt nạ bởi vì tuy là thần y nhưng Tiêu Hạc Vân lại trúng một loại kỳ độc mỗi khi phát tác là ngoại hình trở nên cực kỳ hung tợn, như thế còn chưa đủ kèm theo đó là đầu óc y phát điên trở thành một kẻ hung ác thích giết chóc nhìn đâu cũng chỉ thấy màu đỏ của máu.
Chất độc này trí mạng ở chỗ không thể biết khi nào nó phát tác cho nên Tiêu Hạc Vân phải luôn mặc áo choàng che kín khắp thân mình để đề phòng người khác biết được bí mật của y.
May mắn một điều là khoảng nửa năm hoặc hơn thì Đồng Ấn mới bị hành hạ như thế. Mấy lần trước khi phát độc nếu kịp thì y sẽ trốn trong hầm bí mật của mình ở Thanh Vân Cốc. Sự vụ ở Trấn Yêu Cung nếu cần thiết thì Trang Bạch Tế sẽ giả dạng làm Đồng Ấn để xử lý mà tính cách của Trang Bạch Tế thì không đàng hoàng quá ba phút cho nên có lúc thuộc hạ nghe giọng nói cung chủ trở nên âm dương quái gở là do trò đùa của hắn.
Tuy Tiêu Hạc Vân không chế được thuốc giải độc cho mình nhưng vẫn làm ra được loại thuốc giúp lấy lại chút thần trí để không giết hại người khác. Nhưng nhược điểm ở chỗ nó phát huy tác dụng tính từ lúc uống là mất cả một ngày. Trong khoảng thời gian đó nếu để y bên ngoài thì hễ gặp người là sẽ ra tay giết chóc.
Mà khắp giang hồ này người có thể đánh ngang hàng với mình Tiêu Hạc Vân vẫn chưa từng gặp. Lúc bình thường đã thế khi phát độc nội công của Tiêu Hạc Vân còn tăng lên gấp nhiều lần cho nên bốn người Trang Bạch Tế hợp lực lại vẫn không thể áp chế được y.
Hiện tại tuy đã uống thuốc nhưng y vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, đầu thì đau đớn nội tạng như đang bị một bàn tay vặn xoắn. Máu chảy rần rần khắp toàn thân khiến cho Đồng Ấn nóng sốt. Cả cơ thể y ướt sũng phần vì mồ hôi tứa ra phần vì khí lạnh trong động băng. Lạnh nóng đan xen làm Đồng Ấn khổ sở vô cùng. Đã thế y còn bị thú tính hành hạ, không có ai để ra tay y hung hanh đánh vào vách đá. Cứ như thế đánh đến tận khi mặt trời lặn thì hai bàn tay đã bị thương máu chảy đầm đìa.
Lúc này thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, cơn đau dần dịu lại. Đồng Ấn khôi phục thần trí ngồi xếp bằng trên giường đá tĩnh tọa.
Tối hôm qua khi Đồng Ấn phát độc sở dĩ Hắc Bạch Vô Thường đến trễ vì bận giải tán thuộc hạ không cho bất kỳ ai đi tuần ở xung quanh nơi này kể cả Tô Khiên. Phần là giữ bí mật cho Đồng Ấn, phần còn lại là bảo vệ những người này không bị giết hại.
Lần phát độc đầu tiên làm cho bọn họ khổ muôn phần vì khi đó chỉ có Trang Bạch Tế là có khả năng so chiêu với Đồng Ấn. Lúc đó ba người Phục Hy và Hắc Bạch Vô Thường còn nhỏ chẳng giúp được gì chỉ biết sống chết nhào tới ôm chân Đồng Ấn. Đặc biệt là Phục Hy thì vừa ôm vừa khóc tu tu trét cả nước mắt nước mũi lên quần y. Nhưng khi đó một năm chỉ phát độc một lần. Nhưng bây giờ số lần Đồng Ấn phát bệnh lặp lại nhiều lần và mỗi lần như thế thì cơn đau đớn lại tăng lên nên ai cũng cực kỳ lo lắng.
Trang Bạch Tế thức trắng đêm cứ ngồi im lặng nhớ lại quãng thời gian mười mấy năm nay của hai người. Tri kỷ của hắn nếu vì thứ độc khốn nạn này mà chết đi thì hắn biết phải làm sao đây?
Trời vừa sáng thì Phục Hy ở bên ngoài chạy vào mừng rỡ báo tin Đồng Ấn đã yên tĩnh lại. Nghe vậy Trang Bạch Tế mới hoàn hồn dụi đôi mắt đỏ vì mất ngủ của mình.
Dù vậy sáng sớm Trang Bạch Tế vẫn mặc kệ cổ mình vẫn còn đau dịch dung thành Tiêu Hạc Vân đi trêu Cố Tịch Lam.
Hắn cuối cùng đã quẳng nỗi lo ra sau đầu vì tin Đồng Ấn là thần y có một không hai thế nào cũng tìm ra thuốc giải.
Từ chỗ Cố Tịch Lam về Trang Bạch Tế thẳng đường ra sau núi thăm chừng Đồng Ấn, vừa tranh thức ăn với nhóm Hắc Bạch Vô Thường.
Vốn Phục Hy còn lo Đồng Ấn mạnh tay làm Trang Bạch Tế bị đau lâu dài, thấy Trang Bạch Tế vèo vèo đến đây y đã yên tâm hẳn nhận lấy thức ăn Tiểu Lỵ mang tới ngồi xếp bằng bắt đầu dọn ra.
Tiểu Lỵ nấu ăn rất ngon lần này mang tới đều là những món thượng hạng đủ cho cả Hắc Bạch Vô Thường nghe mùi thức ăn xuất hiện.
Nhóm bốn người bị đánh cho tơi tả, mặt ai cũng đầy vết xước còn cả bầm đen. Vậy mà vẫn sinh long hoạt hổ ăn rất ngon lành không khí vui vẻ như thế đều là nhờ có Trang Bạch Tế.
Nhưng sự vụ trong Trấn Yêu Cung vẫn đang rối rắm bởi vì trưởng lão Si Cuồng bị giam giữ mà hộ pháp thứ tư vẫn chưa chính thức nhậm chức nên mười ngày tiếp theo Trang Bạch Tế phải giả làm Đồng Ấn lên điện.
Vết thương của Cố Tịch Lam đã hồi phục hoàn toàn, nhưng cô chỉ quanh quẩn trong nơi ở của mình không hề có ý tứ đi ra ngoài tham quan tìm hiểu. Cô đang chờ Đồng Ấn triệu gọi mình nhậm chức.
Trang Bạch Tế mặc vào bộ y phục cùng mặt nạ của Đồng Ấn sau đó ra lệnh giải trừ giam giữ đối với trưởng lão Si Cuồng. Dù lão có mê sắc nhưng vẫn chưa làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến Trấn Yêu Cung nên Đồng Ấn chỉ tạm giam lão vài ngày để trận đấu giành chức hộ pháp diễn ra một cách công bằng mà thôi.
Vài ngày sau Cố Tịch Lam cũng được chính trưởng lão Si Cuồng dẫn đến gặp cung chủ Trấn Yêu Cung.
Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy Đồng Ấn nhưng hôm nay bỗng dưng Cố Tịch Lam có cảm giác y rất lạ lùng. Có một kiểu yểu điệu khó tả chứ không lạnh lẽo hà khắc như mọi lần.
Y nói vài câu sáo rỗng sau đó bảo Cố Tịch Lam đứng phía sau mình.
Suốt buổi xử lý chính sự xảy ra trong Trấn Yêu Cung đến khi xong việc, đợi trên điện chỉ còn Phục Hy cùng Cố Tịch Lam. Đồng Ấn mới thư giãn vươn vai. Nhưng tay giơ lên giữa chừng thì nghe tiếng ho của Phục Hy mới chợt nhớ ra liền thu lại quay sang cười tươi rói với Cố Tịch Lam.
"Cũng trưa rồi ngươi ở lại dùng cơm với bổn tọa đi. Tiểu Lỵ nấu ăn ngon lắm đảm bảo ngươi sẽ thích!"
Lệnh của cung chủ Cố Tịch Lam nào dám trái. Tiểu Lỵ nấu ăn thật sự ngon, chỉ là một món rau xào đơn giản nhưng cô cũng làm cho nó có màu sắc thật đẹp. Từ khi vào nơi này đây là bữa cơm ngon nhất mà Cố Tịch Lam từng ăn.
Nhưng dùng xong cơm là đến phần tráng miệng. Lúc này Cố Tịch Lam mới thật sự bị dọa cho hết hồn. Người ta là tráng miệng bằng hoa quả, đằng này Đồng Ấn chỉ ăn toàn bánh ngọt.
Một bàn với rất nhiều loại bánh đủ màu sắc, mỗi loại có đúng ba cái. Còn kèm theo ba chén chè đậu đỏ.
Nhưng có vẻ chỉ mình cô là thấy lạ vì Phục Hy vẫn rất ung dung ăn phần của mình.
Mấy ngày tiếp theo đều giống như một quy trình đều đặn. Sáng Cố Tịch Lam đến điện đứng phía sau cung chủ nhưng từ khi bị bắt ăn tráng miệng toàn đồ ngọt cho dù Đồng Ấn có nói thế nào Cố Tịch Lam vẫn khăng khăng từ chối. Thà chịu khó đi nhà ăn tuy thức ăn không ngon bằng Tiểu Lỵ làm nhưng cô chỉ cần no bụng chứ không muốn nếm mấy thứ ngọt ngấy đó thêm một lần nào nữa.
Mối nghi ngờ về thân phận của Đồng Ấn ngày thêm nhiều. Từ cách y chỉ tay, đến cử chỉ đi đứng đều chẳng có tí nào dáng dấp của cung chủ mà Cố Tịch Lam từng gặp.
Đơn cử như hôm qua cô vừa định rời khỏi thì Đồng Ấn đi tới nâng cằm cô lên kèm theo đó là mùi hương thoang thoảng, không phải mùi thảo dược mà Cố Tịch Lam ngửi được vào lần cô dựa vào ngực Đồng Ấn mà hương thơm này giống như là một loại hoa nào đó được ủ rất công phu.
Bởi vì lúc còn là Cố tiểu thư mỗi khi rảnh rỗi mẫu thân vẫn hay dắt theo tỷ muội Cố Tịch Lam đi hái hoa sen về ướp hương. Nhụy sen làm trà còn lá sen thì làm hương liệu bỏ vào túi thơm. Các công đoạn nói ra thì dễ nhưng làm lại cực kỳ khó khăn đòi hỏi người đó phải thật cẩn thận tỉ mỉ. Cũng chỉ có nữ tử mới làm ra được nhưng hôm nay mùi hương hoa mềm mại lại xuất hiện trên người vị cung chủ Trấn Yêu Cung này. Một ý nghĩ thoáng qua làm cho Cố Tịch Lam rùng mình nhưng cô liền gạt bỏ nó đi.
Nghĩ đi nghĩ lại số lần cô đứng gần y cực hiếm. Lần duy nhất chính là đêm Đồng Ấn đến đút thuốc cho cô nhưng khi ấy cô dựa lưng vào y và vì sốt cao nên tinh thần khá là mơ hồ nên chẳng thể chứng thực được điều gì. Tuy có nhiều nghi vấn nhưng Cố Tịch Lam từng vờ dò hỏi vài thuộc hạ chẳng ai có ý tứ gì như mình. Vì thế cũng buông xuống rồi bắt đầu vô duyên vô cớ thấy thất vọng.
Mãi như vậy đến sáng nay cô vừa quỳ ở điện vốn tưởng như mọi ngày Đồng Ấn sẽ vui vẻ đi tới nâng cô dậy rồi huyên thuyên một hồi. Ai ngờ cả điện đều im lìm, thời gian cứ chậm chạp trôi qua mà Đồng Ấn không hề có ý định gọi cô đứng dậy.
Đến khi Cố Tịch Lam tưởng rằng phải chăng y đã ngủ gật trên ghế của mình rồi thì một cơn gió đánh úp tới. Sống trong môi trường cạnh tranh giết chóc lẫn nhau năm năm đã tạo cho Cố Tịch Lam thành thói quen vô cùng cảnh giác với mọi thứ xung quanh mình. Bởi vì ở nơi đó chỉ cần một phút lơ là đầu của cô đã có thể rời khỏi cổ.
Cố Tịch Lam nhanh nhẹn nghiêng người né tránh. Một chiếc phi tiêu cắm phập vào cột đá bên cạnh cô.
Định thần ngước lên Đồng Ấn vẫn ngồi ở chiếc ghế bằng đá được chạm trổ hình một con rồng đen uốn lượn. Tay gác lên thành ghế môi khẽ nhếch không rõ là cười hay vốn hình dáng môi y đã như thế.
"Khá lắm! Bây giờ thì bổn tọa đã hiểu tại sao một cô nương như ngươi lại có thể sống mà đến trước mặt ta. Si Cuồng ngươi làm rất tốt!"
Trưởng lão Si Cuồng muôn đời mang gương mặt gắt gỏng khóe môi cố gắng kéo lên nặn ra một nụ cười. Đồng Ấn xua tay.
"Ngươi lui xuống đi!"
Tiếng bước chân xa dần. Trong điện lúc này chỉ còn hai người Đồng Ấn và Cố Tịch Lam.
"Tại sao muốn gia nhập Trấn Yêu Cung?"
Không còn kiểu ngồi thẳng lưng ngẩng cao đầu như mọi lần, Đồng Ấn ngả người ra sau ghế hai chân dài bắt chéo áo choàng đen dài phếch đất. Đôi mắt sau mặt nạ nghiêm túc đánh giá hộ pháp mới của mình.
Y đã khỏe lại sau vài ngày nhốt mình trong động băng, bây giờ ngồi ở chính điện là Đồng Ấn chứ không phải Trang Bạch Tế dịch dung.
Cố Tịch Lam hồi thần cung kính trả lời.
"Phụ mẫu bị giết hại thuộc hạ muốn mình trở nên mạnh hơn để báo thù!"
"Ngươi có thể theo các môn phái ở trung nguyên học võ công, không nhất thiết phải lên đến tận nơi hoang sơn heo hút này. Ngươi có biết Trấn Yêu Cung trong giang hồ chính là tà giáo không?"
Giọng nói sát bên tai của Cố Tịch Lam. Đồng Ấn liên tục thoắt xa thoắt gần khiến cho Cố Tịch Lam không biết phải làm sao. Chỉ đành chắp tay cúi đầu nhìn xuống nền gạch đen bóng.
"Thuộc hạ không hiểu thế nào gọi là tà giáo, chỉ biết thuận theo ý của mình. Thuộc hạ nghi ngờ phụ mẫu bị giết hại là do một trong số những môn phái chính thống đó ra tay!"
Lời Cố Tịch Lam nói đúng là sự thật. Cô vừa muốn trộm Hắc Ngọc Hoàn vừa muốn nhờ mạng lưới tình báo của Trấn Yêu Cung tra ra nguyên nhân cái chết của phụ mẫu mình. Nửa thật nửa giả chính là lý do đáng tin nhất.
Đồng Ấn lúc này đang đứng trước mặt Cố Tịch Lam.
"Ngươi muốn nhờ Trấn Yêu Cung trả thù cho ngươi?"
Cố Tịch Lam ngước mặt lên nhìn thẳng vào lớp mặt nạ u tối của Đồng Ấn.
"Không! Thuộc hạ muốn chính tay mình báo thù!"
Môi mỏng nhếch thành một vòng cung đẹp mắt. Trông thấy nụ cười này Cố Tịch Lam gần như trở lại đêm trăng được y cứu lần đầu tiên. Tim đập thình thịch tầm mắt hạ thấp, hàng mi dày khẽ chớp không dám nhìn Đồng Ấn thêm nữa.
"Được rồi! Sau này tên của ngươi là Bàn Cổ. Ngươi sẽ là hộ pháp thứ tư của ta!"
Cố Tịch Lam chắp tay cúi đầu hành đại lễ.
"Hộ pháp Bàn Cổ! Từ nay xin hết lòng phục vụ cung chủ, dù có hy sinh tính mạng cũng quyết bảo vệ cung chủ chu toàn!"
"Được lắm! Bổn tọa chờ ngươi thực hiện lời hứa của mình!"